Chương 64: Tô Duyệt Tần thông tuệ
"Tỷ?"
Giọng nói của Tô Đình từ phía sau truyền đến.
Tô Duyệt Tần đang ngồi trong viện không khỏi ngẩn ra, đó mới quay lại nhìn, bất ngờ nhìn thấy Tô Đình đứng ở trước cửa phòng.
Tô Duyệt Tần hơi ngạc nhiên, chợt hỏi: "Tiểu Đình, ngươi vừa đi đâu thế?"
Tô Đình nghe vậy, trong lòng lập tức biết được lúc trước biểu tỷ đã đi tìm mình, chỉ là không tìm được, rốt cuộc lần này hắn ở trong phòng tối bế quan đột phá, tốn hết mấy canh giờ, quá trình hơi lâu một chút, cũng có chút vượt qua dự liệu của chính mình.
"Không có chuyện gì, vừa nãy ta đi ra ngoài một chuyến, chỉ là có chút vội vàng nên không nói cho tỷ biết." Tô Đình đáp.
"Ừm." Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, không hỏi nhiều.
"Tỷ. . ." Tô Đình biết, từ trước đến giờ biểu tỷ luôn rất thông tuệ, có lẽ nàng đã phát hiện điều gì, chỉ là không vạch trần thôi.
"Không có chuyện gì." Tô Duyệt Tần hơi xua tay, trên thực tế, hôm nay nàng không tìm được Tô Đình, nên cũng cho rằng hắn đi ra ngoài, nàng ngồi ở trong viện rất lâu chờ Tô Đình trở về, nhưng lúc này Tô Đình lại đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Nàng là một nữ tử rất thông tuệ, nàng có thể nhìn ra đầu mối, nàng cũng có thể nhận ra người đệ đệ vốn cùng với nàng sống nương tựa lẫn nhau dường như có điểm gì đó không giống lúc trước, còn có một số chuyện không thể nói thẳng.
Nhưng chính bởi vì nàng rất thông tuệ, cho nên nàng không tiếp tục mở miệng, không hỏi dò Tô Đình trở về từ lúc nào, cũng không hỏi dò Tô Đình trở về như thế nào.
Nhưng khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là mới chỉ một ngày không gặp, tiểu Đình dường như đã thay đổi, tinh thần phấn chấn, tự tin ngang nhiên.
"Tỷ, tỷ không cần lo lắng."
Tô Đình trầm ngâm một chút, nói: "Đây là chuyện tốt, cụ thể mọi chuyện thì đời qua một khoảng thời gian nữa, ta sẽ cẩn thận giải thích với tỷ."
Tô Duyệt Tần nghe thế cũng thả lỏng hơn, khẽ gật đầu nói: "Được."
Nói xong, nàng chỉ tơi nhà bếp, khẽ cười nói: "Ta chuẩn bị cho đệ một nồi canh nhân sâm hầm bồ câu, vẫn còn trong phòng bếp, hẳn là còn chưa nguội, nhanh đi qua uống đi."
Tô Đình rất cảm động, nhưng trong lòng lại hiện lên một chuyện.
"Tỷ, lần trước tỷ bị bệnh, đến hiện tại rồi mà thân thể vẫn suy yếu như thế, không thấy tốt hơn, canh nhân sâm kia tỷ uống đi."
"Ta không sao, nhưng thân thể đệ bị bệnh rất nhiều năm, lúc này mới tốt lên được một chút, cần phải bồi bổ.
"Ta mới không có chuyện gì." Tô Đình hơi trầm ngâm nói: "Thân thể của tỷ trong thời gian này cứ dùng nhân sâm bồi bổ một chút, chờ ăn xong nhân sâm, lại xem hiệu quả thế nào. Nếu như có hiệu quả, chúng ta tích góp chút ngân lượng, lại đi mua chút, nếu không có hiệu quả, vậy phải đi tìm Tùng lão đã chữa bệnh cho tỷ để hỏi nguyên nhân mới được."
"Ta không có chuyện gì." Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: "Tùng lão lão nhân gia cũng cao tuổi rồi, nếu không có việc lớn gì thì không cần làm phiền lão nhân gia. Trước đó lão nhân gia vẽ phù cho đệ, chữa bệnh cho đệ, cũng trị bệnh cho ta, vừa lao tâm vừa mất sức, chúng ta còn chưa có đi Thần Miếu lễ tạ thần đâu."
Nghe vậy, Tô Đình gật gật đầu.
Những ngày qua, hắn đúng là làm phiền Tùng lão quá nhiều.
Chỉ có điều bây giờ hắn đã đột phá tầng hai, sau này ngược lại cũng không cần Tùng lão bận tâm về hắn quá nhiều.
Nhưng thân thể biểu tỷ suy yếu, chính hắn cũng không rõ nguyên nhân, nên cũng chỉ có thể đi hỏi lão tiền bối là Tùng lão đã tu hành mấy chục năm, từng trải thâm hậu mới được.
"Vẫn là kiến thức của ta nông cạn, đành làm phiền lão nhân gia người một lần cuối cùng."
Tô Đình nghĩ như vậy mới nở một nụ cười, nói với biểu tỷ: "Hừm, lần sau chúng ta cùng đi dâng hương lễ tạ thần."
Dù là Tùng lão giúp hắn rất nhiều, hay Lôi Thần Thiên Tôn truyền thụ cho hắn công pháp, nếu thật sự muốn nhắc tới thì có thể nói là ơn trọng như núi.
Lần dâng hương lễ tạ thần này cũng nên làm.
