Chương 250: Lấy gùi bỏ ngọc
Ngoại trừ Đỗ Hằng ra, mấy người như Chu Ôn, Đông Phồn tăng nhân, như chủ nhân lúc đầu của viên gạch kia đều được ban thưởng Cố Nguyên đan.
Đối với Cố Nguyên đan, Tô Đình cũng không quá để ý, dù sao bản thân hắn đạt được Lục Áp truyền thừa, tuy rằng không đủ công pháp, nhưng cũng có truyền thừa rất nhiều phương diện, quan trọng nhất chính là hồ lô kia có thể sửa sai, chỉ cho hắn về một con đường chính xác nhất.
Về phần công pháp hắn sở học lại là Lôi Bộ chân truyền, nhắm thẳng vào Tiên đạo, hoàn chỉnh không gì sánh được nên càng không cần nhiều lời.
Nhưng mấy người kia dù sao cũng không có duyên pháp như Tô Đình.
Mặc dù bọn hắn đã là người tài trong số các tán tu trẻ tuổi ở Đại Chu, nhưng cũng vẫn có rất nhiều sơ hở, cơ sở kém xa đệ tử tông môn.
Trong bọn hắn, có một số người sở học công pháp lại tàn khuyết không đầy đủ, có một số người lại vì kiến thức của bản thân nông cạn, lý giải công pháp sai lầm, do đó đi sai nửa bước, cũng có một số người bởi vì rất nhiều nguyên nhân bên ngoài mà phải phải sai lầm khó có thể bù đắp.
Tán tu nhận được công pháp, lại khôn có tiền nhân chỉ điểm, tất cả phải tự mình tìm tòi, dù không mắc phải sai lầm lớn, nhưng cũng khó tránh khỏi sơ sẩy về chi tiết.
Tích thiểu thành đa, con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, chính là đạo lý này.
Bây giờ tu thành Âm Thần đã thấy không thích hợp, ngày sau tu luyện tới Dương Thần sẽ giống như đi trên băng mỏng.
Mà nếu muốn đắc đạo thành tiên thì càng cần phải có căn cơ vững chắc, bằng không sẽ không có hi vọng.
Bây giờ Cố Nguyên đan chính là hi vọng để bọn hắn bù đắp sai sót.
"Cố Nguyên đan chính là bí truyền của Thủ Chính đạo môn, để tránh việc các ngươi mang ra ngoài rồi nghiên cứu cách luyện chế trong đó, thế nên tốt nhất là các ngươi nên luyện hóa luôn ở đây."
Đạo nhân Ty Thiên giám nhìn về phía Chu Ôn, nói rằng: "Hơn nữa, ban thưởng của Ty Thiên giám cho thịnh hội cũng không tính là bí mật gì, nếu các ngươi không dùng ngay, sau này rời khỏi kinh thành, cũng dễ dàng bị người chặn giết. . . Các lần thịnh hội trước đây cũng từng có ví dụ như vậy, vì vậy mấy lần gần đây đều để mọi người dùng luôn tại chỗ, không thể giữ lại một viên."
Chu Ôn thần sắc nghiêm nghị, nói rằng: "Vãn bối hiểu rõ."
Kỳ thực trong đám người ở đây, căn cơ của hắn xem như tương đối vững chắc.
Bởi vì truyền thừa của hắn vẫn tính là khá hoàn chỉnh.
Chỉ là vì không có minh sư dạy dỗ chỉ điểm, nên có mấy phần sơ sẩy.
——
Mọi người đều thu được bảo vật.
Trải qua một phen luyện hóa, căn cơ vững chắc, tất cả đều hài lòng.
——
Đông Phồn tăng nhân giữ lại hồ lô, đứng dậy rồi dựng chưởng khom người, thi lễ nói: "Đa tạ tiền bối, tiểu tăng thực sự nhận được thu hoạch vô cùng lớn."
Đạo nhân Ty Thiên giám như có như không liếc mắt nhìn hồ lô kia một cái, gật đầu nói: "Ngươi có thể đi ra ngoài, mọi người đang ở bên ngoài, thịnh hội đã kết thúc, Vân Tích đạo nhân có lời nói, ngươi có thể lắng nghe."
Đông Phồn tăng nhân chắp hai tay tạo thành chữ thập, nói: "Tiểu tăng hiểu rõ."
Nói xong, hắn đẩy cửa đira, để hồ lô lại chỗ cũ.
Đạo nhân Ty Thiên giám này thu hồ lô lại, khẽ lắc đầu, cười nói: "Chỉ coi Cố Nguyên đan là chí bảo, lại quên cơ duyên càng to lớn hơn này."
——
Đạo sĩ tuổi trẻ nhận được Cố Nguyên đan cũng rất vui mừng, chỉ là nghĩ đến bảo bối của chính mình bị Đại Ngưu đạo nhân kia đoạt, trong lòng rất phiền muộn, không khỏi hỏi: "Tiền bối, bảo bối kia của ta trong lúc tranh đấu bị người khác đoạt, có thể lấy về không?"
Đạo nhân kia cười nói: "Chắc là có thể, vì đây vốn không phải trận chiến mạnh mẽ cướp đoạt."
Tuổi trẻ đạo nhân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đa tạ tiền bối."
Nói xong, hắn nhìn hồ lô một cái, không nhìn ra hô lô này được làm bằng vật liệu gì, nhưng theo đạo lý thì đối phươngđã ban thưởng một hồ lô đan dược, nếu mang đi thì tự nhiên là cả hồ lô cũng có thể mang đi.
Mà hiện tại ăn đan dược rồi, hồ lô này vốn không nên trả lại Ty Thiên giám, cũng coi như một loại lễ nghi.
