Chương 26: Tin đồn
Phương gia.
Phương đại nhân xử lý xong mọi việc mới ngừng lại, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, từ từ thở dài một hơi.
Trời tối người yên, nhưng lòng không yên.
Lời nói của Tô Đình dường như vẫn đang vang vọng bên tai ông ta, trong lúc làm việc công ông ta cũng không thể bình tĩnh lại.
"Người ở bên trong lao ngục, làm sao có thể giết người?"
Phương Khánh nhìn ra phía bên ngoài, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt.
Ở trong mắt ông ta, người tu đạo đương nhiên bất phàm, có thể định phong thuỷ, có thể trắc cát hung, có thể thay đổi vận thế, lẽ ra nên tôn kính, nhưng xưa nay đều không phải nhân vật làm cho người kinh hãi run rẩy như vậy.
Nhưng lời Tô Đình nói lại khiến ông ta cảm thấy vô cùng bất an.
Thật sự có chuyện như vậy sao?
Phương Khánh nghĩ như vậy.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là tiếng hô cấp thiết.
"Đại nhân, ty chức có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."
"Đi vào."
Phương Khánh rùng mình.
Chỉ thấy cửa thư phòng bị người khác đẩy ra, sư gia vội vã đi vào, đưa tới một tờ giấy mỏng, ghi lại việc tối nay.
Phương Khánh nhận lấy giấy mỏng, vừa liếc nhìn đã ngơ ngác tại chỗ, mãi vẫn không nói gì.
"Đại nhân?" Sư gia liên tiếp hô lên: "Đại nhân?"
"Không có chuyện gì." Vẻ mặt Phương Khánh phức tạp, ánh mắt hoảng hốt, thả tờ giấy mỏng trong tay xuống, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, ngoài lòng tôn kính đối với Tô Đình, ông ta còn thấy sợ hãi.
Những gì viết trên giấy đúng như ông ta suy đoán.
Bộ khoái tuần đêm giết chết công tử Vương gia.
Triệu Ốc bị bắt tại chỗ, lập tức có người thẩm vấn, nhưng bộ khoái Triệu Ốc thần trí mê loạn, nói năng lộn xộn, chỉ nói là yêu quái quấy phá, căn bản không thể coi là thật.
Khám xét kiểm tra hiện trường chỉ thấy tro bụi đầy trời, nhưng lại không tìm được dấu vết của người thứ ba!
Tin tức này lập tức truyền ra ngay đêm đó.
"Chuyện này. . ."
Phương Khánh nhìn tờ giấy mỏng kia, thần sắc phức tạp, trầm mặc hồi lâu.
Sư gia thấy ông ta mãi mà không nói gì, không khỏi lại gọi một tiếng.
Phương Khánh phất phất tay, nói: "Ngươi đi xuống trước, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ mấy việc."
Sư gia nghe vậy cũng không dám quấy rầy nữa, lập tức cáo lui đi ra.
Chờ sư gia rời đi, Phương Khánh mới từ từ thở dài một hơi, dường như phun ra tất cả những phức tạp trong lòng.
Đúng lúc này, ông ta không khỏi lại nhớ tới ban ngày ở bên trong lao ngục, Tô Đình nói ra câu nói đó.
"Nói đi cũng phải nói lại, tối nay ta bị giam ở đây, nếu bên ngoài xảy ra án mạng, đều sẽ không tra được đến trên đầu ta?"
Khuôn mặt thiếu niên non nớt, ngữ khí nói chuyện hờ hững ung dung, giọng nói bình tĩnh thản nhiên, vào giờ phút này lại hiển hiện ở trước mắt.
Nhưng lần này lại khiến Phương Khánh có cảm giác càng trực tiếp, càng kinh ngạc hơn.
Tô Đình đang ở trong lao ngục.
Lại dùng Triệu Ốc đánh giết công tử nhà họ Vương?
Đây là thuật mê hoặc?
Hay là do quỷ thần giết người?
Hiện trường có đầy tro bụi, đã che đi tất cả dấu vết.
Hay là dưới lớp tro bụi đầy trời kia, người thứ ba không lưu lại một chút dấu vết nào, càng là chứng minh ở hiện trường chỉ có Triệu Ốc cùng công tử nhà họ Vương.
Nếu thật sự là Tô Đình gây nên, hành động này có thể nói là giết người trong vô hình!
Đây chính là người tu đạo có thể động dùng pháp thuật thần thông?
Đây chính là phép thuật huyền diệu không gì sánh được của người tu đạo?
Không biết qua bao lâu, mới thấy vị đại nhân này thở dài thành tiếng, thầm nói nhỏ: "Thủ đoạn của thần tiên huyền diệu khó lường, đúng như trời phạt vậy."
. ..
Quý phủ của Viên Khuê.
Vị bộ đầu này được xưng là thiết diện vô tư, khi đọc được tin tức do thủ hạ truyền đến thì sắc mặt âm trầm tới cực điểm.
Làm sao Triệu Ốc kia lại đột nhiên giết công tử nhà họ Vương?
Trong này rốt cuộc là có nguyên nhân gì?
Hắn luôn cảm thấy trong này có ẩn tình.
Nghĩ đến phương diện "Ẩn tình" này, hắn không khỏi nghĩ đến thiếu niên hôm qua bị công tử nhà họ Vương hãm hại, bị Triệu Ốc tự mình bắt đi kia.
Triệu Ốc giết người, Vương công tử bị giết, hôm qua đều có liên hệ cùng Tô Đình.
Nếu như không phải Phương đại nhân khác thường, hắn kiên quyết sẽ không nghĩ tới Tô Đình.
Nhưng sau khi nghe Phương đại nhân nói những lời đó, hắn không thích thiếu niên Tô Đình dùng tà thuật đùa bỡn quỷ thần này, vào giờ phút này, trong đầu hắn tự nhiên lại hiện ra gương mặt thiếu niên với ý cười quái lạ kia.
"Người tu đạo?"
Viên Khuê trầm giọng nói: "Đây chính là yêu pháp tà thuật của hắn?"
Trong chớp nhoáng này, hắn gần như muốn lập tức đi thẩm vấn Tô Đình, ép hỏi tất cả.
Nhưng hắn cũng biết Tô Đình bị giam ở trong lao ngục, việc này dù thẩm tra thế nào, đều không tra được đến Tô Đình.
Đại Chu hiện nay đa truyền thừa mấy trăm năm, pháp luật kỷ cương hoàn thiện, muốn định tội việc gì cần phải có chứng cứ. Nếu không có chứng cứ, không khác nào xem mạng người như cỏ rác, mặc dù hắn là bộ đầu của quan phủ, cũng không thể tự do làm bậy.
Trước đây chuyện Tô Đình bị bỏ tù một chuyện, hắn cũng có suy nghĩ như vậy, Viên Khuê mơ hồ cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình khác, nhưng hắn cảm giác khó có thể tra được chứng cứ công tử nhà họ Vương hãm hại người, hơn nữa chuyện vốn cũng không lớn, nê hắn không cẩn thận kiểm chứng.
Nhưng bây giờ Vương công tử bị giết, đã liên quan đến án mạng, hơn nữa trộm cướp chỉ là việc nhỏ, ở trong mắt hắn, hai chuyện hoàn toàn không giống nhau.
"Dùng tà thuật giết người, cực kỳ ác độc!"
Trong lòng Viên Khuê đầy phẫn hận, nhưng cũng không biết động thủ thế nào.
Chuyện này rất có thể do thiếu niên tên là Tô Đình kia gây nên, nhưng cũng không có chứng cứ, mà căn cứ vào luật pháp hiện nay, không có điều luật về "Phép thuật" này, cũng căn bản không thể định tội là dùng "Tà thuật", không thể trị tội Tô Đình được.
Điều này khiến Viên Khuê tức giận tới cực điểm.
Hắn là người tập võ, từ nhỏ từng từng theo hầu một vị quan văn của triều đình.
Vị quan văn này cũng có xuất thân Nho môn, không tin quỷ thần, trách cứ mê tín, mà Viên Khuê chịu ảnh hưởng từ người này, cũng không thích những người tu đạo, lúc đó khi đi theo vị đại nhân này phá án, hắn cũng từng giết một số người tu đạo làm chuyện ác.
Đám người gọi là thần tiên cũng chỉ có chút bản lĩnh có thể thao túng mấy ảo thuật bình thường, sao có thể địch lại một thân võ nghệ của hắn?
Nhưng hoàng đế hiện nay vẫn vững tin vào chuyện quỷ thần, coi trọng người tu đạo, khiến trên dưới triều chính, có bao nhiêu noi theo, mà người trong đạo môn hay Phật giáo đều được nhiều nhận ưu đãi.
Không chỉ có Phương Khánh, ngay cả ân sư mà Viên Khuê thụ nghiệp là một vị cao thủ đã tu luyện ra nội kình đại thành, cũng đều thờ phụng thần phật, cầu phúc cầu thọ, từ trước đến giờ luôn tôn kính đối với thuật sĩ phong thuỷ, đạo nhân giang hồ.
