Chương 77: Tôn gia mù mịt
Tôn gia.
Trong mấy ngày nay, từ trên xuống dưới Tôn gia dường như bị một tầng mây đen bao phủ.
Bởi vì Tôn gia chủ kể từ ngày nhìn thấy Tô Đình, bị đối phương nói lời kinh sợ, sau lần đó, thường thường buồn bực, thỉnh thoảng lại nổi giận, hoàn toàn không giống tính tình trầm ổn hỉ nộ không hiện rõ như thường ngày.
Chỉ vì từ trước đến giờ gia chủ luôn uy nghiêm, vì vậy tộc nhân Tôn thị đều nơm nớp lo sợ.
Trước đây không lâu, tộc trưởng chi nhánh đến đây cũng bị gia chủ răn dạy thẳng mặt.
Trong thư phòng, hoàn toàn yên tĩnh.
Tôn gia chủ hơi nhắm mắt, lòng tràn đầy mệt mỏi.
Với thói quen ngày thường, dù ông ta đang vô cùng mệt mỏi mà vẫn có rất nhiều chuyện cần lo lắng, nhưng vì tâm thần không yên, nên mọi chuyện cân nhắc cũng chỉ ở bề ngoài.
Những ngày qua, ông ta nghe nói nhà Trần Hữu Ngữ bị trộm, cũng nghe chuyện Tô Đình đi tới thần miếu, nhưng chuyện xảy ra trong hai ngày qua khiến ông ta thực sự không tĩnh tâm được, khó có thể nghĩ ra nguyên do trong đó, ông ta chỉ phát hiện được điểm khác thường, nhưng lại không thể nghiên cứu kỹ.
Hôm nay ông ta uống không ít thuốc, dường như cũng có tinh thần hơn một chút, miễn cưỡng có thể suy nghĩ tới mấy chuyện mà ông ta để ý.
"Ngày đó có lẽ Tô gia tiểu tử chỉ lừa ta."
"Hắn cũng coi như là một người thông minh, dựa vào mạnh mối thấy Tôn gia ta động thủ nhiều lần nên suy đoán ra trong cửa hàng có cơ duyên, nhưng cũng không hẳn đã bị hắn lấy ra."
"Muốn lấy ra đồ vật bên trong, cần có huyết thống Tô gia, mà huyết thống của hậu nhân Tô gia, tính đến nay đã trôi qua quá lâu, truyền thừa nhiều đời, tất cả đều đã phai nhạt, chỉ có thể mượn tay cao nhân để luyện ra tinh huyết đến."
"Nếu tiểu tử Tô gia còn sống sót, thì không thể luyện chính mình thành một giọt máu, cũng không khả năng lấy được cơ duyên kia."
"Nhưng căn cứ vào lời lão tam nói. . . Trong tay tên tiểu tử này nổi lên một luồng khí, làm một chưởng của hắn đều không thể đánh xuống đi, giống thủ đoạn Chân khí bắn ra ngoài. Nếu như hắn thực sự là người tu hành, không chừng thật sự đã bị hắn lấy ra."
Nghĩ tới đây, Tôn gia chủ khẽ lắc đầu, thầm nhủ là tuyệt đối không thể.
Tô Đình mới bao nhiêu tuổi, dù có tu hành từ trong bụng mẹ, cũng không thể có đạo hạnh bực này.
Huống chi, tuy rằng tổ tiên Tô gia gặp tiên, nhưng các đời tới nay lại không có tiên duyên tu hành, bây giờ Tô gia ở Khảm Lăng là đại tộc một phương, nhưng cũng như Tôn gia, chỉ là phú quý ở trần thế thôi.
"Dù nói thế nào, lại qua hai ngày nữa, vị tiên sinh kia có thể đi tới Lạc Việt quận rồi."
Tôn gia chủ hơi nhắm mắt, thầm nghĩ trong lòng: "Chờ đến lúc đó, chỉ cần luyện Tô Đình thành một giọt máu là được, chờ đến khi có giọt máu này, lão phu tự mình đi lấy bảo bối kia. . . Trong trường hợp Tô Đình kia thật sự đã lấy ra bảo bối, vậy thì lại càng là đơn giản, lão phu cũng đỡ tốn công một phen, chỉ cần giết người đoạt bảo là được."
Ông ta nghĩ như vậy, trong lòng bỗng nhiên lại vô cùng buồn bực.
Mấy ngày nay, ông ta luôn buồn bực mất tập trung, không thể tĩnh tâm, người ngoài chỉ cho là vì ngày đó ông ta gặp Tô Đình, bị Tô Đình làm cho tức giận, không vui.
Mà chính ông ta luốn thấy buồn bực, nhưng không cảm giác mình có bệnh.
"Ngày gần đây thật kỳ quái."
Tôn gia chủ nhấc lên tay, muốn gọi hạ nhân, lệnh cho nhà bếp hầm chút canh an thần dưỡng khí, nhưng khi ông ta muốn lên tiếng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ.
Một loạt tiếng bước chân vội vã chạy tới trước cửa.
"Gia chủ. . ."
Trọng giọng nói của đại quản sự tràn ngập sự nôn nóng, cũng tràn ngập sợ hãi.
Nghe giọng nói này, Tôn gia chủ rùng mình, hơi trầm trọng chút, quát lớn: "Đi vào!"
Cửa phòng đột nhiên mở ra, đại quản sự vội vàng chạy vào, quỳ rạp dưới đất, run giọng nói: "Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi."
Tôn gia chủ khẽ biến sắc mặt, nói: "Chuyện lớn gì?"
