Chương 22: Lôi Bộ truyền thừa
"Tô Đình?"
Phương đại nhân nhăn trán lại, trầm giọng hỏi: "Tô Đình nào?"
Viên bộ đầu không ngờ Phương đại nhân lại nổi lên hứng thú đối với Tô Đình, nhưng cũng không chần chờ, lập tức đáp: "Chính là hậu nhân của tiệm thuốc Tô gia năm đó."
Tiếng nói vừa dứt, Viên bộ đầu đã thấy ánh mắt Phương đại nhân ngưng lại, thần sắc nghiêm nghị.
"Làm sao lại là hắn?"
Phương Khánh đứng dậy, lộ ra vẻ mặt khác thường, thở dài một hơi, cau mày lẩm bẩm: "Làm sao lại là hắn?"
Viên Khuê không hiểu gì, chỉ kinh ngạc hỏi: "Đại nhân biết người này sao?"
Phương Khánh trầm ngâm gật đầu, cau mày trầm giọng hỏi: "Tô Đình này phạm vào tội gì?"
"Trộm cướp."
"Trộm cướp?"
"Trộm ngọc bội của gia chủ Tôn gia." Viên Khuê gật đầu.
"Sao có thể có chuyện đó?" Ánh mắt Phương Khánh hơi ngưng tụ, thấp giọng tự nói.
"Đại nhân thật sự biết hắn?"
"Miễn cưỡng coi như thế đi." Phương Khánh gật đầu, chần chờ một chút rồi lại nói: "Người như hắn không giống như hạng người trộm chó cướp gà."
"Tô Đình này có khí độ đúng là không kém." Viên Khuê trầm ngâm một chút, sau đó nói: "Kỳ thực việc này có chút quái lạ, ngày đó hắn cùng công tử nhà họ Vương uống rượu, ký kết một phần khế ước, lại là. . ."
Sau đó, Viên bộ đầu kể lại những gì mình nhìn thấy, cùng với một số suy đoán của hắn cho Phương đại nhân.
"Ý của ngươi là Tô Đình là bị người làm hại?" Phương Khánh khẽ nhíu mày hỏi.
"Ty chức không dám khẳng định, nhưng dựa vào trực giác của ty chức, thì tiểu tử này chắc là không biết nhìn người, bị người hãm hại việc này." Viên Khuê nói.
"Nếu có oan tình, vì sao còn bắt hắn vào lao ngục?" Trong lòng Phương Khánh phiền não, không khỏi chất vấn.
"Việc này đúng là có chút oan tình." Viên Khuê khổ sở nói: "Thế nhưng bọn họ ký khế ước trên bàn rượu, ngươi tình ta nguyện. Mà một chuyện ngọc bội, cũng không trực tiếp liên quan tới chuyện khế ước trên bàn rượu, hơn nữa trên người Tô Đình đeo ngọc bội là sự thực, chính hắn cũng không có chứng cứ có thể chứng minh ngọc bội kia không phải do hắn trộm, còn Vương công tử lại có thể chứng thực, hắn chưa từng tặng cho Tô Đình ngọc bội."
Viên Khuê dừng một chút, nói: "Việc này không phải chuyện lớn gì, tra xét thì quá phiền phức, tốn rất nhiều tinh lực, nếu cẩn thận điều tra, ta nghĩ chắc cũng không tra được tới trên đầu Vương công tử. Tô Đình kia phạm trộm cướp, cũng không bị nhốt bao lâu, xem như cho hắn một lần giáo huấn, như vậy cũng sẽ không cần quá mức để ý tới."
Phương đại nhân nghe vậy, đột nhiên nổi giận nói: "Viên bộ đầu, uổng cho ngươi còn xưng là thiết diện vô tư, làm sao có thể nhắm một mắt mở một mắt như thế? Phải biết rằng con đê dài ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi một tổ kiến! Thường nói, đừng tưởng việc thiện nhỏ mà không làm, đừng cho việc ác nhỏ mà làm, trong Lạc Việt quận ta, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện oan tình!"
Viên bộ đầu nghe vậy có chút kinh ngạc.
Kỳ thực ở bất kỳ địa phương nào đều có oan tình, nhưng chỉ cần không liên quan đến mạng người, chỉ cần không liên lụy quá rộng, không phải tiền tài quá lớn, cũng sẽ không cần thiết tra cứu. . . Rốt cuộc chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, những việc nhỏ như thế đếm không xuể, nếu thật sự muốn truy cứu, thì dù hắn mệt chết cũng tra không hết.
Viên Khuê kinh ngạc xong, cũng tỉnh ngộ lại, không khỏi hỏi: "Tô Đình này là người nào?"
