Tiên Đình Phong Đạo Truyện

Chương 268: Rời kinh, giết Đỗ Hằng

Chương 268: Rời kinh, giết Đỗ Hằng


So sánh qua sự tích của hai người này.
Giờ phút này, Tô Đình càng muốn giết Quỷ Tăng kia hơn!
Chỉ là hắn nhìn lướt qua, so sánh một phen, lúc này kẻ giết dễ hơn vẫn là Đỗ Hằng.
Kỳ thật bàn về đạo hạnh, Đỗ Hằng cao hơn Quỷ Tăng một bậc.
Nhưng Quỷ Tăng này có thể dùng Phật pháp để hàng phục tinh quái yêu vật, và cả âm linh quỷ vật, hơn nữa bản thân hắn có Phật pháp cao thâm, cũng là có đạo hạnh tầng năm, nên không thể coi thường.
Về phần Đỗ Hằng, tuy nói trong thịnh hội hắn ta hể hiện ra bản lĩnh cao thâm, lại thu phục được không ít người, danh tiếng vang nhất, nhưng trên thực tế, sau khi thịnh hội kết thúc, người chân chính đầu nhập dưới trướng hắn ta cũng chỉ có một Thượng nhân thôi. .. Còn những người tu đạo khác đã sớm bị hắn ta thu phục rồi.
Những người này tự biết tu hành gian nan, khó mà tiến thêm một bước, thấy Đỗ Hằng nguyện ý mời chào nhân thủ, lại thấy hắn ta có bản lĩnh cao thâm, tương lai sẽ có tiền đồ vô lượng, cho nên có ý đi theo với hắn ta, có lẽ sẽ nhận được chỉ điểm, có lẽ có kẻ muốn được Đỗ Hằng ban thưởng pháp mon.
Mà những kẻ khác đi theo Đỗ Hằng trong lần thịnh hội này, phần lớn là kẻ có tính toán riêng, hoặc là tự biết đạo hạnh không đủ, muốn mượn thế từ Đỗ Hằng. Nhưng kì thực bọn hắn cũng giống như Tiếu Bách Tỉnh, không cho là sau này mình sẽ yếu hơn người khác, chỉ đi theo nhất thời mà thôi, cho nên sau khi thịnh hội chấm dứt, cũng lập tức rời đi.
"Nếu như Đỗ Hằng về mười hai huyện của hắn ta, không nói tới đám quan phỉ trong thế tục phàm trần kia, chỉ tính tới tám Thượng nhân, hơn ba mươi người tu đạo, cùng mười sáu cái đồ đệ mà hắn thu nhận trong mười hai huyện kia, đã có thể thấy thế lực của hắn càng khổng lồ hơn tên Quỷ Tăng kia."
Tô Đình sờ cằm, trầm ngâm nói: "Hiện tại hắn ta vì muốn điều tra về ta, lần theo tung tích của ta, đang đi về phía Lạc Việt Quận, cũng chỉ mang theo ba Thượng nhân mà thôi. . . Chỉ ba tên thì đúng là ít hơn so với sự giúp đỡ của Quỷ Tăng."
Hắn nhìn tờ giấy trong tay, phía trên có ghi bây giờ Đỗ Hằng đang ở Huyện Cảnh Tú.
"Huyện Cảnh Tú à?."
——
Rời Ty Thiên Giám, tiến về đạo quan của Nguyên Phong Sơn ở kinh thành.
"Tô Đình. . ."
Tiểu tinh linh muốn nói lại thôi, nàng cũng nhìn những tin tức kia, tuy nói nàng không phải nhân loại, nhưng sau khi rời núi, đi theo Tô Đình hành tẩu giang hồ, cũng coi bản thân mình là người, biết được hành động của hai người kia, trong lòng cũng cực kì không thích.
Nhưng nàng cũng biết, hai người kia cực kỳ lợi hại, ít nhất là còn muốn lợi hại hơn ở trong thịnh hội.
Dù sao Đông Phồn tăng nhân không mang tinh quái yêu vật mà hắn thu phục được vào bên trong thế giới bức tranh, mà là thu phục yêu vật ở trong bức tranh để dùng. . . Mà lần này gặp nhau ở ngoài, hắn chân chính nuôi dưỡng tinh quái yêu vật, cùng âm linh quỷ vật, chí ít sẽ càng lợi hại hơn so với tinh quái trong bức tranh đó.
Về phần Đỗ Hằng, đạo hạnh cao hơn Tô Đình, mà ở trong thịnh hội lại bị Tô Đình đánh lén, trải qua một phen ác đấu tiêu hao mới bị Tô Đình giải quyết, nhưng như thế cũng không đại biểu là bản lĩnh của hắn ta kém.
Trên thực tế, tiểu tinh linh biết, Đỗ Hằng bị trọng thương, nhưng hắn ta còn có thật nhiều thủ đoạn chưa kịp thi triển ra.
Mà lần này Tô Đình giành được chức đứng đầu thịnh hội là vì có chút mưu lợi, cũng không phải dùng thực lực của chính bản thân, nếu thật sự đánh ra, chính diện đấu pháp cùng hai Thượng nhân có đạo hạnh tầng năm đỉnh phong, hơn nữa bọn hắn còn có nhiều giúp đỡ như vậy, thì Tô Đình chưa chắc đã đánh thắng.
Tâm tư nàng rồi loạn, trong lòng đầy lo sợ.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Tô Đình luyện xong pháp ấn, tâm tình rất tốt.
"Không phải là chúng ta đi đưa đồ ăn chứ?" Tiểu tinh linh nói nhỏ.
". . ."
Vẻ mặt Tô Đình cũng cứng lại, nhìn sang, không chỉ có tiểu tinh linh tỏ vẻ sợ hãi, con tiểu bạch xà kia cũng tràn đầy đồng ý, không khỏi tức giận không thôi.
