Chương 37: Công đường
Từ khi Sư gia báo cho biết việc này, những chuyện phát triển sau đó, Tô Đình đã có dự liệu.
Chờ qua ba ngày cũng quả thực như Tô Đình dự liệu, Tôn gia cầm khế ước ngày đó kí xuống ở trà lâu để đi tới nha môn, một tờ cáo trạng tố cáo Tô Đình.
Sau khi sư gia xem qua khế ước, thực sự không giả.
Nếu là thật, vậy cửa hàng Tô gia này, từ nay về sau, cũng chỉ có thể là của Tôn gia.
Vì chuyện này mà hai ngày này biểu tỷ Tô Duyệt Tần luôn nhíu mày, trong lòng sầu lo tới cực điểm, dù Tô Đình vẫn ung dung như thường, trấn an nàng mấy lần, vẫn cứ không thể khiến nàng hết lo lắng.
"Vẫn là ta cân nhắc không chu đáo."
Tô Đình nghĩ như vậy, có lòng muốn sớm ngày chấm dứt việc này, thế nhưng thời điểm mực của con mực còn chưa tới, cũng chỉ có thể an tâm chờ đợi. Cuối cùng cũng chỉ đành nhờ sư gia, mời Phương đại nhân kéo dài án này mấy ngày, để tái thẩm sau.
Tiếc là không làm gì được Tôn gia thế lớn, gốc gác thâm trầm, ở Lạc Việt quận càng là thâm căn cố đế, biện pháp kéo dài dù sao vẫn không thể kéo dài quá lâu.
Không tới mấy ngày, Phương Khánh cũng không chống đỡ được.
Nhưng Tô Đình cũng cảm thấy gần đủ rồi.
. ..
Lạc Việt quận, nha môn.
Tô Đình mới tới gần cửa, đã cảm giác có một luồng áp bức.
Huyện nha phía trước giống như một ngọn núi lớn.
"Khí vận từ triều đình sao?"
Tô Đình thầm nhủ một tiếng như vậy, hắn nghiêng đầu nhìn sang biểu tỷ.
Tô Duyệt Tần làm phàm nhân, chỉ cảm thấy nơi này uy nghiêm đại khí, nghiêm nghị sinh uy, nhất thời có chút tâm khiếp.
Mà Tô Đình đã bước lên con đường tu hành, có Chân khí, trái lại nhìn ra càng rõ ràng, cảm thụ càng rõ ràng, dường như chịu áp bức càng mạnh hơn.
Chẳng trách người tu hành không vào lao ngục, không vào quan trường, chính là vì chịu áp bức sao?
Trong đầu nghĩ như vậy, tỷ đệ hai người chậm rãi đi vào trong.
Vừa vào cửa, vầng trán Tô Đình hơi nhíu, chỉ cảm thấy trên người như có một tảng đá lớn đè ép, khiến khí tức cả hắn không thông, nhưng cũng may áp bức này không quá trầm trọng, còn trong phạm vi có thể chịu đựng.
"Căn cứ vào ghi chép trong quyển sách của Tùng lão thì chỉ cần có thể tu luyện đến cảnh giới thượng nhân, tu thành Âm Thần, là có thể không sợ như khí vận áp bức vậy."
Hắn thở dàu một hơi, đối với cảnh giới kia ngày càng ngóng trông.
Theo ý nghĩ của hắn, bước chân chưa ngừng, đã đến bên trong.
Phương Khánh còn chưa đến, nhưng người Tôn gia đã sớm đến rồi.
Chuyện này ngược lại khiến Tô Đình có chút bất ngờ, hắn vốn nghĩ là chính mình hẳn là đến trước, không ngờ Tôn gia lại coi trọng như vậy, đã chờ đợi ở đây từ rất sớm.
Người Tôn gia phái đến là một quản sự, mạnh mẽ liếc nhìn Tô Đình một cái, lại không khỏi nhìn tới Tô Duyệt Tần vài lần, trong mắt dần tỏa sáng.