Phương đại nhân do dự một chút mới nói: "Có lẽ là người tu hành."
Viên Khuê nghe vậy, hơi nhíu mày, trong lòng sinh ra cảm giác không thích, nói: "Lại là những người này?"
Hắn không thích đám người tự xưng là người tu hành, luôn cảm thấy đây là đám người giả thần giả quỷ.
Tuy rằng những năm gần đây cũng có một số người, đúng là có mấy phần bản lĩnh, nhưng cũng không phải pháp thuật huyền diệu vô địch gì. Tính ra thì, Viên bộ đầu hắn chỉ cần vận chuyển khí huyết công phu, đã chém giết yêu tà đếm không xuể.
Nhưng Phương đại nhân lại rất tin quỷ thần, cho rằng sở dĩ đường làm quan của ông thênh thang như thế, chính là do được thần linh che chở, nên cực kỳ để bụng đối với phong thuỷ huyền học, cũng hết sức kính trọng những người tu đạo này.
Năm đó cảnh ngộ của Viên Khuê tốt hơn người khác, đối với tu sĩ tu hành này vẫn luôn có một loại thành kiến, khi hắn nghe thấy những chuyện này, trong lòng lập tức có hai phần không thích.
Phương Khánh chỉ khoát tay áo một cái, nói: "Ngươi đi thăm dò rõ việc này, mau mau bẩm báo cho ta."
Vẻ mặt Viên Khuê lạnh lùng, nhưng vẫn gật đầu nghe lệnh.
. ..
Thần miếu.
Thanh Bình nhìn tờ giấy trong tay, khẽ cau mày.
Hắn thu tờ giấy, quay người đi vào trong tĩnh thất, báo cho Tùng lão.
"Tô Đình bị bắt."
"Trộm cướp ngọc bội bị bắt?" Tùng lão nói.
"Chắc là bị Vương công tử kia hãm hại thôi?"
Thanh Bình nói một tiếng như vậy, nhớ tới Tùng lão rất coi trọng Tô Đình, trầm ngâm nói: "Có cần nói với Phương đại nhân một tiếng để thả Tô Đình ra không?"
Vẻ mặt Tùng lão lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Chuyện về tiểu tử Vương gia là ngươi nhắc nhở hắn?"
Thanh Bình gật đầu nói: "Đệ tử có thông báo một tiếng, nhưng hắn. . ."
Nói xong, Thanh Bình ngừng lại, không nói tiếp.
"Hắn nói thế nào?" Tùng lão hỏi.
"Hắn nói, ngươi có từng thấy trong số người tu hành chúng ta, có ai rơi vào tay một tên công tử bột thế tục không?" Thanh Bình đáp.
"Đúng là rất ngông cuồng, thật sự nghĩ rằng mình đã tu luyện thành tiên?" Tùng lão hừ một tiếng.
"Con người Tô Đình này mặc dù có chút nhanh nhảu, nhìn như không quá thận trọng, nhưng hẳn cũng không phải hạng người ngông cuồng, trong lòng hắn chắc cũng có tính toán riêng." Thanh Bình nói như vậy, nhưng lại nhớ tới kết cục hiện tại của Tô Đình, không khỏi chần chờ, nói: "Chỉ có điều, cũng không loại trừ khả năng hắn bị người khác thiết kế nên rơi vào bẫy rập. . . Rốt cuộc hắn chỉ vừa mới bước chân vào con đường này, còn chưa có thủ đoạn thần thông gì."
"Còn không có thủ đoạn thần thông nào, đã dám ngông cuồng như thế? Nếu thật sự để hắn tu luyện thành công, chẳng lẽ không phải trở thành nhìn xuống thiên hạ, đánh mất bản tâm?" Tùng lão phất phất tay, nói: "Không cần để ý tới, nếu như Tô Đình quá mức tự đại, chịu thiệt ở chuyện này thì cũng không đáng để lão phu coi trọng hắn."
"Như vậy. . . Khoanh tay đứng nhìn?" Thanh Bình trầm ngâm hỏi.
"Chú ý chăm nom tỷ tỷ của hắn, còn Tô Đình thì phải nhìn hắn giải quyết chuyện này như thế nào." Tùng lão nói rằng.
"Vâng."
Nói xong, dường như Thanh Bình nhớ tới cái gì, nói rằng: "Nhưng trong phòng giam, chính là nơi sát khí ngưng tụ, dù là người tu hành thành công, đều sẽ bị ăn mòn, huống hồ hắn mới bước qua cánh cửa này?"
