Chương 82: Hàn khí
Món ăn hôm nay không tệ.
Nhưng không có canh hà thủ ô.
Tô Đình cũng biết mọi việc tốt quá hoá dở, tẩm bổ cũng là như thế nên hôm nay mới ngừng.
Dù sao hà thủ ô quá mức bất phàm, chứa đựng dược lực rất mạnh, hắn đề phòng biểu tỷ không chịu nổi dược lực, bị bổ dưỡng quá mức nên hôm nay tạm ngừng một ngày.
Như vậy, cũng để tránh lãng phí hà thủ ô hình người.
Ngoài ra, biểu tỷ uống xong hà thủ ô, cũng không phải đều tiêu hóa hết, mà có một phần dược lực vẫn còn ở trong người.
Trước mắt tạm dừng một ngày, có thể để nàng tiêu hóa hết dược lực dự trữ trong cơ thể, cũng không phải là chuyện xấu.
. ..
Trên bàn cơm.
Tô Đình gắp một món ăn, đưa mắt nhìn biểu tỷ.
Bây giờ thân thể biểu tỷ đã dần dần khôi phục, không còn tiều tụy giống mấy ngày trước đây, cũng không có vẻ nhu nhược làm người thương tiếc nữa, thay vào đó chính là cảm giác yên tĩnh, nhưng thường ngày làm việc lại khiến cho nàng trở nên chín chắn.
Vóc người nàng cao gầy, da dẻ trắng nõn, đôi mắt trong sáng như làn thu thủy.
"Mau ăn chút thịt đi."
Tô Duyệt Tần gắp cho hắn miếng thịt, đột nhiên lại có chút chần chờ, nói: "Mấy ngày nay, chuyện cửa hàng nhà chúng ta, đệ chuẩn bị thế nào rồi?"
Vẻ mặt Tô Đình cứng đờ, và miếng cơm rồi nói mơ hồ: "Sắp xong rồi."
Kỳ thực bây giờ hắn cũng không thiếu tiền, dù sao tiền mà Trần Hữu Ngữ tích góp nửa cuộc đời đều rơi vào tay hắn.
Chỉ có điều cửa hàng tới tay, lại không khai trương, nhất định sẽ có mấy kẻ rỗi hơi đàm tiếu.
Ở trong mắt biểu tỷ, chính mình chỉ có ít bạc từ trước, khó tránh khỏi tình trạng miệng ăn núi lở. Mà ở trong mắt người ngoài, hắn lấy được cửa hàng này về lại không có chuẩn bị khai trương buôn bán cũng không hợp lý.
Vậy nên hắn chuẩn bị mở một cửa hàng, quan trọng nhất chính là tu hành sau này phải có thứ để che lấp, nếu không cứ mỗi ngày thanh nhàn, mà tiền tài lại bất tận, khó tránh khỏi sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết, thậm chí là phiền toái nhỏ không cần thiết.
Nhưng sau khi được Tùng lão nhắc nhở, hắn cũng không để ý lắm.
"Số ngân lượng trước kia cũng dùng non nửa rồi."
Tô Duyệt Tần nói: "Chúng ta cũng nên có một nghề nghiệp."
Tô Đình nghĩ một hồi, thấp giọng nói: "Để ta cân nhắc mấy ngày nữa, tìm nghề nào nhàn hạ chút, không cần làm quá mệt mỏi."
Tô Duyệt Tần quát khẽ nói: "Nhìn dáng vẻ lười nhác này của đệ này, chúng ta sinh sống sao có thể sợ khổ sợ mệt?"
Tô Đình cười cợt, không trả lời, chỉ là ở đáy lòng hắn cũng nghĩ tới, ngày sau nếu biểu tỷ đi lên con đường này, cửa hàng dùng để che mắt thiên hạ này có cần thiết lưu lại hay không.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hỏi: "Nói đi phải nói lại, gần đây tỷ học mấy thứ kia thế nào rồi ?"
Nghe hắn hỏi vậy, Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, nói: "Đệ nói huyệt đạo cùng kinh mạch, về đại thể đã rõ ràng, phương diện liên quan đối ứng với mỗi huyệt đạo, ta cũng có thể ghi nhớ. Chỉ có điều, chính là những thuật ngữ kia, vẫn có chút mơ hồ. . ."
Tô Đình thoả mãn gật đầu, nói: "Thuật ngữ ghi nhớ là tốt rồi, ngày mai bắt đầu, ta dạy cho tỷ ý nghĩ trong đó."
Tô Duyệt Tần khẽ gật đầu, gắp miếng trứng bỏ vào bát Tô Đình, nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, hai ngày trước đệ nấu canh, mùi vị không chỉ dễ uống, hơn nữa hiệu dụng có vẻ còn tốt hơn cả canh sâm, hai ngày này, ban đêm tỷ ngủ, trên người đã ấm hơn không ít, không giống như trước, ban đêm luôn luôn lạnh."
Hà thủ ô kia đã thành hình người, niên đại lâu năm, dược lực không kém, đối với người tu hành cũng đã là chí bảo, dùng để nấu canh bổ dưỡng, tự nhiên không kém.
"Vật kia đúng là không kém." Tô Đình cười nói: "Đợi thêm hai ngày chúng ta lại nấu canh uống."