"Cái gì gọi là đưa đồ ăn? "
Tô Đình cả giận nói: " Tô mỗ ta có các loại pháp môn huyền diệu, công pháp đều thuộc tiên đạo, mà pháp lực lại bá đạo tuyệt luân, cũng ngưng tụ thiên ý, Ngũ Hành sát nhập, khi ở tầng ba đã không sợ bọn hắn, bây giờ tu thành Thượng nhân thì có gì phải sợ?"
Tiểu tinh linh nghĩ như vậy, thấy cũng không sai, nhưng trong lòng vẫn không chắc chắn.
Tô Đình thấy thế, lại động viên, cổ vũ nói: "Mà lần này thu hoạch được không ít, so với lúc đầu đột phá trong thịnh hội, tu vi mạnh hơn một bậc, đồng thời Ngũ Hành giáp của ta đã có thể hóa thành lực sĩ thiên binh, vô cùng hung hãn, hôm nay lại luyện thành 'Bảo ấn quật ngã thần tiên tam giới lục đạo ' này, Đỗ Hằng kia dù có đạo hạnh tầng sáu cũng đều chết chắc."
Tiểu tinh linh nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bằng không trước khi ngươi tìm tới Đỗ Hằng, ta cùng tiểu bạch xà dẫn xe ngựa đi trước, cách xa một chút, để tránh bị ảnh hưởng từ cuộc chiến của các ngươi lan đến gần, dù sao ngươi lợi hại như vậy, tiểu bạch xà cũng không cần đi mạo hiểm mà. "
Tiểu bạch xà vội vàng gật đầu, đồng ý với lời này.
Sắc mặt Tô Đình khó coi, lắp bắp nói: "Cũng nên để nó học hỏi kinh nghiệm."
Nghĩ như vậy, Tô Đình cảm thấy gần đây tiểu bạch xà này cũng không đáng tin cậy, đến thời khắc mấu chốt rất khả năng nó sẽ bỏ chạy trối chết, bỏ mặc hắn nguyên tại chỗ, không khỏi có chút trầm tư.
Trong Lục Áp truyền thừa có một thuật hóa hồng, tu luyện đến đại thành, thân như ánh sáng, chỉ trong chớp mắt đã đi xa.
Đây là bản lĩnh tuyệt vời để chạy trối chết.
Lúc trước tu vi của Tô Đình nông cạn nên không tu luyện được.
Bây giờ hắn tu thành Thượng nhân, miễn cưỡng có thể nếm thử.
Dù không thể tu được tới tình trạng thân hóa hồng quang, nhưng chỉ cần nhập môn, tốc độ cũng tuyệt đối không chậm, trong Thượng nhân cảnh, muốn đào mệnh cũng không khó.
Chờ đến khi đánh ngựa đi trên đạo quan, trên đường tiến về Huyện Cảnh Tú, còn phải cẩn thận tu luyện tốt đạo thân pháp này.
"Lo trước khỏi hoạ, lo trước khỏi hoạ."
——
Về tới đạo quan.
Trong đạo quán, cũng đều là Thượng nhân tu thành Âm thần, thấy có người tới gần, lại không thu liễm khí tức thì cũng biết là ai.
Giống như ngày trước, chư vị Thượng nhân cung nghênh sư thúc tổ.
Tô Đình rất vui, dắt hai con ngựa tới, lại lấy từ trong xe ngựa ra mấy thỏi vàng, một người một thỏi, phân phát xuống dưới, sau đó lại lưu luyến không rời, biểu thị rời đi kinh thành.
"Nhị lão gia. . ."
Dư Nhân đang muốn nói chuyện.
"Cái gì đều không cần nói." Tô Đình thần sắc nặng nề, thở dài nói: "Nhị lão gia biết tâm ý của ngươi, tôn sư trọng đạo, là đứa trẻ ngoan."
Dư Nhân run lên, kinh ngạc gật đầu.
Mà một đạo nhân khác, vội nói: "Nhị lão gia, ta muốn vẽ phù, chính cần. . ."
Tô Đình cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Có lòng có lòng, nhị lão gia có thể tự vẽ lôi phù, uy năng cường thịnh, không cần phù hộ thân của ngươi. . ."
Đạo nhân này còn muốn lên tiếng.
Tô Đình móc từ trong ngực ra một đống lôi phù, nhét vào trong ngực của hắn, nói ra: "Đây là nhị lão gia hao hết tâm lực vẽ thành lôi phù, uy lực rất mạnh, kinh thiên địa khiếp quỷ thần, ngươi cầm lấy đi, không cần khách khí với ta, cũng để ngươi biết, nhị lão gia đúng là có Linh phù hộ thân, không cần ngươi đến quan tâm."
Đạo nhân ngơ ngác nhìn xem lôi phù trong ngực.
Tô Đình vọt lên xe ngựa, phất phất tay, nói: "Chư vị đồ tôn, nhị lão gia đi đây, không cần đưa tiễn, cũng không cần lo lắng an nguy của nhị lão gia, các ngươi cố gắng tu hành, sau này nhị lão gia sẽ viết thư cho các ngươi."
Vừa dứt tiếng, không đợi các vị đạo nhân lấy lại tinh thần, hắn đánh đánh ngựa chạy đi, chỉ chớp mắt đã không còn hình dáng.
Dư Nhân sững sờ một lát.
Dư Cấm thở ra một hơi, quay người trở về đạo quan.
Còn vị đạo nhân kia, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Phù bút của ta. . ."

* * *


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất