Tiên Hà Phong Bạo

Chương 24 Học phủ chiêu sinh. (1+2)

Chương 24 Học phủ chiêu sinh. (1+2)
Thế nhưng không chờ hắn tới gần, một luồng nước mạnh vọt tới, hắn chỉ có thể tránh né vô thức.
Thình thịch!
Thân thể Từ Huyền bị một con cá lớn đâm vào, hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.
- Ùng ục ùng ục…
Hắn thoáng cái di động lên mặt nước, chỉ thấy ở phía sau có một con quái ngư dài tới hai thước, đang mở răng nanh và cái miệng lớn đuổi theo từ phía sau.
Từ Huyền sợ tới hết hồn, vội vã vận chuyển bí quyết chữ Phiêu, mượn lực trong nước bay vụt ra bên ngoài.
Đến khi lên được bờ, Từ Huyền nghiến răng nghiến lợi.
Quái ngư vừa rồi ở dưới hàn đàm, hắn cơ bản có thể thấy rõ, hẳn đây là cá sống lâu trăm năm, bị âm hàn khí tiêm nhiễm cho nên mới thành tinh…
- Quái ngư này hẳn còn chưa hoàn toàn hóa thành tinh quái.
Từ Huyền dung nhập vào ký ức kiếp trước, kiến thức phi phàm!
Hắn xoay người lại nhặt cành cây nhọn kia, dứt khoát nhảy ùm vào hàn đàm thêm lần nữa.
Dùng phương pháp quy tức, Từ Huyền cẩn thận lặn xuống ví trí vừa rồi.
Ùng ục ùng ục…
Sóng nước cuồn cuộn, quái ngư kia lại bắt đầu lao tới.
Lúc này Từ Huyền đã sớm có phòng bị, hắn đứng yên một chỗ nắm chặt cành cây nhọn trong tay.
Quái ngư kia lao đến, lập tức mở cái miệng lớn như chậu màu đầy răng nanh… Từ Huyền bạo phát khí huyết toàn thân, tinh quang trong mắt được ngưng tụ tới mức tận cùng, cành cây trong tay đâm ra nhanh như thiểm điện.
Phập!
Cảnh cây theo miệng quái ngư đi vào, trực tiếp xuyên qua cả thân hình.
Trong nhất thời, máu tươi văng khắp nơi, sóng nước cuồn cuộn.
Từ Huyền bị cỗ lực đạo kia phản chấn ngược lại, uống mấy ngụm nước.
Vất vả mãi mới kéo được quái ngư lên bờ, Từ Huyền tỉ mỉ quan sát, phát hiện con cá này dài gần hai thước, sợ rằng phải hơn ba trăm cân, sống chừng một hai trăm năm rồi, hầu như đã hóa thành loại yêu.
Một khi yêu hóa triệt để, con cá này sẽ sánh ngang với Luyện Khí tiên sĩ.
Cũng may linh trí của nó không đủ, bị Từ Huyền mượn lực giết chết.
Chỉ có điều loại quái ngư sống một hai trăm năm này, hấp thụ âm hàn linh khí tẩy tủy, máu thịt trên người không thua gì thiên địa linh tài.
Từ Huyền dứt khoát xé bụng quái ngư ra, há mồm uống máu.
Khi máu tươi xuống bụng, lúc đầu chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt ôn hòa, nhưng ngay sau đó truyên đến một cỗ hàn khí lan truyền khắp toàn thân Từ Huyền.
Hắn không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, lập tức luyện tập Long Xà Cửu Biến tại chỗ, cũng phối hợp với Thổ Nạp quyết.
Sau nửa khắc, hàn ý và nhiệt ý trong cơ thể Từ Huyền bắt đầu trung hòa với nhau.
Mà trong quá trình này, động tác Từ Huyền thi triển Long Xà Cửu Biến giống như mây bay nước chảy, vô cùng lưu loát sinh động, đặc sắc tuyệt luân.
Ầm ầm bình bình ầm…
Từ Huyền chỉ cảm giác khi thi triển tất cả các động tác đều vô cùng sung sướng dị thường, cỗ hàn ý trong cơ thể kích thích nhiệt huyết trong lồng ngực. Dưới sự tác động của hai cỗ lực lượng, hắn càng lúc càng thêm dèo dai.
Nhất thời, hắn chỉ cảm thấy khí huyết thần tăng nhiều, ngay cả một vài động tác cực khó của bí quyết chữ Triền cũng nhất cử đột phá.
- Làm lại!
Sau khi hoàn thành xong các động tác khó của đệ tử biến, hắn lại uống máu quái ngư.
Trong nhất thời, nhiệt khí và hàn khí trong cơ thể lại đan xen với nhau, nhiệt huyết cuồn cuộn, ý chí chiến đấu sục sôi.
- Ầm ầm, bình bình, ầm…
Khi động tác của đệ tứ biến được đẩy lên cao trào, nhiệt khí và hàn khí trong cơ thể cũng đạt tới đỉnh điểm.
Trong chớp mắt, các động tác của đệ tử biến dĩ nhiên được thi triển một cách mạch lạc.
Một cỗ dòng nước ấm nóng lan khắp toàn thân, chảy xuôi tới tứ chi bách hải.
Trong sát na, Từ Huyền biết tinh khí thần của chính mình đã đột phá gông cùm xiềng xích, bước vào một cấp bậc hoàn toàn mới.
Đồng thời, toàn thân cảm giác bồng bềnh… trong cơ thể sinh ra một cỗ lực lượng thần bí ngoan cường.
- Đây là… nội kình!
Từ Huyền tỉ mỉ thể ngộ lực lượng huyền diệu bên trong thân thể, toàn thân hưng phấn tới run lên.
- Đây là… nội kình!
Từ Huyền tỉ mỉ cảm nhận lực lương cường đại ở trong khí huyết, cảm thụ thể chất tăng vụt lên.
Giờ khắc này, trong lòng hắn dâng trào tình cảm mãnh liệt, niềm vui tràn đầy.
Hô!
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, chậm rãi giơ quả đấm lên, trong lòng bàn tay đều bị nhiễm hồng, tỏa ra một cỗ khí tức kỳ dị.
Dưới lực lượng gia trì mà không thể cảm nhận bằng mắt thường, bàn tay của Từ Huyền bắt đầu run với một tần suất cao, nhìn qua có vẻ tráng kiện hơn bình thường.
Rồi đột nhiên, tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, bàn tay đỏ rực trầm trọng đánh xuống mặt đất.
Ầm! Răng rắc…
Nham thạch dưới chân hánh bị đánh thành một cái hố nhỏ, đá vụn bay tung tóe khiến đám chim chóc gần đó kinh hãi bay tán loạn.
Nội kình, thứ lực lượng này đạt được luyện thể tứ trọng mới có thể nắm giữ và vận dụng.
- Luyện thể tứ trọng!
Từ Huyền hít sâu vào một hơi, trong mắt tản ra thần quang như hỏa diễm, ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- Từ Đại Hổ a Từ Đại Hổ, ngươi tự cho là có thể đẩy ta vào chỗ chết, tùy tiện bóp nát trong lòng bàn tay, chèn ép cả nhà ta không gượng dậy nổi. Đáng tiếc ngươi không được như ý nguyện, còn xúc tiến ta bước vào luyện thể tứ trọng sớm hơn, ha ha ha…
Lúc này, Từ Huyền hoàn toàn khẳng định chính mình đã phá tan gông cùm xiềng xích của luyện thể tam trong, bước vào luyện thể tứ trộng mà vô số phàm sĩ đê giai thiết tha !
Tấn chức luyện thể tứ trọng, điều này đại biểu cho hắn thoát khỏi số phận đau khổ của phàm sĩ đê giai, trở thành phàm sĩ trung giai được người người hâm mộ.
Mặc dù Từ Huyền đạt được luyện thể tứ trọng, vẫn như cũ là một phàm sĩ thế nhưng hắn thuộc về đại đa số phàm sĩ bình thường, bộc lộ hết tài năng mà tiến lên.
Một bước này không chỉ thực lực bay vọt mà còn tượng trưng cho địa vị.
Cho dù người trưởng thành trong thôn, có thể trở thành phàm sĩ trung giai, mười người cũng không nhất định xuất hiện một người.
Huống chi Từ Huyền mới chỉ là một thiếu niên chưa đủ mười sáu tuổi. Khó có thể tưởng tượng được thành tựu sau này sẽ lớn tới đâu.
Vào buổi tối, Từ Huyền ngồi xếp bằng điều tức, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ trời sáng để tìm lối ra.
Bởi vì trong thâm sơn có rất nhiều dã thú, xà trùng lượn lờ cho nên hắn không dám đi vào giấc ngủ, chỉ có thể điều tức Thổ Nạp quyết thay cho giấc ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền đi tới trước hàn đàm, hít sâu vào một hơi rồi phi thân vào trong nước.
Sáng sớm thủy đàm càng băng lãnh, hắn vận chuyển nội kinh tạo nên một cỗ nhiệt độ ầm áp, sau đó tiến vào trạng thái quy tức.
Rất nhanh, hắn tìm được cây cỏ lạ mà hôm qua phát hiện ra.
Dị thảo này cả thân như ngân sương, ở dưới đáy nước lưu chuyển bào khí nhàn nhạt, đưa tay tới gần, Từ Huyền cảm thụ được một cỗ hàn ý băng lãnh, hầu như muốn ngưng kết máu thịt lại.
Hắn hoảng sợ thu hồi tay về, ánh mắt lập lòe bất định, nửa vui vửa lo.
Cây dị thảo ngân sương này, thậm chí bên trong Linh Phương phổ cũng không ghi chép.
Ào!
Sau một lát, Từ Huyền trồi lên khỏi hàn đàm, thở nhẹ một hơi, không đi hái dị thảo ngân sương kia.
- Thứ dị thảo này hàn khí bức người, khó có thể tới gần… đẳng cấp ít nhất là nhị phẩm linh tài, thậm chí còn cao hơn, lấy năng lực hiện giờ của ta dù có thành công cũng không bảo tồn được. Trọng yếu hơn là thiên tài địa bảo hiếm thấy như vậy sẽ có giá trị kinh người, lấy thực lực hiện giờ của ta không thích hợp xuất thủ.
Người xưa có câu, thất phu vô tội, hoài bích có tội, Từ Huyền tạm thời buông tha dị thảo ngân sương này.
Việc quan trọng trước mắt chính là phải làm như nào để rời khỏi khe sâu này, trở về thôn.
- Còn một ngày nữa sẽ đến lúc Trấn Học phủ chiêu sinh, ta nhất định phải mau trở về thôn.
Từ Huyền lộ vài phần lo lắng trong mắt.
Hắn lại nhớ tới khe sâu kia, ngửa đầu lên nhìn, vách núi vô cùng cứng rắn lại không có quy tắc nào, muốn leo lên là điều không thể.
Mặc dù Từ Huyền có nội kình, đem hết toàn lực có thể miễn cưỡng chọc ngón tay vào vách núi. Thế nhưng loại lực lượng nội kinh này cũng không kéo dài, vô cùng tổn hao thể lực, tốn rất nhiều thời gian, thường chỉ dùng làm đòn sát thủ. Lấy nội kinh của luyện thể tứ trọng căn bản chỉ đủ leo lên mấy thước.
Chính vì vậy, muốn theo cách này mà leo lên trên co bản không có khả năng.
Từ Huyền suy nghĩ chỉ trong chốc lát, cách duy nhất là tiến về phía trước, tỉ mỉ thăm dò, trở lại thôn chỉ là vấn đề thòi gian.
Dù sao phiến thâm sơn này cũng thuộc Dương Mẫu thôn.
Hơi hé miệng, thần sắc Từ Huyền kiên định, dứt khoát bước đi vào trong hạp cốc xa lạ.