"Vật kia rốt cuộc là cái gì? Tác dụng sao còn cao hơn cả nhân sâm thế?" Biểu tỷ hỏi một tiếng, lại nghĩ tới cái gì, hỏi tiếp: "Vật này còn đặt hơn so với nhân sâm sao? Trong nhà không còn bao nhiêu tiền đâu."
"Ây. . ." Tô Đình hơi kinh ngạc, chợt trừng mắt nhìn, nói: "Cũng là Tùng lão đưa, là dược liệu hiếm thấy quý báu, nhưng hiện tại chúng ta còn thừa không ít, ngược lại cũng không cần lo lắng."
"Lại là Tùng lão đưa?" Tô Duyệt Tần nghe vậy, ngữ khí mang theo chút trách cứ, than thở: "Tiểu Đình, chúng ta nhận quá nhiều ân huệ của lão nhân gia rồi, đệ không thể luôn luôn lấy đồ của người ta, chúng ta là vãn bối, phải nên hiếu kính trưởng bối mới đúng chứ."
"Vâng vâng vâng, lần sau ta sẽ tặng lễ vật cho lão nhân gia."
Tô Đình cúi đầu uống một ngụm canh, chợt nhớ tới cái gì, trầm ngâm nói: "Tỷ, ban đêm tỷ rét run bắt đầu từ bao giờ?"
Tô Duyệt Tần nhẹ giọng nói: "Từ lần trước sau khi bị bệnh, cứ đến ban đêm là ở xương sống lưng sẽ có một luồng hơi lạnh, theo màn đêm thăm thẳm dần dần khuếch tán, kéo lên sau não, rồi lan đến toàn thân, dù có đắp kín chăn bông cũng không ấm áp. Ngược lại mấy ngày nay đến uống nước canh kia, thân thể ấm lên không ít, những hàn khí kia dường như cũng không còn."
Tô Đình im lặng một chút, bỗng nhiên đứng dậy, vòng tới phía sau biểu tỷ.
Tô Duyệt Tần xoay người lại, nói: "Sao thế?"
Tô Đình thấp giọng nói: "Không nên cử động, nhắm mắt lại, ta xem xem đã xảy ra chuyện gì?."
Tô Duyệt Tần chỉ nghĩ rằng gần đây hắn nghiên cứu y thuật của Tô phụ, muốn nghiệm chứng một phen nên cũng không có suy nghĩ nhiều, lập tức quay đầu, nhắm mắt lại.
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc, trong lòng thoáng suy nghĩ, lập tức vận chuyển Chân khí, "Lôi Quang" trong đan điền lấp loé, truyền vào đầu ngón tay.
Hắn hợp chỉ điểm tới xương sống lưng của biểu tỷ.
Một tia Chân khí dọc theo xương sống lưng, chia thành hai nửa, nửa sợi hướng trên, nửa sợi hướng xuống.
Trong chốc lát, Chân khí bị chặn lại.
"Tiểu Đình. . . Có chút lạnh. . ." Biểu tỷ bỗng nhiên run giọng nói.
"Thế này. . ."
Tô Đình hơi biến sắc, chỉ cảm thấy Chân khí lập tức tràn ngập hàn ý, thậm chí lần dọc theo quỹ tích tràn về, dường như còn muốn thẩm thấu vào trong ngón tay hắn.
Hắn hơi biến sắc, thu một tia Chân khí này lại, trong cơ thể vận chuyển công pháp mới đánh tan tia hàn khí này.
Hắn nghi ngờ không thôi, trong lòng hiện lên rất nhiều suy đoán.
Nhưng không chờ hắn suy nghĩ nhiều, thân thể biểu tỷ đã phát run, kêu lạnh.
Tô Đình cởi áo khoác, ôm lấy nàng, thấp giọng nói: "Rét như bình thường sao?"
Sắc mặt Tô Duyệt Tần tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Đỡ hơn bình thường rất nhiều."
Tô Đình thở dài, không nói gì.
Chuyện này có vẻ còn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của hắn.
Hàn khí kia rất lạ, tuyệt đối không phải dư hoạn từ cổ độc.
Càng khiến hắn cảm thấy đau lòng chính là giờ khắc này biểu tỷ đã lạnh đến mức phát run, vậy bình thường lúc phát tác có phải càng lạnh hơn. Nghĩ tới chuyện hắn là người tu hành đã thành công tu luyện ra Chân khí này mà còn cảm thấy hàn khí kia lạnh lẽo âm trầm, trong lòng không khỏi càng trầm trọng.
Chỉ là ngoài trầm trọng ra, cũng có mấy phần nghi hoặc.
Biểu tỷ chỉ là phàm nhân, chưa từng tu hành, làm sao vẫn có thể kiên trì được dưới hàn khí này?
Thậm chí buổi sáng mỗi ngày ngủ dậy, nàng không khác bình thường mấy, ngoài việc hơi suy yếu một ít, thì không nhìn ra đầu mối khác.
Nếu là những người khác, phải chịu hàn khí như vậy, không nói tới đông người chết, chí ít cũng bị bệnh nặng một hồi.
Là bởi vì thể chất, hàn khí bắt nguồn từ bản thân, nên sức đề kháng tốt hơn một chút?
"Hàn khí này rốt cuộc đến từ đâu?"
Vẻ mặt Tô Đình nghiêm túc, trong lòng có chút hoảng sợ bất an.
Mà đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Thanh Bình.
"Tô Đình có nhà không? Tùng lão xin mời."
* * *