Tiên Hà Phong Bạo

Chương 26 Chiến tiền nhiệt thân.(1+2)

Chương 26 Chiến tiền nhiệt thân.(1+2)
Chỉ là trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm, ánh mắt liếc về phía cánh cửa học đường, rất sợ bóng ma Từ Huyền bất chợt xuất hiện.
- Yên tâm đi, Từ Huyền ki sẽ không xuất hiện đâu. Ngươi cố gắng nỗ lực cho tốt, tranh thủ khảo nhập Trấn Học phủ, không nên phụ sự kỳ vọng của vi phụ.
Trong mắt Từ Đại Hổ thu lại vẻ âm lãnh, ánh mắt ấm áp nhìn về phía nhi tử, trong đó có một tia ký thác hy vọng.
Đúng lúc này, vì áp lực toàn trường, nữ giám khảo lạnh lùng tuyên bố:
- Từ Huyền! Mất đi tư cách khảo hạch….
Mất đi tư cách khảo hạch!
Mấy chữ này giống như nước tuyết hung hăng hắt lên người Từ phụ, nhất thời vẻ mặt hắn tro nguội.
- A!
Từ Huệ Lan tái nhợt khuôn mặt.
- … mất đi tư cách khảo hạch.
Ngay trong lúc hai người phụ tử đang thất lạc.
Dị biến phát sinh!
- Chậm…
Một tiếng thét kinh hãi truyền đến từ trên cao xuống.
Chỉ thấy một bóng đen như con chim dùng một quỹ tích tròn phiêu dật hạ xuống thôn học đường, khoảng cách cao hơn mười thước nhưng đối phương hạ xuống rất nhanh.
- Trời ạ! Người bay!
- Đó là cái gì, bay từ trên trời xuống vậy!
- Chẳng lẽ là tiên sĩ phủ xuống!
Diễn võ trường oanh động, ánh mắt mọi người đều rơi xuống thân ảnh giáng xuống từ trên trời kia, thân ảnh đó giống như là võ thần.
Vèo…
Trong một tiếng xé gió, thân ảnh của ngươi nọ lao ầm ầm xuống từ trên đỉnh đầu mọi người khiến cho đông đảo phụ nữ và tiểu hài tử kêu lên sợ hãi.
- Khinh thân thuật thật cao minh!
Nữ giám khảo kinh hô thất sắc, đám nhân viên đến từ học phủ cũng đều căng thẳng.
Tất cả mọi người kinh hãi ngưng mắt nhìn về phía thân ảnh người nọ đáp xuống.
Rơi từ trên trời cao xuống đất như vậy, chẳng phải là nửa chết nửa sống sao?
Không ít người kinh hô, thậm chí nhắm nghiền hai mắt lại.
Thế nhưng khi thân ảnh người nọ cấp tốc đáp xuống, cách mặt đất còn khoảng nă sáu thước, đột nhiên tứ chi run lên giữa hư không, thế lao tới của toàn thân chợt chậm lại, tiện đà đá hai cái giữa không trung rồi rơi xuống diễn võ trường.
Ầm ầm!
Cho dù như vậy, người nọ lao xuống từ trên cao cũng làm chấn động mặt đất.
Đông thời, một cỗ kinh khí từ chân thiếu niên dũng mãnh đi xuỗng mặt đất, một tiếng nổ vang trời, kình phong lập tức lan ra bốn phía, bụi bay mù mịt.
- Khụ khụ…
- Đừng… cứu mạng!
Cả bầu trời đầy bụi bặm hầu như bao phủ nửa đại viện học đường, cả trường đều khủng hoảng.
Đợi cho đám bụi bặm kia dần dần tán đi, người thị lực tốt có thể nhìn thấy được một thiếu niên trong một cái hố nhỏ ở giữa diễn võ trường.
Hai chân của thiếu niên này cắm xuống đấy, toàn bộ thân người giống như linh xà dùng phương thức uốn lượn vượt qua cực hạn thân thể mà vặn vẹo.