Vẻ mặt Tô Đình không hề cảm xúc, dịch bước chan qua nửa bước, ngăn cản tầm mắt đối phương, quay sang nhìn, ánh mắt bình tĩnh.
Tôn gia quản sự chỉ cảm thấy vẻ mặt thiếu niên kia lạnh lùng, trong mắt u ám mà thâm thúy, không khác nào vực sâu không đáy, khiến lòng người không khỏi hoảng sợ, vội vã thu hồi ánh mắt.
Chỉ đối mắt một lần đã cảm giác cả người đẫm mồ hôi.
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên, chỉ là một kẻ vốn bị bệnh liệt giường, kiến thức nông cạn, sao lại có ánh mắt kinh người như vậy?
Tên quản sự này dù tự nhận là kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng thấy ánh mắt như vậy, trong lòng kinh nghi bất định.
Tô Đình thu hồi ánh mắt, vận chuyển Chân khí, thu hồi từ hai mắt, nhất thời thần quang nội liễm, bình tĩnh không lay động.
Sau một lát, mọi người lục tục đến đủ.
Bộ khoái, Văn lại, cùng với Phương Khánh đại nhân.
Ở sau lưng Phương Khánh, có một già một trẻ, chính là sư gia cùng người trẻ tuổi tuỳ tùng sư gia học tập, hai người bọn họ có thể coi là phụ tá của Phương Khánh, cũng không nhậm chức gì trong triều đình cả, chỉ đảm nhiệm vị trí mưu sĩ bình thường của Phương Khánh.
Ở trường hợp này, hai người chỉ có thể đứng sau lưng Phương Khánh, vì hắn mở miệng thôi.
"Đại nhân."
Người vừa tới đủ, Phương Khánh vừa mới ngồi xuống, Tô Đình còn chưa mở miệng, tên quản sự Tôn gia kia đã có chút không thể chờ đợi được, tiến lên một bước, khom người nói: "Tiểu nhân là quản sự Tôn gia, kiện Tô Đình của Tô gia đã ký kết khế ước mà không thực hiện, còn thề thốt phủ nhận."
Phương Khánh thấy cảnh này, dù cho đã sớm có dự liệu, lại cảm thấy có chút đau đầu.
Ông ta có lòng thiên vị cho Tô Đình, nhưng liên quan đến phương diện luật pháp, cũng không muốn làm việc thiên tư trái pháp luật.
Huống chi, khế ước này giấy trắng mực đen, dù ông ta muốn làm việc thiên tư trái pháp luật, cũng rất khó.
Cũng không thể chỉ hươu bảo ngựa được mà?
Phương Khánh thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Tô Đình.
Tô Đình vỗ vỗ mu bàn tay của biểu tỷ, ra hiệu nàng yên tâm, sau đó mới tiến lên, cúi chào, nói: "Phương đại nhân, thảo dân là Tô Đình, năm đó tiên phụ đã từng ký kết khế ước cùng Tôn gia, tu sửa tổ ốc thành cửa hàng, cho Tôn gia thuê năm năm, bây giờ kỳ hạn sắp tới, vì vậy theo khế ước kia thì ta nên thu hồi cửa hàng, tất cả cử động đều hợp luật pháp, chưa từng vi phạm khế ước, xin mời đại nhân minh giám."
Nói xong, hắn lấy từ trong lồng ngực ra một tờ giấy mỏng, dĩ nhiên đã ố vàng, nhưng chữ viết vẫn còn, vẫn có thể dễ dàng phân biệt.
Đây chính là khế ước mà Tô Duyệt Tần giao cho hắn lúc trước.
Cũng là bằng chứng để hôm nay hắn lên công đường, muốn thu về cửa hàng.
Bên người có bộ khoái tiếp nhận khế ước, dâng lên trên.
