Chương 260: Luyện chế Trảm Tiên Phi Đao
Bên trong đạo quan.
Bên trong chỗ ở.
Lá bùa chặn lại bốn phương tám hướng, cũng kết nối với nhau, dùng phù văn quỹ tích mà dán vào nhau.
Lôi phù này Tô Đình dùng pháp lực để vẽ, dùng phù bút, chu sa phụ trợ, trong Thượng nhân cảnh đã coi như có uy năng không nhỏ.
Cho dù là Vân Tích đạo nhân đích thân đến đây, cũng không thể trong chớp mắt phá cửa đi vào, càng không thể nhìn trộm tình huống bên trong.
Trừ phi là nhân vật như quốc sư tới nhìn trộm.
Nhưng nhân vật như quốc sư nếu có ý muốn nhìn trộm, như vậy liên quan tới truyền thừa Lục Áp trong đầu Tô Đình nhất định sẽ cảm ứng, cho nên lúc này cũng coi như ổn thỏa.
"Đám hậu bối hàng chữ Dư kia sẽ không dám tùy tiện quấy rầy ta."
"Mà đạo quán này dù sao cũng là địa bàn của Nguyên Phong Sơn ở kinh thành, Ty Thiên Giám cũng sẽ không có ngoại địch đến tấn công."
"Xem như một nơi bế quan khó được."
Tô Đình khá hài lòng, sở dĩ sau khi thịnh hội kết thúc, hắn chọn lập tức rời khỏi Ty Thiên Giám, đi tới đạo quán này, tự nhiên không phải trong lòng hắn cảm mến Nguyên Phong Sơn bao nhiêu, cũng không phải hắn bất mãn đối với Ty Thiên Giám đến cỡ nào.
Mà là bởi vì sau khi hắn đoạt được hồ lô, trong lòng đã sớm nóng nảy khó nhịn.
Từ khi ngưng tụ đạo ý xong, hắn dùng pháp môn phi kiếm để ôn dưỡng thần đao, đã gần như đại thành.
Cho đến ngày nay, hắn tu thành Âm thần, ngưng tụ pháp lực, con đường của hắn lại không giống Kiếm Tiên.
Người tu hành bình thường đạt đến một bước này, hoặc sẽ cố gắng rèn luyện phi kiếm này, cố gắng đạt tới mức sắc bén, hoặc là thu vào cơ thể, dần dần hoà vào bản thân, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, làm bản mệnh phi kiếm, đi theo hướng Kiếm đạo.
Mà mặc dù Tô Đình mượn nhờ pháp môn luyện chế phi kiếm, nhưng từ lúc bắt đầu đã nhằm tới luyện đao.
Đao đã đại thành, con đường của hắn lại không giống Kiếm Tiên nữa.
Thần đao chỉ cần có vật dẫn.
Mà vật dẫn chính là hồ lô khi dành được vị trí đứng đầu thịnh hội này.
Tô Đình không biết hồ lô này có lai lịch thế nào.
Nhưng hắn biết hồ lô này cực kì bất phàm, bởi vì hắn không thấu nhìn chất liệu của hồ lô.
Đơn thuần xét về chất liệu, thì trong các pháp khí mà Tô Đình từng thấy qua, không có loại nào có thể so sánh.
Chỉ có thần đao, cùng Ngũ Hành giáp mới có thể so sánh, nhưng ba vật này đều giống nhau, đều không thể dùng cấp bậc pháp khí hay pháp bảo để cân nhắc, khó mà nhìn thấu lai lịch thật sự.
"Lão gia hỏa cùng ta xưng huynh gọi đệ kia đã từng nói hồ lô này do cao nhân luyện chế, nhất định sẽ trở thành pháp bảo, dù không luyện chế, chỉ bằng chất liệu phi phàm này, chỗ huyền diệu của nó cũng có thể so với pháp khí thượng đẳng."
"Một hồ lô bất phàm như vậy, dùng để mà chứa thần đao của ta cũng coi như hợp lý."
"Sẽ không đến mức vì không chịu được, bị thần đao sắc bén phá thủng trăm ngàn lỗ, thất bại trong gang tấc."
Tô Đình hút thở sâu, trong lòng hơi khẩn trương.