Mùng tám tháng ba.
Đây là ngày Trấn Học phủ chiêu sinh ở các nơi.
Trong thôn học đường của Dương Mẫu thôn.
Trước đây đại viện cũ nát này vô cùng tiêu điều nhưng hiện giờ lại chật ních đủ các loại thôn dân, bao gồm cả tráng hán, lão nhân, phụ nữ, tiểu hài tử, náo nhiệt phi phàm.
Những thôn dân này đều là tam đại dòng họ Dương, Từ, Trâu của Dương Mẫu thôn.
Lúc này, trên diễn võ trường nắm giữa học đường, hai gã thiếu niên đang đánh nhau, thôn dân phụ cận đều hò hét ủng hộ.
- Trâu Hoành, cố lên! Không được phép bại bởi họ Dương…
- Dương Phi, đánh ngã tiểu tử kia đi, không được làm Dương gia chúng ta mất mặt.
Dưới sự cổ vũ của đám người xem cuộc chiến, hai gã thiếu niên trên diễn võ trường càng đánh thảm liệt.
Nhưng không bao lâu, một thiếu niên trong đó không đủ khí lực, dần dần bị đánh tới không còn lực chống đỡ, chỉ biết đào tẩu liên tục.
- Dừng!
Giữa khán đài, một nữ tử mặc pháp y màu lục nhạt, thanh âm réo rắt lãnh đạm.
Tiếng nói vừa dứt, toàn trường một mảnh tĩnh mịch.
Tất cả mọi người nhìn về phía nữ tử đến từ Trấn Học phủ, nữ tử này khí chất thanh lệ không tầm thường, trong mắt tràn ngập vẻ kính sợ.
Nữ tử thanh lệ này là giám khảo chiêu sinh phụ trách ở Dương Mẫu thôn, ngay cả thôn trưởng cũng vài phần kính nể nàng.
- Người thắng là Dương Phi: đạt được sáu lăm, tấn cấp. Người thua Trâu Hoành, đạt được năm mươi, bị knockout ở vòng đấu loại!
Nữ tử thanh lệ tuyên án.
- Dựa vào cái gì! Ta còn chưa bị thua…
Thiếu niên đang đấu loại không cam lòng nói.
- Khảo hạch tuyển sinh chủ yếu nhìn tố chất tổng hợp của thí sinh, ngươi vô luận là thế chất, lực lượng hay lực phản ứng, độ linh hoạt đều không thể bằng người kia.
Nữ giám khảo thanh lệ nói không lưu tình chút nào.
Thiếu niên bị loại nhất thời á khẩu không trả lời được, thất thểu rời đi.
- Trận tiếp theo, Dương Tiểu Thiến với Từ Cương.
Một thanh âm của nam tử tuyên bố vang dội.
- Trời ạ, là Dương Tiểu Thiến, tiểu thư của Đại Dương gia.
Phía dưới có rất nhiều thiếu niên thì thào khe khẽ, thần sắc hưng phấn.
Rất nhanh, trong đám thí sinh có hai thân ảnh đi ra.
Trong đó thiếu nữ bị chú ý ước chừng gần hai mươi tuổi, khí chất điềm tĩnh, mặc một cái quần dài vàng nhạt, lông mi như tranh vẽ, mắt tràn tràn lệ thủy, hướng về phía đối thủ hơi gật đầu.
- Không xong, Từ Cương gặp phải tiểu thư của Đại Dương gia, sợ rằng không có cơ hội rồi.
Người của Từ gia vô cùng lo lắng.
- Vì sao ca ca còn chưa quay về, Từ Cương là bạn tốt nhất của hắn a.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Từ Huệ Lan tràn ngập lo lắng.
Từ phụ đứng ở bên cạnh này không khỏi thở dài một hơi, sắc mặt có chú tiều tụy. Từ khi Từ Huyền lên núi luyện tập vẫn chưa trở về, đã qua ba ngày rồi.
Hai ngày trước một nhà ba người đi tìm khắp Dương Mẫu thôn nhưng vẫn không thấy hình bóng Từ Huyền.