Tùng lão lẳng lặng nhìn hắn, không mở miệng.
Thanh Bình thấp giọng nói: "Nếu Tô Đình mất đi khí cảm, thì hẳn là làm lại từ đầu? Thậm chí, sát khí nhập thể, người thường khi đổi gió sẽ đau xương cốt, mà đối với hắn thì sẽ tổn thương tới bản thân, thậm chí ảnh hưởng đến việc tu hành sau này, nếu nặng hơn thì chỉ sợ con đường tu hành sau này của hắn sẽ bị chặt đứt."
"Nếu Tô Đình hắn đã tự tin như thế, đồng ý nhảy vào trong cái bẫy này, như vậy, cứ để Tô Đình hắn tự mình đi xử trí."
Tùng lão phất phất tay, ra hiệu Thanh Bình lui xuống.
Thanh Bình hơi nhíu mày, rồi gật đầu, cúi chào lui ra ngoài phòng.
Chờ Thanh Bình rời đi, đóng cửa phòng lại, sắc mặt Tùng lão mới dần thay đổi.
"Lôi pháp chân quyết, chí dương chí cương, không đến nỗi bị sát khí nhập thể."
"Nhưng tiểu tử này nhìn như nhanh nhảu, nhưng kì thực khá thâm trầm, dám vào lao ngục, nhất định là có chỗ dựa dẫm."
"Lão phu cũng muốn xem xem, Tô Đình được 'Lôi bộ tổng binh sứ giả' truyền thừa, rốt cuộc xuất sắc tới cỡ nào!"
Vẻ mặt Tùng lão nghiêm nghị, trong ánh mắt lấp loé dị quang.
. ..
Tô gia.
Thời gian gần đây, thân thể Tô Duyệt Tần đã từ từ khôi phục, chỉ là rất nhiều việc nặng vẫn chưa thể làm, nhưng ra đồng làm chút chuyện cũng không khó.
Nàng nhân dịp lúc nhàn rỗi, may vá mấy bộ quần áo, thu thập một vài thứ.
Một số việc nhà không nặng, nàng cũng thuận tay thu dọn thỏa đáng, để tránh đến khi Tô Đình trở về, còn phải xử lý những chuyện nhỏ nhặt này.
Sau một hồi bận bịu, trên trán nàng đã có một chút mồ hôi hột.
Nàng ra khỏi phòng, đi tới trong viện, ngồi trên ghế, uống một hớp nước, bình phục hô hấp.
"Tiểu Đình làm sao vẫn còn chưa có trở lại?"
Không biết tại sao trong lòng Tô Duyệt Tần có một chút bất an.
Dù Tô Đình sớm đã căn dặn có lẽ sẽ qua đêm ở bên ngoài.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng.
Thường ngày vào lúc này, Tô Đình đã về nhà ăn cơm.
Nhưng bây giờ trong nhà trống rỗng, trong lòng nàng cũng có chút bất an.
"Gần đây Tiểu Đình cùng vị công tử nhà họ Vương kia rất quen thuộc, tiểu Đình hắn. . ."
Tô Duyệt Tần khẽ nhíu mày, tay nhỏ vô thức siết chặt.
Vị công tử nhà họ Vương kia vốn không phải người tốt.
Nàng nghe được hàng xóm xung quanh nói Tô Đình cùng công tử nhà họ Vương rất thân cận, vốn muốn khuyên hắn một tiếng, nhưng Tô Đình không nói với nàng việc này, nàng cũng không biết mở miệng thế nào.
"Sợ là Tiểu Đình cũng biết người này không phải người tốt, bằng không hắn ở bên ngoài kết giao bạn tốt, nhất định sẽ nói với ta."
"Nếu không nói, trong lòng nhất định là có tính toán, cũng có cảnh giác, cho nên mới sợ ta lo lắng."
"Chỉ là không biết, Vương công tử kia có hãm hại gì tiểu Đình không?"
Nghĩ tới việc Tô Đình muốn qua đêm ở bên ngoài, trong lòng nàng nhất thời hơi rối loạn.
Đang lúc này, cửa viện bị gõ ầm ầm.
Bên ngoài có người hô: "Tô tỷ tỷ, không tốt rồi."
Trong lòng Tô Duyệt Tần hơi ngưng lại.
Có người đẩy cửa viện ra, hô: "Tô Đình bị bắt."
Tô Duyệt Tần như bị sét đánh, trên dung nhan tinh xảo đã biến thành tái nhợt, trắng như sương tuyết.
Nàng hoảng hốt thất thần, trong tay buông lỏng, bát sứ rơi xuống đất, vỡ nát tan.
* * *