Đáng sợ nhất là phần chân hạ xuống bị hắn dùng một tư thế kỳ dị tạo thành tá lực và độ trì hoãn lớn nhất.
Lúc này thân thể của hắn treo ở trên trời như không có trọng lượng, tất cả đều do hai đầu ngón chân thừa thụ!
- Là… là hắn!
Từ Đại Hổ ở một góc trong diễn võ trường, trái tim hầu như nhảy ra, sắc mặt nhất thời trắng bệch, mồ hôi lạnh đổ ra trên trán, thiếu chút nữa hô thành tiếng:
- Không có khả năng, không phải hắn đã chết, bị ta đánh rớt xuống vực sâu…
- Là… là hắn.
Từ Đại Hổ run lên, toàn thân sợ tới mức hồn phi phách tán, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
- Từ Huyền, là tiểu Huyền tử…
Rât nhiều thiếu niên trog Từ họ kinh ngạc hô lớn.
- Chuyện gì đã xảy ra, hinh như hắn vừa mới phi xuống từ trên bầu trời?
- Làm ta sợ muốn chết…
Toàn bộ đại viên đểu oanh động.
Ánh mắt mọi người tập trung về chỗ bụi bặm, nhìn về phía thân ảnh cắm xuống đất kia.
Lúc này thân hình Từ Huyền uốn lượn như xà, hai đầu ngón chân cắm xuống đất, thân thể treo trên bầu trời ngửa ra sau, cách mặt đất chỉ có nửa thốn.
Nhìn từ xa lại giống như một con linh xà đang uốn lượn.
Thân thể một người lại có thể gấp khúc tới tình trạng này, đáng sợ hơn là động tác này yêu cầu xương cốt phải vượt qua cực hạn con người.
- Ca ca, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi!
Từ Huệ Lan mừng rỡ, đôi tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền.
Từ phụ đứng ở bên cạnh rút cục thở ra một hơi, dáng vẻ tươi cười chợt hiện trên mặt.
Đồng thời Từ phụ cũng lộ một tia kinh ngạc không giải thích được, hài tử này… hắn thực sự ngã xuống từ trên trời sao?
Ngay tại đây, con mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào cửa lớn của thôn học đường, thế nhưng đợi hết lần này tới lần khác hắn không xuất hiện ở chỗ đó.
Đồng dạng người nhìn chằm chằm vào cửa ra vào còn có Từ Tiểu Hổ.
Lúc trước, Từ Tiểu Hổ luôn thấp thỏm trong lòng, ánh mắt hướng về cửa lớn của thôn học phủ.
Bởi vì một khi Từ Huyền xuất hiện, cơ hội hắn tiến vào Trấn Học phủ sẽ vô cùng nhỏ bé.
Nhưng mà trong lòng hắn không muốn thấy người kia nhất thì đến giờ khắc cuối cùng, Từ Huyền lại rơi từ trên trời xuống.
Giáng xuống từ trên trời!
Từ Tiểu Hổ thấy rõ thân ảnh kia xong, trong lòng giật thót một cái, không khỏi hít sâu vào một ngụm lãnh khí.
Tâm tình của hắn giống như từ thiên đường ngã xuống địa ngục, oán hận bất đắc dĩ.
Hắn vô thức nhìn về phía phụ thân, nói năng lộn xộn:
- Phụ thân, vì sao Từ Huyền hắn…
Vào một phút trước, phụ thân còn đảm bảo Từ Huyền tuyệt đối sẽ không có mặt.
Thế nhưng hắn hỏi chưa dứt câu liền dừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện sắc mặt phụ thân tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi trên trán nhỏ giống to như hạt châu, toàn thân thân thất thần lộ vẻ kinh khủng như mất hồn mất vía.