- Dương tiểu thư, đắc tội rồi.
Từ Cương cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi, súc tích lực lượng toàn thân đánh ra một chiêu hùng hổ tới Dương Tiểu Thiến.
Đối mặt với mỹ nhân Dương Tiểu Thiến, nếu Từ Cương không đả khởi tinh thần, nhất định sẽ thua thê thảm.
- Đa tạ!
Dương Tiểu Thiến mỉm cười, thân thể hơi cong lại, vươn bàn tay ra điểm một cái.
Tất cả mọi người trên trường đều há to miệng, nhìn chăm chú vào đầu ngon tay như ngọc kia giao tiếp với nắm đấm của đại nam nhân, không ít nam tử đều âm thầm lo lắng trong lòng.
Thình thịch.
Trong chớp mắt quyền chỉ giao kích, Từ Cương chỉ cảm thấy một cỗ kình lực mềm mại tinih xảo chạy vào trong cơ thể, cả người thoáng cái bị đánh bay ra xa ba bốn mét rồi đập xuống đất tạo bụi mù mịt.
- … đa tạ.
Lúc này thanh âm của Dương Tiểu Thiến khó khăn hạ xuống.
Trước khi xuất thủ nàng đã biết thắng bại.
Chỉ một thoáng, toàn trường đều lặng ngắt như tờ, thiên phú và thực lực của Dương Tiểu Thiến chấn động tất cả mọi người.
Nữ giám khảo mặc pháp y màu lục nhạt lộ vẻ kinh hỉ trong mắt, vội vàng nói:
- Người thắng Dương Tiểu Thiến, đạt chín mươi lăm, bởi vì thành tích quá mức ưu tú cho nên trực tiếp trúng cử vào Trấn Học phủ.
Trực tiếp trúng cử vào Trấn Học phủ!
Toàn trường đều ồ lên!
- Thật quá giỏi, trực tiếp tiến nhập vào Trấn Học phủ, không hổ là thiên tài của Dương Mẫu thôn ta.
Chúng thôn dân sợ hãi và ngưỡng mộ nhìn về phía cô gái xinh đẹp đi từ trên diễn võ trường xuống.
Thắng quagn vinh như vậy nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Dương Tiểu Thiến không có chút mừng rỡ, đôi mắt sáng trong trẻo pha chút lạnh lùng và cao quý.
Toàn bộ quá trình tỷ thí lại tiếp tục như cũ.
Thường thường khi mới tiến hành tranh đấu trên đài, nữ giám khảo dùng ánh mắt nhạy cảm phân ra thắng bại ngay lập tức, cũng chấm điểm luôn.
Dựa theo quy định, điểm thấp hơn sáu mươi, dù thắng hay bại cũng không thể tấn cấp.
Chỉ trong ban ngày, đã có một nửa thí sinh tiến hành tỉ thí, một số bộ phận thậm chí còn bỏ quyền.
Trong quá trình này, Dương Tiểu Thiến của Đại Dương gia, Trâu Hồng Vũ của Đại Trâu gia đều bằng vào thực lực cường đại được Trấn Học phủ chiêu mộ thẳng.
Mãi đến khi mặt trời gần xuống núi.
- Trận tiếp theo, Từ Huyền và Từ Nguyên.
Thanh âm của nam tử vang dội.
- Đến phiên ca ca lên vũ đài rồi.
Trên mặt Từ Huệ Lan tràn đầu hồi hộp và lo lắng.
Thế nhưng nhìn khắp toàn bộ đai viện, nào thấy bóng của Từ Huyền?
Sắc mặt Từ phụ tái nhợt, hai tay nắm chặt, đầu khẽ rung lên.
- Ha ha! Rốt cục cũng đến lượt ta lên sân, không ngờ đối thủ lại chính là Từ Huyền, đang muốn lĩnh giáo một chút công phu của hắn…
Một thiếu niên mặc pháp y, tuấn nhã bất phàm phiêu dật đi lên diễn võ trường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất