Chương 232: Thành Thượng Nhân
Trong huyệt động.
Tô Đình ngồi khoanh chân, hô hấp lâu dài.
Vẻ mặt hắn đoan chính, nghiêm túc lạnh lẽo tràn đầy nghiêm nghị.
Tuy nói hắn có tích lũy thâm hậu, dù là bản thân tích lũy chân khí, hay hồn phách lớn mạnh, đều đã đạt đến mức độ có thể thử đột phá Thượng nhân cảnh.
Nhưng chân chính đột phá Thượng nhân cảnh thì tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Không biết bao nhiêu người tu đạo đều bị ngăn cản ở trước cánh cửa của một cảnh giới này.
Những người tu đạo này cũng tích lũy đầy đủ, một lần lại một lần đi đột phá ngưỡng cửa này.
Nhưng người có thể đột phá cảnh giới này vẫn cả trăm người mà không có một người thành công.
Có một số người dùng tinh lực cả một đời mà vẫn không thể đạp phá gông xiềng này, cho đến khi già đi, cho đến khi tuổi thọ hết đi, không cam lòng mà nhắm mắt.
Có một số người mạnh mẽ đột phá, rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu.
"Thượng nhân cảnh! Âm Thần! Pháp lực!"
Trong lòng Tô Đình thầm hô, hắn cũng biết khác biệt trong đó!
Đây là hai cấp độ!
Cảnh giới trước vẫn là người.
Cảnh giới sau đã vượt ra phạm trù người.
Một cảnh giới tu thành chân khí, một cảnh giới lại là ngưng tụ Chân khí thành pháp lực.
Một cảnh giới vẫn là hồn phách, một cảnh giới kia lại đã là thần hồn.
Không tới mức khác biệt một trời một vực, nhưng cũng gần như thế.
Đây giống như sự khác biệt giữa xà cùng giao.
Lúc này Tô Đình chính là cá chép trong Ngư Long trì, đang bồi hồi ở bên ngoài ngưỡng cửa hóa thân Giao Long.
"Thực sự không dễ."
Tô Đình ghi nhớ như vậy.
Trên thực tế, tuy rằng hắn có tích lũy thâm hậu đến mức rất nhiều người tu đạo dùng tinh lực suốt đời đều không thể đạt đến được, nhưng kỳ thực hắn vẫn là một người trẻ tuổi.
Tuy đạo hạnh của hắn đủ cao, nhưng thời gian tu hành rất ngắn.
Huống chi, muốn đột phá Thượng nhân cảnh, không chỉ cần có tích lũy sâu cạn, mà càng có sự biến hóa từ nơi sâu xa.
——
Trong Ty Thiên giám.
Dư Nhạc vẫn có vẻ hơi mờ mịt, hắn vẫn cho rằng Tô Đình là Chân nhân Dương Thần, chỉ là áp chế bản lĩnh của bản thân, muốn dùng đạo hạnh tầng ba để đoạt được vị trí người đứng đầu thịnh hội.
Lẽ nào áp chế không nổi, đành phải dùng đạo hạnh Thượng nhân cảnh để đi tranh cướp vị trí người đứng đầu thịnh hội?
Nhưng từ tình huống trước mắt thì vị Tô sư thúc này có dáng vẻ rất giống lức trước chính mình muốn thử nghiệm đột phá Thượng nhân cảnh, giống như có vẻ bàng hoàng, thấp thỏm?
"Sư tôn. . ."
"Không cần nói chuyện, cẩn thận quan sát." Vân Tích đạo nhân cau mày nói: "Hắn đang đột phá cửa ải Thượng nhân cảnh, nhưng pháp ý trong đó dường như có chút khác biệt. . . Nếu thật sự giống như ta suy nghĩ, như vậy lần này ngươi quan hắn đột phá Thượng nhân cảnh,ẽ không thua gì quan sát dấu hiệu ngư long hiện ra trong Ngư Long trì."
"Vâng." Dư Nhạc rùng mình, vội đáp một tiếng, không khỏi thầm nói: "Quả nhiên vị sư thúc tổ này đang triển lộ ra thủ đoạn tu hành khác biệt vì những hậu bối chúng ta? Hay lão nhân gia đang thử nghiệm phương pháp tu hành khác với hắn lúc trước?"
——
Trong chỗ ở của quốc sư.
Hai vị Chân nhân tu thành công Dương Thần, người nào cũng trầm mặc không nói.