Đến cuối cùng, ân sư của người thậm chí đã hoang phế võ nghệ, bỏ quên gia nghiệp, tầm tiên phóng đạo.
Chính bởi vậy, Viên Khuê mới không thích người tu đạo.
"Giả thần giả quỷ, rơi vào trong tay ta, sớm muộn cũng sẽ chém ngươi một đao!"
Viên Khuê thở hắt ra, vỗ trang giấy trong tay lên trên bàn.
Trên giấy ghi chép, xung quanh không có một chút dấu vết khác, chỉ có Triệu Ốc đánh giết công tử nhà họ Vương mà thôi.
Nhưng Viên Khuê hiểu rõ nếu đối phương thật sự vận dụng tà thuật, như vậy việc xóa đi dấu vết tuyệt đối không phải việc khó.
Hiện trường xung quanh tràn đầy tro bụi, chính là thủ đoạn để che lấp dấu vết.
Thậm chí khi động thủ mà dùng thuật quỷ thần, cũng căn bản không có dấu vết lưu lại.
Viên Khuê cắn răng, thầm nói: "Đại Chu pháp luật kỷ cương, không thể quản giáo loại yêu nhân này, kì thực cũng không đầy đủ."
. ..
Thần miếu.
Tùng lão tay cầm cái chổi, đang quét dọn tro bụi.
Thanh Bình đứng ở phía sau, nói chuyện đêm qua mà hắn vừa nghe nói.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả tòa thần miếu vẫn vắng lặng không hề có một tiếng động.
"Bộ khoái Triệu Ốc giết công tử nhà họ Vương." Sau một chốc, Thanh Bình tiếp tục nói: "Việc này có lẽ Tô Đình không thoát được quan hệ, nhưng hắn vừa mới bước vào cánh cửa tu luyện này, chưa thể thi pháp, hơn nữa người còn đang ở trong lao ngục, làm sao có thể làm được việc này?"
"Sơ thành Chân khí, có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không thể xúc thể, thì không có khả năng thi triển phép thuật, chỉ là trong đất trời có vạn ngàn pháp môn, huyền diệu vô tận, luôn có ngoại lệ." Tùng lão liếc nhìn Thanh Bình một cái, trầm giọng nói: "Trong miếu chúng ta truyền xuống loại pháp môn này, có thể làm cho người nhập môn, có thể miễn cưỡng thi pháp."
"Tùng lão dạy phương pháp này cho hắn?" Thanh Bình kinh ngạc nói.
"Ghi chép được truyền thừa trên sách, ta cho hắn mượn xem, cũng coi như truyền cho hắn." Tùng lão ngừng lại động tác trên tay một chút, nói: "Hắn chưa tu thành tầng hai, nhưng rốt cuộc đã có một tia Chân khí, sợ là hắn đã dựa theo phương pháp ta cho để triển khai Ngũ Hành Giáp. Chỉ có điều, cái giá phải trả khi triển khai Ngũ Hành Giáp chính là lấy đi một tia Chân khí của hắn, thiếu đi một tia tâm huyết."
"Đánh đổi nặng như vậy?" Thanh Bình nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh hãi, trợn mắt há mồm, nói: "Hắn mới sơ nhập cửa này, đạo hạnh nông cạn, làm sao dám tự tổn đạo hạnh?"
Tùng lão xoay người lại liếc mắt nhìn Thanh Bình, lạnh nhạt nói: "Lão phu cũng đang nghi ngờ, tuy hắn có mấy phần kỳ ngộ, đã có thể nhập môn tu đạo, nhưng việc tu hành vốn từng bước gian nan. . . Thiếu niên này dám đoạn đi một tia Chân khí trong cơ thể hắn, lại tự tổn thương tới tâm huyết, mấy ngày nay tất nhiên sẽ vô cùng ốm yếu, cái giá đánh đổi như vậy khó tránh khỏi có chút quá lớn rồi."
Dừng một chút, Tùng lão lại nói: "Dựa theo lão phu suy đoán, Chân khí trong cơ thể hắn có lẽ chỉ có một tia. Nếu thật sự triển khai ra, Chân khí biến mất, như vậy, hắn cũng chỉ có thể là một người phàm tục."
Thanh Bình nghe đến đó, trong lòng đột ngột sinh ra tiếc hận.
Nhưng sau một khắc, hắn nghĩ tới khuôn mặt thiếu niên tràn đầy tự tin kia, không khỏi nói: "Nhưng dáng vẻ trước đó của hắn không giống như sẽ dùng phương pháp chặt tay cầu sinh khốc liệt như vậy, hơn nữa người như hắn, cũng không đến nỗi lỗ mãng kịch liệt như vậy."