Chỉ có điều đạo sĩ tuổi trẻ này luôn luôn là kẻ ra tay tàn nhẫn, bây giờ viên gạch đã mất đi, trong lòng bất bình, nên cũng không nỡ lòng bỏ hồ lô này, thế là hắn thu lấy hồ lô rồi đi ra bên ngoài.
Đạo nhân cười ha ha, chỉ vào trong lồng ngực của hắn, nói: "Cố Nguyên đan là ban thưởng cho ngươi, nhưng hồ lô này. . . Ngươi muốn lấy đi cũng không phải là không thể, nhưng phải xem ngươi có có bản lãnh này hay không nữa."
Đạo sĩ tuổi trẻ kinh ngạc nói: "Hồ lô này không phải cùng ban tặng sao?"
Đạo nhân mỉm cười nói: "Nếu như ngươi có thể luyện hóa nó thì chính là ban tặng ngươi."
Đạo sĩ tuổi trẻ nghe vậy, hơi trầm ngâm rồi gật đầu nói: "Vãn bối hiểu rõ."
——
Chu Ôn ăn đan dược xong, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
Hắn nhìn hồ lô kia, trong lòng biết được đây là bảo vật.
Trước đây hắn đã được cao nhân chỉ điểm, trong lòng hiểu rất nhiều chuyện, lúc này lấy bảo vật ra, bắt tay luyện hóa.
Đạo nhân của Ty Thiên giám hơi mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng: "Là một người thông minh."
——
Đỗ Hằng tu hành xong xuôi.
Hắn nhìn về phía Trung Quan Chính, hai tay dâng hồ lô, nói: "Vãn bối đã tu hành xong."
Hắn dùng thủ đoạn này cũng có vài phần ý nghĩ.
Hồ lô này không biết có phải bảo vật hay không.
Nhưng bây giờ hắn đã ăn đan dược Ty Thiên giám ban thưởng, còn hồ lô này không biết có thể mang đi hay không.
Nếu mang theo, khó tránh khỏi sẽ lưu lại ấn tượng rằng hắn ta là một kẻ tham tiện nghi, bất lợi cho chuyện sau này cất bước ở Đại Chu.
Trước mắt trả lại hồ lô, cũng là một tâm nhãn.
Nếu như hồ lô này vốn nên ban xuống, như vậy lúc này hắn dùng hai tay dâng trả, vị ông lão hòa ái này cũng sẽ không thu hồi, mà sẽ ban xuống, trái lại mình còn có thể lưu lại một ấn tượng tốt.
Trung Quan Chính mỉm cười gật đầu, nhận lấy hồ lô, nói: "Ngươi có thể đi ra ngoài."
Đỗ Hằng vội cúi chào, trong lòng cũng vui mừng, quả nhiên không phải muốn cho mình hồ lô, cũng may không trực tiếp mang đi, bằng không ấn tượng sẽ không tốt.
——
Cùng lúc đó.
Trong chỗ ở của quốc sư.
Tô Đình tiếp nhận hồ lô trong tay quốc sư, chỉ thấy đây là một chiếc hồ lô màu đỏ, trong suốt như ngọc, cầm vào tay giống như gỗ nặng trình trịch, cũng rất đẹp đẽ.
Hắn cười ha ha, trong lòng thoả mãn, thu vào trong lòng, thi lễ nói: "Như vậy, Tô mỗ cáo từ."
Quốc sư nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
Kẻ này làm sao không làm theo quy củ thế?
Mà lúc này Tô Đình đã xoay người đi tới cửa.
"Dừng lại."
Quốc sư quát lên: " Cố Nguyên đan chính là bí truyền của Thủ Chính đạo môn, vô số người nhìn chằm chằm nó, ngươi cứ đi ra cửa như thé là đang đợi bị người giết người cướp của hay sao? Hay ngươi muốn lấy Cố Nguyên đan của Thủ Chính đạo môn trở về Nguyên Phong sơn, để Nguyên Phong sơn phá giải cách luyện chế viên thuốc này?"
Tô Đình buồn bực nói: "Sao lại có nhiều chú ý như vậy?"
Quốc sư thở ra một hơi, rồi lại nói: "Ngươi vẫn nên dùng ngay tại chỗ đi, bản tọa thay ngươi hộ pháp, dùng hết thì ngươi ta đều có thể yên tâm."
Tô Đình vẫy vẫy tay, nói rằng: "Tuy rằng bản thân ta là tán tu, nhưng ta không cần dùng Cố Nguyên đan, là dược đều ba phần độc, trả lại ngươi."
Sau khi hắn nói xong, trực tiếp đổ Cố Nguyên đan vào tay, quay trở lại trả quốc sư, rồi lại nhét hồ lô vào trong lồng ngực, khoát tay nói: "Tạm biệt!"
"Trở về!"
Quốc sư tức giận nói: "Lấy gùi bỏ ngọc? Ngươi chính là đến vì phía hồ lô?"
Tô Đình kinh ngạc nói: "Ngươi phát hiện ra rồi?"
Quốc sư cười lạnh nói: "Ta tu thành Dương Thần, đạo hạnh cao đến tầng tám, khám phá các loại hư vọng, ngươi còn muốn giấu ta? Huống chi, dựa vào tác phong của ngươi, chỉ hận không thể cầm hồ lô bỏ chạy vì sợ bị ta ngăn lại, chính là đứa trẻ ba tuổi cũng nhìn ra được."
Nói xong, ông vung tay lên, cánh cửa phía trước đóng lại, trong phòng tối om.
"Muốn mang hồ lô này đi cũng được, trước tiên luyện hóa nó đã!"
* * *