Đại quản sự run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn đầy gia chủ mặt mây đen, lại vội vàng cúi đầu, nói: "Kho báu bị mất trộm."
Tôn gia chủ chấn động, hỏi: "Mất trộm cái gì? Tổn thất bao nhiêu?"
Đại quản sự nuốt ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hoảng sợ nói: "Trong bảo khố, chỉ mất đi một thứ. . ."
Ông ta nói đến đây thì không dám tiếp tục nói nữa.
Trong lòng Tôn gia chủ đột ngột sinh ra cảm giác bất an, quát: "Nói!"
Đại quản sự cúi rạp trán trên đất, nói: "Là hà thủ ô hình người."
Tôn gia chủ chấn động, như bị sét đánh.
Trong ánh mắt của ông ta càng có mấy phần hoảng hốt.
Hà thủ ô hình người!
Năm đó tiêu hao vô số tinh lực, tốn hơn một nửa của cải Tôn gia, lại tốn hơn ba trăm mạng người, mới may mắn đào được hà thủ ô hình người kia?
"Gia chủ. . ."
Đại quản sự ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy hoảng sợ.
Bởi vì ông ta biết lai lịch của hà thủ ô hình người này, cũng biết vì hà thủ ô hình người này mà Tôn gia năm đó bị đại thương nguyên khí tới cỡ nào.
Hà thủ ô hình người này có giá trị liên thành, toàn bộ kho báu Tôn gia gộp lại, đều kém xa nó.
Bởi vì đây vốn là một vị thượng nhân tu thành Âm Thần, ngẫu nhiên bắt được theo trong núi, vì muốn đổi được một môn phép thuật nên đặc biệt dâng cho Quốc Sư đương triều.
"Gia chủ. . ." Đại quản sự lại hô một tiếng.
"Hả?" Tôn gia chủ tỉnh táo lại, bỗng nhiên co quắp ngồi xuống, giống như ông ta già đi mấy chục tuổi, chán nản nói: " Hà thủ ô hình người?"
Đại quản sự quỳ rạp dưới đất, không dám nói nửa chữ.
Tôn gia chủ hơi cúi đầu, nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Hà thủ ô hình người. . ."
Đây là bảo bối năm đó hiến cho Quốc Sư, trên đường bởi vì người tu đạo đấu pháp, nên thất lạc ở trần thế.
Lúc trước ông ta ngẫu nhiên được biết tung tích về hà thủ ô hình người, nên đã liên thủ cùng người khác, tốn vô số tinh lực, mới lấy được hà thủ ô hình người này.
Sau đó, vì muốn diệt khẩu người bạn tốt liên thủ cùng mình kia, giết chết tổng cộng hơn hai trăm khẩu trong tộc đối phương, nhưng cũng bởi vậy, người tập võ của Tôn gia cũng tổn thất hơn trăm người, làm thế lực bên ngoài của Tôn gia hao tổn hơn một nửa.
"Những năm gần đây lão phu luôn phong tỏa tin tức, không dám lộ ra, vì sao còn bị người trộm lấy?"
Tôn gia chủ nhìn về phía đại quản sự, chậm rãi nói rằng: "Năm đó người biết chuyện, bao gồm cả tộc nhân Tôn thị ta, đều đã bị diệt khẩu, trừ lão phu ra, chỉ có một mình ngươi biết được."
Đại quản sự toát ra vẻ sợ hãi, dập đầu nói: "Gia chủ, tiểu nhân trung thành tuyệt đối, sao dám tiết lộ tin tức?"
Tôn gia gia chủ nhìn chằm chằm vào ông ta một lúc lâu, mãi vẫn không mở miệng.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà, trở nên thất thần.
Sau khi ông ta đoạt được hà thủ ô hình người kia cũng không dám ăn, luôn cẩn thận từng li từng tí cất giữ trong phòng tối.
Một gốc hà thủ ô hình người này là chí bảo mà ông ta chuẩn bị dùng sau khi có thể tu hành, giúp chính mình nâng cao đạo hạnh. . . Dù sao tuổi tác ông ta đã cao, tu hành khó thành, chỉ đành mượn bảo vật này.
Dù sau này không thể tu hành, đợi đến lúc tuổi già, hà thủ ô hình người này cũng là vốn liếng để ông ta kéo dài tuổi thọ.
Nhưng hiện tại, một chí bảo còn quan trọng hơn cả Tôn gia lại mất trộm?
"Có dấu vết của đạo tặc sao?"
"Chỉ có một lỗ nhỏ bị đào móc, nhưng cực kỳ nhỏ bé, chính là nhân vật tu luyện súc cốt công đại thành đều không qua được."
"Mang lão phu đi xem xem."
Tôn gia chủ hít sâu một hơi, đứng dậy.
. ..
Tô gia.
Quần áo Tô Đình phôngd lên, Chân khí bắn ra ngoài, cất bước bước mấy bước, chính là bước cương đạp đấu.
Hắn lấy thư phù thiêu, kết ấn mà bái.
Mỗi ngày phải bái ba bái, mà trình tự ngày hôm nay đã đến bước kết thúc.
Chỉ thấy Tô Đình cúi đầu thi lễ với người rơm.
"Tán!"
. ..
"Mang lão phu đi xem xem."
Tôn gia gia chủ đứng dậy, đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.
Hai mắt ông ta tối sầm lại, ngửa mặt ngã chổng vó.
"Gia chủ. . ."
Đại quản sự kinh ngạc thốt lên, tiếng kêu vang vọng.
Mí mắt Tôn gia chủ nặng nề, giơ tay lên rồi lại bất lực buông xuống, nặng nề ngủ thiếp đi.
* * *