Dù sao sau đây hắn phải động thủ luyện chế, có lẽ chính là bảo bối để sau này làm chỗ dựa cho hắn trên con đường tu hành.
Mà hắn cũng có thể tính là người đầu tiên vận dụng loại phương pháp này để luyện chế Trảm Tiên Phi Đao.
Bởi vì Lục Áp sinh ra đã không phải phàm nhân, mà chính là tinh hoa lửa, tinh hoa đất, tinh hoa tam muội, từ khi sinh ra đã có đại pháp lực.
Trảm Tiên Phi Đao chính là dùng thần thiết để tu luyện, hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, đoạt thiên địa thanh tú, khiến Ngũ Hành điên đảo, khi đạt tới cấp viên thì như là hoàng nha tuyết trắng, chính là phi đao.
Mà muốn hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, đoạt thanh tú thiên địa, cũng làm Ngũ Hành điên đảo, dùng cho thần đao này, cũng chỉ có Lục Áp có đại pháp lực mới có thể dùng, đừng nói bây giờ Tô Đình chỉ có chút đạo hạnh như vậy, dù Tô Đình là Chân Nhân tu thành Dương thần cũng lực bất tòng tâm.
Nhưng không biết là Lục Áp đang thử một loại pháp môn mới, hay là vì suy nghĩ cho người thừa kế sau, cho nên vận dụng dạng thủ pháp luyện chế này.
Một loại thủ pháp đặc biệt này cũng coi như chuẩn bị vì đám hậu bối tu đạo như Tô Đình có đạo hạnh khi mờ khi tỏ.
"Hi vọng không lãng phí vô số tâm huyết này."
Tô Đình hơi nhắm mắt, trong lòng nghĩ như vậy.
Dù sao trong truyền thừa Lục Áp, ngay cả công pháp tu hành đều không có người chuẩn bị .
Việc này sớm đã để lại ấn tượng không đáng tin cậy trong lòng Tô Đình.
——
Bên trong tĩnh thất.
Tô Đình ngồi xếp bằng, thần sắc nghiêm nghị, hai mắt khép hờ, tâm thần chìm vào trong thức hải.
Ngay trong thức hải, Âm thần cũng đã xuất hiện, biến thành Tô Đình thân hình hư ảo, hai tay chống lên nhau đặt bụng dưới, mà lòng bàn tay đang nâng một hồ lô màu đỏ, quang mang lấp lóe, mờ mịt không hiểu.
Bên trong truyền thừa, những ghi chép có liên quan tới Trảm Tiên Phi Đao không ngừng xuất hiện, giao nhau cùng Âm thần.
Qua nửa ngày, Tô Đình bỗng nhiên mở mắt, lấy hồ lô ra, đặt trước người, dùng pháp lực vận chuyển, treo giữa không trung... Tiếp đó hắn lại lấy thần đao ra, đặt ở bên trên miệng hồ lô.
Hồ lô này chất liệu bất phàm, trong suốt như ngọc, mà chạm vào giống như gỗ, toàn thân đỏ hồng, giống như còn đang phát triển, sinh cơ bừng bừng.
Về phần thần đao, chỉ rộng cỡ hai ngón tay, dài khoảng bảy tấc, toàn thân đen nhánh, nhìn như bình thường, kì thực phong mang nội liễm, không hiện ra bên ngoài.
"Xuống!"
Tô Đình cắn chặt răng, chậm rãi khống chế thần đao rơi vào trong hồ lô.
Chỉ là, thần đao dù chỉ rộng hai ngón tay, dài không đủ bảy tấc.
Nhưng miệng hồ lô lại nhỏ hẹp hơn, không hề rộng rãi.
Nếu cưỡng ép đè thần đao xuống, có lẽ thần đao sắc bén sẽ phá vỡ miệng hồ lô này.
Hắn không dám cưỡng ép hành động, chỉ vận dụng pháp môn được ghi lại, không ngừng luyện hóa thần đao, dùng lôi đình pháp lực không ngừng cọ rửa.
Thời gian từ từ trôi qua.
Nửa canh giờ.
Một canh giờ.
Ba canh giờ.
Năm canh giờ.
Mười hai canh giờ.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
——
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Đám người Dư Nhân từng đến đây cầu kiến Tô Đình, nhưng lại bị lôi phù kia ngăn lại.
Trong lòng bọn hắn biết nhị lão gia đang bế quan ở bên trong, mà hẳn là cực kỳ bí ẩn, cho nên trước khi bế quan, thậm chí không nói rõ cùng bọn hắn.
Bởi vậy những ngày qua, bọn hắn không tới tìm Tô Đình, rất sợ quấy rầy nhị lão gia tu hành.
Dư Nhân thận trọng, biết Tô Đình ở thịnh hội vừa mới đột phá Thượng nhân cảnh, lúc này tu hành, nếu như là củng cố Âm thần thì cũng thôi, lỡ may chỉ vì cái trước mắt, sợ là sẽ xuất hiện sai lầm gì đó, cho nên tìm tới ba vị sư huynh, cùng mình bảo hộ ở bốn phía quanh viện, cẩn thận hộ pháp, phòng ngừa ngoại nhân đến quấy nhiễu, cũng phòng ngừa nhị lão gia tu hành xảy ra sai lầm, có thể kịp thời cứu viện.
Chỉ là trong lòng bọn hắn không hiểu, thậm chí bất mãn chính là nhị lão gia đi tới đạo quan Nguyên Phong Sơn, vì sao còn cẩn thận như vậy, bày ra trận pháp để tu hành
Mà lần bế quan này đã lâu như vậy, còn không nói rõ với bọn hắn, tự nhiên cũng sẽ bị bọn hắn phát giác.
Như thế, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện
——
Mà trên thực tế.
Lúc này trong lòng Tô Đình càng tức giận đến cực hạn.
Lục Áp truyền thừa quả nhiên không đáng tin lắm.
Chỉ nói tu luyện phi đao đến đại thành, rèn luyện mười hai canh giờ, cũng đủ để rơi vào trong hồ lô.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn rèn luyện ba ngày ba đêm, gần như đến tình trạng kiệt sức, cũng không thể rèn luyện thần đao đếnv có thể hóa vào hồ lô.
"Ba ngày ba đêm, cũng không có một chút dấu hiệu có thể biến hóa, làm sao giống như đang làm chuyện vô ích "
"Lại tiếp tục như thế, ta sẽ hao hết pháp lực, bắt đầu thương tới căn cơ."
"Chẳng lẽ cứ thu tay lại như vậy? "
Tô Đình không cam lòng, thầm nghĩ: "Ta đã luyện chế ba ngày ba đêm, chẳng lẽ lại từ bỏ, nếu thì thì coi như phí hết công sức, công nhưng tiếp tục luyện ta bị hụt pháp lực, nhất định sẽ tổn thương tới căn cơ."
Nói cho cùng thì hắn vẫn chỉ mới đột phá tới cảnh giới này, khó khăn lắm mới đột phá tầng bốn, vừa mới tu thành Âm thần, ngưng tựu pháp lực.
Nhưng thật sự bàn bạc thì sở học của hắn chính là lôi bộ chân truyền, lại ngưng tụ đạo ý, căn cơ kiên cố, tự thân pháp lực hùng hậu, càng cao hơn Thượng nhân đạo hành tầng năm đỉnh phong như Đỗ Hằng
Thượng nhân liên tục không ngừng tiêu hao pháp lực như thế, cùng lắm là ba năm canh giờ sẽ kiệt lực, không chỉ có pháp lực kiệt quệ, Âm thần còn mỏi mệt không chịu nổi.
Mà Tô Đình đã luyện chế ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, giờ phút này mới có dấu hiệu tâm lực không tốt.
Đây vốn là nội tình khiến hắn kiêu ngạo.
Vậy mà lúc này trong lòng của hắn lại tràn đầy ý thất bại.
Khi hắn đang muốn từ bỏ.
Bỗng nhiên thần đao run lên!
Đao thần tỏa ra ánh sáng, giống như từ sắt thép hóa thành một sợi khí tức.
Trong chớp mắt, thần đao rơi xuống.
Từ miệng hồ lô, đã rơi vào bên trong hồ lô.
"Xong rồi!"
Tô Đình mừng rỡ!
* * *