Chương 68: Ngũ Linh Bàn Vận Thuật (2)
"Nghe đồn đại thần thông giả, một khi điểm hóa có thể khiến tảng đá mở ra linh trí, có thể khiến cây cối thành yêu. Hôm nay bản tọa noi theo tiền nhân, cho các ngươi một hồi cơ duyên, mở ra cho các ngươi một tia trí tuệ."
Tô Đình quát lên: "Hôm nay các ngươi phải nhớ kỹ sự hoảng sợ trong lòng, bản tọa có thể mở linh trí cho các ngươi, cũng có thể diệt đi tính mạng các ngươi, ngày sau nếu dám phản phệ, nhất định sẽ bị tru diệt!"
Chân khí điểm hóa mở ra linh trí.
Phương pháp này vốn là hao tổn bản thân.
Nhưng từ khi Tô Đình nghe Tùng lão nói, hắn luốn vô cùng quý trọng Chân khí của chính mình, cũng chỉ khi mở ra Bát quái trận, thu được thần đao, hắn mới nhẫn tâm đánh cuộc một lần, sau đó nhận được lợi không nhỏ, cũng coi như đánh cược thắng.
Mà lần này điểm hóa cho năm con tinh quái, trong lòng hắn luôn quý trọng Chân khí, nên cũng sẽ không hao tổn Chân khí bản nguyên để mở ra linh trí cho năm con vật này, mà chỉ dùng chân khí bình thường để triển khai pháp môn, từng lần điểm hóa rồi dùng Chân khí chạy trong cơ thể chúng nó một lần.
Măm con vật này đều tương đối thông tuệ, tuy không đến mức tinh quái, nhưng cũng không khác tinh quái tính quá lớn, chỉ cần chân chính điểm hóa một phen, chắc chắn có thể thành tinh.
Chỉ là lần này Tô Đình điểm hóa xem như ăn bớt nguyên vật liệu, nên trước mắt chúng nó còn chưa thể thành tinh, nhưng dù sao cũng nhận được Chân khí đạo gia chính thống chảy qua cơ thể một lần, có thể coi là thu được nhiều lợi ích, ngay cả ánh mắt của chúng cũng đều linh hoạt lên rất nhiều.
Bây giờ năm con vật này đã không giống bình thường, sau này nếu lại gặp được chút cơ duyên, có lẽ có thể mở ra linh trí, triệt để trở thành tinh quái. Mà đợi đến khi đó, nếu chúng nó có thể khai ngộ, thì có thể hô hấp thổ nạp, rút lấy tinh hoa nhật nguyệt, kéo dài tuổi thọ, cũng có hi vọng thành yêu.
"Các ngươi cần phải ghi nhớ kỹ những lời bản tọa nói này!"
Tô Đình trầm giọng nói.
Ngũ tiên này linh hoạt lên không ít, đều cúi thấp đầu nằm sấp xuống.
Tuy rằng còn chưa thành tinh, không hiểu người nói, nhưng vừa nãy Chân khí đạo gia chảy trong cơ thể chúng nó đã lưu lại dấu ấn của Tô Đình, có thể khiến chúng nó mơ hồ có thể hiểu rõ tâm ý của Tô Đình.
"Nhớ tới là được!"
Tô Đình mở năm cái lồng sắt ra, năm con vật này vội vàng bò ra, nhưng cũng không dám chạy trốn, chỉ cúi thấp đầu nằm ở trước người hắn.
Chỉ thấy Tô Đình đưa tay nhấn một cái, năm ngón tay bắn ra một tia Chân khí, bắn lên trên người năm con vật này, giống như năm sợi tơ nối liền với nhau.
"Các ngươi vẫn là thân tiểu lực mỏng, bản lĩnh quá thấp."
Tô Đình nói rằng: "Bản tọa thay các ngươi tạo thành liên hệ, sau này kết bạn đồng hành, hỗ trợ làm việc với nhau, không thể tự giết lẫn nhau!"
Nói xong, tay trái hắn sờ tới lồng ngực, móc ra lá bùa hôm nay mới chuẩn bị kỹ càng.
Lá bùa này là hắn căn cứ vào "Ngũ Quỷ Vận Tài Thuật" trong truyền thừa để vẽ ra, hắn không có trình độ lớn về phù văn, nên chỉ có thể bắt chước, nhưng Tô Đình tu luyện ra Chân khí, đạo bùa này cũng thực sự được xếp vào hàng ngũ linh phù.
Chỉ thấy Tô Đình thiêu đốt lá bùa lên trên ngọn lửa, trong nháy mắt lá bùa đã hóa thành tro tàn, rơi vào nửa bát nước sạch.
"Uống!"
Tô Đình khẽ quát một tiếng.
Năm con vật vôuj tiến lên, phân công nhau uống nước, chỉ chốc lát, nửa chén nước đã lập tức thấy đáy.
Tô Đình thấy thế, thu tay lại, chỉ tới phía đối diện, nói rằng: "Đi qua bên kia, tìm tài vật quý giá của nhà hắn, trước hừng đông phải đưa đến nơi này. Nhớ kỹ, không thể để lộ hành tích!"
Năm con vật đã thành lập được liên hệ, đưa mắt nhìn nhau một mắt, rì rào lên tiếng rồi cùng bò ra khỏi phòng.
. ..
"Thật không dễ dàng a."
Tô Đình nhìn năm con động vật rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.
Nếu như hắn có thuật Cổ đạo, có thể điều động chuột bọ côn trùng rắn rết, khi đó mượn dùng Ngũ Quỷ Bàn Vận Thuật để điều động ngũ tiên này, tự nhiên sẽ dễ như ăn cháo.