Tùng lão khẽ gật đầu nói: "Đây chính là chỗ mà lão phu đang nghi ngờ."
Nói xong, Tùng lão dường như nhớ tới cái gì, nói rằng: "Ngươi tới hiện trường xem một chút, dù sau khi Ngũ Hành Giáp biến ảo, chỉ cần hơi chú ý thì sẽ không lưu lại dấu vết, nhưng ngươi đã có đạo hạnh, không khó nhìn ra đầu mối. . . Ngươi tới gần nhà tù giam giữ Tô Đình nhìn xem, nếu như ta suy đoán không sai, hắn triển khai Ngũ Hành Giáp là mượn đất đá, như vậy đất đá quanh nhà tù khẳng định bị Ngũ Hành Giáp mang đi ra ngoài, dù Ngũ Hành Giáp trở về đã lấp bằng hố đất, nhưng dấu vết tất nhiên vẫn còn ở đó."
Thanh Bình nghe vậy thì bừng tỉnh.
Tùng lão thoáng phất tay, lại nghĩ tới cái gì, thấp giọng cười nói: "Với ánh mắt của Phương Khánh, sau khi việc này qua đi, nhận định bản lĩnh của Tô Đình, có lẽ hắn sẽ thả Tô Đình ra. Mấy ngày nữa chờ Tô Đình tới chơi, nếu hắn không đến, ngươi lại đi một chuyến, mời Tô Đình tới đây."
Thanh Bình nghe vậy, trong lòng rùng mình, vội vàng gật đầu.
Bởi vì hắn nghe rõ Tùng lão nói là chữ " Mời".
Lần trước hắn đã nói cùng Phương Khánh, Tô Đình là do Tùng lão mời tới, nhưng trên thực tế, khi Tùng lão lệnh hắn đi tìm Tô Đình, chưa từng dùng tới chữ này.
Lần này, Tùng lão tự mình mở miệng nói là " Mời".
. ..
Vương gia.
Một hồi náo loạn.
Vương viên ngoại nghe nói con trai độc nhất bị giết, không thể thở ra được một hơi, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Quá tầm nửa canh giờ, đại phu mới từ trong phòng đi ra.
Mà ở trong phòng, Vương viên ngoại tức giận tới cực điểm đang không ngừng gào thét, vô số hạ nhân trong viện đều nơm nớp lo sợ, e ngại không ngớt.
"Hai kẻ vô liêm sỉ các ngươi, không bảo vệ được chủ nhân, cần các ngươi làm gì?"
"Kéo hai tên cẩu nô tài này xuống, đánh chết cho ta!"
"Cẩn thận điều tra tên bộ khoái gọi là Triệu Ốc kia, nhất định phải làm cả nhà hắn chôn cùng!"
Vương viên ngoại cuồng loạn, giống như đã điên cuồng.
Đang lúc này, một tên quản sự nơm nớp lo sợ tới bẩm báo: "Lão gia, người Tôn gia đến."
"Người Tôn gia đến rồi?"
Vương viên ngoại nhất thời không nói gì, ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, sau đó mới gầm lên giận dữ.
"Để bọn hắn cút đi!"
Vương viên ngoại phẫn nộ quát: "Tôn gia vô liêm sỉ, tất cả đều là do ngươi, không có chuyện gì lại bắt con trai ta làm việc cho ngươi?"
Trong phòng truyền ra tiếng đập vỡ, làm người ta hoảng sợ bất an.
Không biết bao lâu sau mới yên tĩnh lại.
Yên tĩnh chừng gần nửa canh giờ.
Người Vương gia không dám đi đi chọc xúi quẩy, nhưng lão gia mãi mà vẫn không có động tĩnh, cả đám người vô cùng sợ hãi, rốt cục vẫn có người đi vào gõ cửa.
Nhưng còn chưa kịp gõ cửa, đã nghe Vương viên ngoại trầm thấp âm u nói: "Tô Đình? Tô gia? Tô gia nữ tử?"
Rồi lại trầm mặc.
Lại sau một chốc.
"Được được được, nếu ngươi muốn có được cô nương Tô gia nên mới bị người hại tính mạng giữa đường, như vậy cha sẽ để cô nương Tô gia này xuất giá, đưa nàng lên đường, kết minh hôn cho ngươi, coi như có người làm bạn với ngươi."
"Tô Đình? Em vợ ngươi? Gần đây thường chơi đùa với ngươi, vậy thì cùng đi làm bạn cùng ngươi là được rồi!"
"Tôn gia. . . Một đám vô liêm sỉ!"
* * *