Chờ khi bụi bặm tản đi, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền trở nên nhộn nhạo, đầu ngón chân như lò xo, thân hình như dây cung thoáng cái thẳng với mặt đất một góc chín mươi độ.
Sau đó ánh mắt hắn nhàn nhạt quét quanh diễn võ trường.
Thoáng cái, toàn trường trở nên yên tĩnh.
Nhãn thần Từ Huyền vô cùng bình thản nhưng lại ẩn chưa một loại lạnh lùng minh duệ, giống như có thể nhìn xuyên thủng tâm linh người khác.
Đặc biệt khi ánh mắt của hắn rơi xuống hàng phía dưới, dừng lại chớp mắt một cái.
- Đừng…
Từ Đại Hổ như có sét đánh trong lòng, thân hình lập tức cứng đờ.
Lúc này đối mắt với Từ Huyền, thấy ánh mắt lạnh lùng không mang theo một tia cảm tình kia khiến hắn cảm thấy một loại áp lực khó hiểu.
Dương Tiểu Thiến thân ở ngoài diễn võ trường lộ ra kinh ngạc van phần trong ánh mắt xinh đẹp, lần đầu tiên nàng phải dùng ánh mắt khác để nhìn thiếu niên mà mình vẫn coi thường.
Ánh mắt Từ Huyền đối diện với nàng chỉ nhìn thẳng, không mang theo một tia lùi bước, sau đó dời đi, không lưu luyến chút nào.
- Trời ạ, hắn thật sự là Từ Huyền sao?
Nha hoàn tiểu Hồng sợ tới ngây người.
Từ Huyền trước mặt có vóc người cao ngất thon dài, ánh mắt lãnh đạm sáng ngời, ngực hơi phập phổng tỏa ra mị lực viễn siêu những thiếu niên cùng tuổi.
Trong cảm nhận của nàng, đây đầu còn là nam hài gầy yếu xẩu hổ nữa?
Chỉ trong vòng nửa tháng, Từ Huyền cao thêm hẳn một thước, thân hình cân xứng thon dài không giống như trước đây nữa. Hiện giờ khí huyết tràn đầy, thần quang trong mắt mơ hồ bức nhân.
Lúc này, dù Từ Huyền đứng trong đám người cũng là hạc giữa bầy gà.
Từ khi tu luyện Long Xà Cửu Biến, thân thể Từ Huyền lột xác, thể chất vượt qua phạm trù phàm nhân.

- Từ Huyền? Đây là mầm tốt theo như lời Đổng lão sao?
Nữ giám khảo ở giữa khán đài có chút động dung, rõ ràng hơi kích động.
- Đúng, hắn chính là Từ Huyền, là vì sao mới quật khởi gần đây của bản thôn.
Đổng lão vuốt râu cười nói, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền cũng có chút ngoài ý muốn.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, hai người trên diễn võ trường cũng nhìn nhau.
Từ Huyền nhìn Từ Nguyên công tử mặc thanh sam cà sa, hơi giật mình.
Hắn không nghĩ tới đối thủ của chính mình sẽ lại là công tử Đại Từ gia.
Tam gia của Dương Mẫu thôn đều là một phương thế lực tài đại khí thô, hậu đại của bọn họ dưới hoàn cảnh ưu việt được bồi dưỡng ra tự nhiên không phải các gia đình bình thường so sánh được.
- Ha ha Từ Huyền, nếu ngươi không đến, bản công tử sẽ thất vọng đấy!
Từ Nguyên duy trì vẻ kinh ngạc trên mặt chỉ trong chốc lát, ngay sau đó phục hồi vẻ bình tĩnh, hời hợt nói.
Đối mặt với Từ Huyền giáng xuống từ trên trời xuống, vị công tử Đại Từ gia vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Nếu ngươi không đến, ta sẽ còn thất vọng?
Toàn trường nghe được câu nói này, không ít người bội phục khí độ của Từ Nguyên công tử.
Thế nhưng Từ Huyền đối với Từ Nguyên công tử sớm có chán ghét.