Nhưng hắn không thông thạo thuật Cổ đạo, trong Lôi Bộ chân truyền hoàn toàn không có kiến thức liên quan với phương diện này, Lục Áp truyền thừa lại đề cập tới nhiều phương diện hơn, đối với đạo này cũng có chút giảng giải, tuy nhiên không có pháp mônv, có lẽ chỉ coi như bàng môn tà đạo hạng bét, không đủ để lọt vào hàng ngũ truyền thừa.
Không có thuật Cổ đạo, hắn muốn điều động ngũ tiên này, trước mắt cũng chỉ có thể sử dụng lòng kinh sợ.
Vì có thể khiến chúng cảm nhận được hoảng sợ, vì chúng nó có thể biết được ý của Tô Đình, nên chỉ cần điểm hóa trước, để chúng nó trở nên càng thông minh, có thể cảm nhận được hoảng sợ là đủ.
"Phương pháp này cũng quá phiền phức, đã muốn chúng nó trở nên thông minh, lại muốn điểm hóa chp chúng nó, sau này dùng còn phải phòng bị chuyện nuôi hổ thành hoạn."
Tô Đình thở ra một ngụm khí, vỗ tay một cái, thoáng lắc đầu.
Hắn dùng ngũ tiên để thay thế ngũ quỷ, tạo thành "Ngũ Linh Bàn Vận Thuật", tự nhiên cũng có chỗ tai hại.
Tai hại chính là hắn trực tiếp dọa sợ năm con tiểu quái này, sau đó dùng để bản thân hắn sử dụng, như vậy sau này nếu ngũ linh này trở thành tinh quái, tu hành thành công, vượt qua Tô Đình, khó tránh khỏi chuyện sẽ phản phệ người chủ nhân là hắn này.
Chỉ có điều, Tô Đình căn bản không để ý, hắn có chân truyền tiên gia, đạo hạnh tiến triển cực nhanh, chút tai hại này đối với hắn giống như không có.
"Màn đêm thăm thẳm, sau một giấc ngủ qua đi."
. ..
Đầu giờ mão.
Trời chưa sáng.
Tô Đình mở mắt ra, chậm rãi xoay người, nhìn về phía dưới giường.
Dưới giường có một con chồn, một con hồ ly, một con nhím, một con chuột, còn có một con rắn, cúi thấp đầu nằm trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Tô Đình đã phát hiện ra khi chúng nó vào cửa, chỉ là hắn lười nhác nên không có thời gian để ý thôi.
Lúc này hắn rời giường, nhìn về phía năm con tiểu quái này, nhếch miệng cười một tiếng.
Bởi vì ở sau lưng năm con tiểu quái này có một cái rương gỗ, dài chừng hai thước, rộng chừng một thước.
"Nhà hắn cũng chỉ có cái này?"
Tô Đình thuận miệng hỏi.
Năm con tiểu quái kia tuy rằng không hiểu tiếng người nói, nhưng dấu ấn Chân khí của hắn vẫn còn, nên chúng còn có thể hiểu rõ ý của hắn.
Ngay sau đó con chồn kia đứng thẳng người lên, hai tay chắp lại, gật gật đầu.
Tô Đình chậm rãi nói rằng: "Được rồi, các ngươi cứ đi đi, có việc ta sẽ gọi các ngươi, nhưng các ngươi cũng phải ghi nhớ kỹ, đừng tưởng rằng chính mình trở nên thông minh hơn một chút là có thể đắc ý vênh váo, cuối cùng lại mất mạng, tránh cho bản tọa lại phải tìm tới vài con rồi một lần nữa điểm hóa."
Hắn nối lời này có hai ý nghĩa, cũng chính là nói hắn có thể điểm hóa cho năm con vật này, cũng có thể lại tìm năm con khác để tiếp tục điểm hóa.
Đây chính là một loại kinh sợ, ám chỉ cho năm con vật nếu không thể ra sức, thì hắn có thể tiện tay xoá bỏ, lại đổi một nhóm khác, cũng là chuyện dễ như ăn cháo.
Năm con tiểu quái không hiểu rõ ý, nhưng có lẽ có thể cảm nhận được ý uy hiếp trong lời nói của hắn nên cuống quít quỳ gối.
Chồn, hồ ly, con chuột, con nhím, đều đứng thẳng người lên, chắp tay mà bái. Mà von rắn kia lại cuồng thành một đoàn, đầu rắn giơ lên, rồi chợt cúi xuống, lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào, hí hí vang vọng.
"Đi thôi."
Tô Đình phất phất tay, nói: "Nhưng phải nhớ sau khi ra khỏi nơi này, cần phải ẩn nấp tung tích, không thể để lộ! Nếu làm người trong trạch viện này sợ, bản tọa nhất định tru diệt các ngươi!"
Ngũ linh lập tức ra hiệu, sau đó bò ra từ cửa, giải tán.
Tô Đình nhìn chúng nó rời đi, lông mày hơi nhíu, thầm nói: "Thế gian vạn vật, đều có linh tuệ, chỉ là có loài thông tuệ, có loài ngu dốt, có loài rõ ràng, có loài lại hồ đồ, năm con vật này được ta điểm hóa, dù chưa thành tinh, nhưng cũng thật sự có trí tuệ."
Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
Nhưng hắn cũng không cảm khái bao lâu, sau đó lấy ra một hộp gỗ kia.
Hộp gỗ không lớn, có thể giấu vật gì?
Hắn mở ra hộp gỗ, hai mắt nhất thời sáng ngời.
* * *