Khế ước này từ nhiều ngày trước, Tô Đình đã giao cho Phương Khánh, trải qua tay sư gia, không biết đã đọc bao nhiêu lần, ở trên công đường lại tới một lần nữa, cũng chỉ là làm chốc thủ tục mà thôi.
Phương Khánh liếc mắt nhìn, sư gia cũng liếc mắt nhìn.
"Không phải giả."
Phương đại nhân nhìn về phía quản sự Tôn gia, chậm rãi nói rằng: "Trong khế ước này nói rõ đã sắp tới kỳ hạn, hắn muốn thu cửa hàng về, chưa từng vi ước, ngươi có lời gì muốn nói?"
Tôn gia quản sự tiến lên một bước, nói: "Nếu theo khế ước này, tự nhiên là không có lời nào để nói, nhưng tiểu nhân còn có một phần khế ước khác."
Vừa nói ra lời này, mọi người cùng im lặng.
Phương Khánh cùng sư gia đều sớm biết việc này, nhưng nhất thời làm bộ không biết thôi, lúc này bị quản sự Tôn gia nhấc lên, cũng không ngoài ý muốn, chỉ là càng đau đầu hơn.
Bộ khoái lấy từ chỗ quản sự Tôn gia tờ khế ước kia rồi trình lên.
Phương Khánh nhận lấy, nhìn kỹ một lần, lại chuyển cho sư gia.
Hai người bọn họ tuy rằng sớm biết phần này khế ước, cũng từng nghe về nội dung khế ước, nhưng đây là lần thứ nhất nhìn thấy tờ giấy này.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ.
"Căn cứ nội dung trong phần khế ước này, Tô Đình đã hoàn toàn bán cửa hàng này cho Tôn gia, từ đây sẽ không có bất luận can hệ gì cùng cái gì."
Quản sự Tôn gia liếc mắt nhìn Tô Đình một cái rồi mới nhìn về phía Phương đại nhân, khom người nói: "Đại nhân có thể cẩn thận kiểm tra, trên khế ước kia, có chữ ký của Tô Đình tự tay viết."
Trong lòng Phương Khánh cũng rõ ràng, khế ước này không giả, nhất thời cũng có chút khổ não.
Tô Duyệt Tần nhìn về phía Tô Đình, trong mắt tràn ngập căng thẳng cùng sầu lo, chỉ lo khế ước này quả nhiên là do Tô Đình viết.
Những ngày qua, Tô Đình vẫn giải thích cùng biểu tỷ, chỉ nói là Tôn gia bịa đặt, giả tạo ra, nhưng hôm nay dáng vẻ này của quản sự Tôn gia không giống như là giả.
Tô Đình cười cười với biểu tỷ, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, ra hiệu biểu tỷ yên tĩnh lại.
Tô Duyệt Tần thấy hắn vẫn bình tĩnh như thế, sầu lo trong lòng bỗng nhiên tiêu giảm, bình tĩnh hơn rất nhiều.
Khi Tô Đình muốn mở miệng lúc, bỗng nhiên phía sau truyền đến âm thanh.
"Người ta đó là gia đại nghiệp đại, không chắc là động mạnh, ép Tô Đình ký khế ước."
Giọng nói này hết sức quen thuộc, Tô Đình quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên ngoài công đường, cửa huyện nha có rất nhiều người đứng, đều là hàng xóm láng giềng nghe được tin tức, tới chỗ này xem trò vui.
Mà đứa bé vừa nãy mở miệng, chính là đứa trẻ ngày đó chạy vè báo tin cho Tô Đình biết biểu tỷ bị bệnh kia.
Tô Đình liếc mắt nhìn hắn, lộ ra vẻ tán thưởng.
Tên tiểu tử này thật là một có thể nhân tài, ngày sau chuyên tâm làm một người kẻ lừa gạt, chắc chắn sẽ không mai một hắn.
* * *