Đặc biệt là nửa năm gần đây, muội muội Huệ Lan của hắn ngày càng thêm thanh thuần động nhân, công tử Đại Từ gia này đã sớm nảy sinh hy vọng.
Mặc dù Từ Nguyên không phải hạng cùng hung cực ác, thậm chí thái độ làm người bình thường cũng coi như hòa khí. Chỉ có điều hắn có tiếng là hoa hoa công tử, không biết đã đùa bỡn qua bao nhiêu cảm tình của cá thiếu nữ vô tri. Nữ tử bị hắn đắc thủ chỉ sau một thời gian sẽ bị vứt bỏ vô tình.
Làm ca ca, Từ Huyền sao có thể để tên đăng đồ tử này vươn ma trảo tới Huệ Lan?
- Thất vọng? Chỉ sợ Từ công tử lo lắng không có ta làm nền, không có cơ hội đại phát thần uy, mất đi dịp may hiếm có thôi?
Từ Huyền không lạnh không nhạt đáp.
- Ngươi..
Ngữ khí Từ Nguyên cứng lại, vẻ lo lắng trong mắt chợt lóe lên.
Vừa mới nói xong, đang bày ra khí độ phi phàm bên ngoài nhưng cuối cùng đối thủ lại cho rằng hắn khoe khoang, một câu đánh tan khí thế, trong lòng Từ Nguyên vừa sợ vừa hận.
Thế nhưng Từ Nguyên lại là người sĩ diện, hắn cố gắng nén không phát tác, trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi.
- Có thể bắt đầu rồi.
Nữ giám khảo ở giữa khán đài dùng thanh âm nhàn nhạt nhắc nhở hai người.
Trong ánh mắt của nàng lộ một tia chờ mong.
Lời nói vừa dứt, Từ Nguyên hơi chồm hổm thân thể xuống, khí huyết toàn thân ngưng tụ, thân thể bất động như cọc gỗ.
Thần sắc Từ Huyền ngưng trọng, không dám coi thường chút nào.
Nhìn tư thế này liền biết, Từ Nguyên công tử được danh sư truyền thụ, tu tập qua luyện thể thuật cao minh, cũng không phải như loại Từ Tiểu Hổ có thể so sánh.
Hô! Vù vù! Hô! Vù vù..
Từ Huyền tiến nhập vào một loại hô hấp có tiết tấu kỳ lạ, tâm linh đi thẳng vào trong trạng thái yên lặng thanh tĩnh.
Cảm quan của hắn đề thăng trên diện rộng, thậm chí mơ hồ có thể bắt được tiếng tim đập trên người đối thủ.
Mà Từ Nguyên ở đối diện lại có cảm giác như bị Từ Huyền nhìn xuyên qua.
Hai người giằng co một thời gian, cũng không lập tức xuất thủ.
Mãi cho đến một lúc, thân thể Từ Huyền bất động tại chỗ bắt đầu làm ra một vài động tác cổ quái, chậm rãi co rút uốn lượn.
Những động tác cổ quái này khiến toàn thân cảm thấy lưu sướng dị thường.
- Hắn đang làm gì vậy?
- Có vẻ như không được tự nhiên, đang khiêu vũ sao?
Đám người đang xem cuộc chiến hoặc là hiếu kỳ, hoặc là châm chọc.
Từ Nguyên kinh ngạc, hoàn toàn không nhìn ra nguyên do, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sẵn sàng đón quân địch.
Thông qua loại hoạt động thả lỏng thân thể này, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền càng vận chuyển nhanh, độ linh hoạt và dẻo dai của tứ chi cùng với lực lượng ngưng tụ từng chút một, tranh thủ điều tiết ra trạng thái tốt nhất…
- Hắn đang làm nóng người!
Không biết ai đó ở phía dưới phun ra một câu nhắc nhở mọi người.
Làm nóng… đúng rồi, đây là làm nóng người!