. ..
Tỷ đệ hai người ở trong viện trò chuyện vài câu.
Tô Đình mới thu cái ghế lại, đi cùng biểu tỷ đến nhà bếp, chuẩn bị món ăn.
Đợi đến khi tới bàn ăn, Tô Đình vốn muốn đưa canh sâm cho biểu tỷ uống, nhưng biểu tỷ quá quật cường, cuối cùng tỷ đệ hai người cùng chia nhau một nồi canh sâm.
"Đúng rồi."
Tô Đình nhớ tới một chuyện, không khỏi hỏi: "Tỷ, ta dạy cho tỷ về kinh mạch huyệt vị, tỷ học thế nào rồi?"
Tô Duyệt Tần nhẹ nhíu mày, nói: "Tỷ không biết nhiều chữ, nên không hiểu ý những cái được gọi là thuật ngữ kia, chỉ là, đệ nói tới huyệt vị như nê hoàn cung, trung đan điền, huyệt lao cung... vân vân thì ta đều nhớ rồi. Thế nhưng, đệ nói tới kinh mạch nối liền giữa huyệt đạo cùng huyệt đạo thì ta không hiểu được lắm."
Tô Đình gãi gãi đầu, nói: "Về thuật ngữ thì tỷ cứ cố nhớ kỹ trước, hai ngày nữa ta lại dạy tỷ hàm nghĩa trong đó . Còn kinh mạch. . . A, tứ chi bách mạch này, quả thật có chút phức tạp, nhưng trước tiên tỷ cứ nhớ đại khái đã, đến thời điểm ta lại nghĩ cách tìm ra những chỗ sai lệch."
Tô Duyệt Tần gật gật đầu, lại suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tỷ học cái này có phải có chút không được tốt?"
Tô Đình vội khoát tay nói: "Nào có gì không tốt chứ? Ngày sau nếu chúng ta muốn một lần nữa mở dược đường, tỷ học những thứ này cũng có thể giúp ta."
Tô Duyệt Tần đáp một tiếng, nói: "Vậy tỷ sẽ cẩn thận học, chỉ là y thuật của ngươi. . ."
Nói tới đây, Tô Duyệt Tần có chút nhíu mày, không tiện nói quá mức rõ ràng.
Nhưng sao Tô Đình có thể không rõ, chính hắn căn bản cũng không nghĩ tới mở dược đường.
Năm đó y thuật của Tô phụ thân thực sự không kém, nhưng lúc đó tuổi Tô Đình còn nhỏ, lại bệnh nặng triền miên, nào học được y thuật gì?
Tuy nói năm đó Tô gia có truyền xuống chút điển tịch y thuật, nhưng chỉ xem điển tịch mà không có danh sư chỉ điểm, nên cũng chỉ có chút kiến thức nửa vời.
Loại kiến thức học nửa vời này, nếu thực sự dùng để chữa bệnh mới là muốn lấy mạng người.
"Không có chuyện gì, chúng ta cũng không mở tiệm thuốc, học thêm chút y thuật, cũng không có hại gì."
Tô Đình cười nói: "Ta từng bị bệnh, tỷ cũng từng bị bệnh, học thêm chút y thuật là chuyện tốt."
Tô Duyệt Tần nói: "Ở trên bàn cơm không cho nói bậy, sau này tỷ đệ chúng ta đều khỏe mạnh trường thọ, bách bệnh không sinh."
Tô Đình đưa tay vỗ nhẹ lên gò má mình, cười đùa nói: "Nói nhầm, đồng ngôn vô kỵ."
. ..
Ngày thứ hai.
Ánh mặt trời mới chiếu xuống, Tô Đình đã tu hành xong.
Hắn rửa mặt một lần, thay bộ quần áo khác, cùng ăn điểm tâm với biểu tỷ rồi mới tìm cớ ra ngoài tản bộ.
Hắn đi ra khỏi cửa hàng, từ từ đi trên đường phố.
Khi nhìn thấy hàng xóm láng giềng, hắn cũng sẽ lên tiếng chào hỏi.
Chỉ là không biết tại sao, dù là chính hắn hay là người bên ngoài, đều cảm thấy hôm nay, Tô Đình làm người ta có cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Hôm nay Tô Đình so với ngày xưa dường như có thay đổi cực lớn, đi ở trên đường phố, đi ở trong đám người vẫn nổi bật giữa đám đông.
Dù là mấy trưởng bối có chút tuổi tác khi nói chuyện với hắn, trong lòng sẽ không tự giác có chút khiêm tốn.
Trong lòng Tô Đình hiểu rõ, hắn vừa mới đột phá, khí tức còn chưa hoàn toàn nội liễm, không khỏi hiện ra ở ngoài, hành vi cử chỉ, khí chất biến hóa, biến thành có chút "Xuất chúng".
Chờ hắn vững chắc lại cảnh giới một phen, mới có thể tuỳ ý thu phát.
Nội liễm thì bình thường không có gì lạ, khi tỏa ra lại óng ánh vạn phần.
"Nhưng cảm giác này ngược lại cũng không tồi."
Tô Đình sờ sờ mặt, nhìn về phía phía trước con đường.
Ở cuối con đường phía trước, đột nhiên xuất hiện một tòa dinh thự khổng lồ.
Trước cửa dinh thự có đặt hai con sư tử đá, uy vũ hùng tráng, không khác gì vật còn sống.
Trên dinh thự có một tấm biển ghi hai chữ lớn, bút lực cứng cáp, tích như cầu long.
Tôn phủ!
* * *