Trung Quan Chính thấp giọng nói: "Thời gian vội vàng như thế, hắn có thể đột phá Thượng nhân cảnh hay không?"
Quốc sư trầm ngâm nói: "Không biết, dựa vào đạo hạnh bây giờ của ta, vốn có thể khám phá tất cả hư vọng, nhưng vẫn không thể nhìn thấu hư thực của hắn."
Trung Quan Chính thở dài một hơi, nói: "Quả nhiên là sâu không lường được, chỉ là đạo hạnh tầng ba, lại có thể khiến chúng ta đều nhìn không thấu, không trách Nguyên Phong sơn lại coi trọng như thế. Chỉ có điều, nếu hắn đột phá không được, tẩu hỏa nhập ma, lệnh bài của chúng ta có thể giữ được tính mạng hắn sao?"
Quốc sư khẽ lắc đầu, nói rằng: "Theo đạo lý thì có thể bảo vệ, thế nhưng hắn lại không thể dùng đạo lý để cân nhắc, ta cũng không biết. . ."
Trung Quan Chính cười khổ nói: "Nếu hắn chết ở chỗ này, thì chúng ta bàn giao thế nào với Nguyên Phong sơn? Đặc biệt là ngươi là đệ tử Thủ Chính đạo môn, từ trước đến giờ luôn không hợp với Nguyên Phong sơn, ngược lại cũng sẽ có hiềm nghi muốn chôn giết vị ngoại môn trưởng lão Nguyên Phong sơn này, huống hồ vị ngoại môn trưởng lão này dường như còn sâu không lường được hơn so với chúng ta tưởng tượng."
Quốc sư bình tĩnh nói: "Trong Nguyên Phong sơn còn thấy rõ hơn chúng ta. .. Còn Tô Đình này, hắn có thể đột phá Thượng nhân cảnh hay không, kỳ thực ta cũng không chắc chắn."
Trung Quan Chính cau mày nói: "Vì sao?"
Quốc sư lạnh nhạt nói: "Ngưng tựu Âm Thần, không phải chân khí hay hồn phách của hắn tích lũy đầy đủ là có thể, mà cần một tia ý niệm. . . Thiếu mất một tia ý niệm này, Chân khí có lớn mạnh cũng sẽ rối loạn, không thể tụ thành pháp lực, hồn phách có cường hãn cũng vẫn chỉ là năm bè bảy mảng, không ngưng thành Âm Thần như kim thạch vậy."
Dừng một chút, quốc sư nói: "Ta không nhìn thấy ý niệm của hắn."
——
Trong bức tranh.
Trong hang động.
Tô Đình tĩnh tâm tu hành.
Chân khí không ngừng vận chuyển, tiếng sấm nặng nề.
Người tu hành!
Thượng nhân!
Ngưỡng cửa này đã ngăn cản vô số người tu hành thành tâm, ngăn cản vô số người có tích lũy thâm hậu.
Rất nhiều người đến tận khi hao hết tuổi thọ mà vẫn không thể đột phá, thậm chí không thể tích lũy đến mức độ đủ để thử nghiệm đột phá Thượng nhân cảnh.
Mà tuổi tác Tô Đình còn trẻ, thời gian tu hành không dài, nhưng cũng đã đến mức độ có thể thử nghiệm.
Nhưng thử nghiệm chỉ là thử nghiệm, lại không hẳn có thể đạp phá.
Trong lòng hắn hiểu rõ nhưng hắn cũng không cam lòng.
"Tích lũy đã đủ, làm sao không thể đột phá Thượng nhân cảnh?"
"Thượng nhân cảnh đều không thể vào, dựa vào cái gì mà đàm luận đắc đạo thành tiên?"
"Không có dũng khí, không có lòng dạ, dựa vào cái gì để nói về tiến bộ dũng mãnh?"
Trước đây Tô Đình ngưng tựu pháp ý, thành tụ người tu đạo tầng ba, mượn khí tức Long Hổ Huyền Đan thuộc về âm dương, tính là cùng thủy hỏa, mà hổ lại ở phương tây thuộc canh Kim, chủ tử, mà long lại ở phương đông thuộc Ất Mộc, chủ sinh!
Âm dương thủy hỏa, sinh tử tâm ý.
Cộng với lôi pháp, ngưng tụ thành thiên ý!
Ngay cả thiên ý mà hắn đều đã ngưng tụ thành, tự nhiên không thể nói theo lẽ thường.
"Nếu không thành Thượng nhân, dựa vào cái gì để đánh bại Đỗ Hằng, để xả giận?"
"Không xả được cơn giận này ra, sao Tô mỗ có thể tỏa ra hào quang rực rỡ?"
"Ta là trưởng lão Nguyên Phong sơn, nhất định sẽ bị rất nhiều người quan tâm, dù là Ty Thiên giám hay Nguyên Phong sơn đều đang nhìn chằm chằm ta, nếu không thể tỏa ra hào quang rực rỡ, chẳng lẽ không phải sẽ bị cười đến rụng răng?"
Tô Đình mở mắt ra, mắng: "Phi!"
Một ngụm trọc khí từ trong cơ thể phun ra.
Hồng trần khí bẩn, xuất thể mà đi.
Bên trong cơ thể, Chân khí không ngừng ngưng tụ.
Trong thức hải, ba hồn bảy vía tụ tập xung quanh hồ lô đỏ, giống như đang ngưng tụ.
Trong chớp mắt, đã có khí tức vọt lên tận trời.
——
Bên ngoài hang động.
Tiểu tinh linh cùng tiểu bạch xà đều cảm thấy kinh ngạc.
"Như vậy là xong rồi?"
"Hắn lại không tẩu hỏa nhập ma?"
"Lần trước hắn ở Bạch Kham sơn tu thành tầng ba, đến hiện tại mới được mấy tháng?"
"Nghe nói có thật nhiều lão đạo sĩ tu hành cả một đời đều không thể đạp phá cảnh giới này?"
Tiểu tinh linh há miệng, tâm tư hơi trống không.
Dù nàng luôn khinh thường Tô Đình, nhưng cũng hiểu rõ Tô Đình có thiên phú tu hành thực sự xuất sắc tới cực điểm.
——
Trong Ty Thiên giám.
Vân Tích đạo nhân lẩm bẩm nói: "Làm sao còn đơn giản hơn so với ăn cơm uống nước thế?"
Dư Nhạc thật sự không cảm thấy gì khác thường, ở trong lòng hắn, Tô Đình vốn là Dương Thần, bây giờ chỉ đang thử nghiệm dùng một loại phương pháp tu hành khác mà thôi.
Chỉ là lúc này hắn còn không nhìn ra phương pháp của Tô Đình.
Tình cảnh cá hóa Giao Long đang ở trước mắt.
Hắn càng có vẻ nhìn không thấu, không lĩnh ngộ được nhiều, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi thất bại.
——
Trong chỗ ở của quốc sư.
Trung Quan Chính chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Quốc sư trầm mặc không nói.
"Quốc sư năm đó đột phá Thượng nhân cảnh, thử nghiệm vài lần, bế quan bao lâu?"
"Sư phụ là Địa tiên trú thế, ta được ân sư chỉ điểm, trong lần bế quan thứ hai mới ngưng tụ Âm Thần, bế quan một năm ba tháng lẻ mười bảy ngày."
"Hắn tốn bao lâu?"
"Một lần bế quan, nửa nén hương."
"Quốc sư ngài có thể nhìn ra ý niệm của hắn sao? Hắn lấy ý niệm ra sao để ngưng tụ hồn phách thành Âm Thần, ngưng Chân khí thành pháp lực?"
". . ."
Quốc sư hơi nhắm mắt, vận chuyển Dương Thần.
Ông đã là Đại chân nhân, khám phá ra các loại hư vọng.
Nhưng ông vẫn không thể nhìn thấu Tô Đình.
Chỉ là ông dựa vào chí bảo bức tranh, theo khí tức Thượng nhân ở bên trong, có thể nhận ra được cái gì.
Quá nửa ngày, ông mới mở mắt ra, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó tả.
Trung Quan Chính thấy thế, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Quốc sư trầm mặc một lát, chợt đáp: "Chết cũng sĩ diện."
Trung Quan Chính bỗng nhiên sững sờ, nhất thời không hiểu được thâm ý trong lời nói của quốc sư.
Quốc sư dừng một chút, dường như cảm thấy nói như vậy cũng không rõ ràng lắm, chỉ suy tư một thoáng, nhưng cũng vẫn không nói ra được.
Ông tu hành nhiều năm, sư phụ lại là Địa tiên, cũng chưa từng nghe nói có ai lấy ý niệm trò đùa như vậy để ngưng tựu Âm Thần, ngưng thành pháp lực, từ đó đột phá Thượng nhân cảnh.
Tô Đình này rốt cuộc là hạng người gì?
* * *