Tất cả mọi người đểu bừng tỉnh đại ngộ.
Dưới tình huống đang giằng co, đối thủ dĩ nhiên lại làm nóng người ngay trước mặt hắn, chuyện này cũng quá…
Mà Từ Nguyên kia nghe vậy thiếu chút nữa thổ huyết, một cỗ lửa giận vô danh chợt dâng lên lồng ngực.
Trên thực tế, Từ Huyền cũng không nghĩ tới làm Từ Nguyên tức giận, những động tác điều tiết thong thả này đều do hắn tự nhiên hứng khởi thi triển.
Bởi vì lúc nãy lao từ trên cao xuống, cỗ chấn lực cường đại kia mang theo một chút chấn thương ứ đọng, gân cốt và khí huyết còn không được trạng thái tốt nhất.
- Nghe nói ngươi được cao nhân truyền thụ tài nghệ, Từ Nguyên ta hôm nay muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh.
Từ Nguyên rốt cục không khống chế được cỗ lửa giận trong lòng, khí huyết trong cơ thể chợt dâng như sông dài, đôi tay bành trướng lên, trên tay mơ hồ nổi lên màu đỏ, tản mát ra khí tức nặng nề áp chế kẻ khác.
- Nội kình! Từ Nguyên không chỉ có tu vi tứ trọng mà đồng dạng lĩnh ngộ được nội kình.
Không ít người có kiến thức liếc mắt nhìn ra nông sâu.
- Không tốt.
Từ phụ đang quan chiến chợt thần sắc ngưng trọng, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
Hắn đã từng là nhân tài kiệt xuất trong thôn, tu vi đạt tới luyện thể tứ ngũ trọng, tầm mắt tự nhiên bất phàm.
Nội kình vận chuyển trong lòng bàn tay nhanh như chớp, thân hình Từ Nguyên nhảy lên, động tác phiêu dật dị thường, cũng vận chuyển khí huyết tới cực hạn, đánh từ trên cao xuống Từ Huyền.
Càng không thể tưởng tượng được chính là khi hắn đứng dậy, bay vọt ra ngoài, vị trí vừa lúc chặn luôn đường lui của Từ Huyền.
Từ Huyền âm thầm cả kinh, Từ Nguyên này am hiểu thân pháp, bộ pháp của luyện thể phàm sĩ cao minh, hắn hầu như muốn tránh cũng không được.
Hô!
Chưởng pháp mang theo kình phong sắc bén nhanh chóng đánh tới trước mặt Từ Huyền.
Hắn thầm thở một hơi ra, hai cánh tay khép lại, khó khăn lắm mớ ngăn trở được một chưởng mạnh mẽ này.
- Ba…
Bàn tay Từ Nguyên ẩn chứa lực lượng cuồng bạo, dùng thế như ngựa hoang chồm tới ép xuống toàn bộ thân thể Từ Huyền.
Chỉ trong vòng nửa hơi thở, dưới lực đạo đáng sợ như vậy, Từ Huyền uốn lượn thân thể hóa giải kình lực, sắc mặt chợt đỏ hồng..
Có thể thấy được hắn bị áp đảo, rơi vào đường cùng không thể nghịch chuyển.
Rất nhiều người đang xem cuộc chiến đều ngừng hô hấp lại, lẳng lặng ngưng mắt nhìn một người lăng không, một người chổm hổm dưới mặt đất, hai người dính chặt lấy nhau như một bức tượng điêu khắc đôi vậy.
- Phải thua, Từ Huyền phải thua…
Từ Tiểu Hổ âm thầm hò hét trong lòng, mừng rỡ như điên.
Đại viện thôn học đường.
- Ba…
Tâm thần tất cả người xem đều bị đông cứng, nhìn chằm chặp vào hai thiếu niên kia.
Một chưởng của công tử Từ Nguyên ẩn chứa nội kình, khí thế kinh người, lực lường toàn bộ người đều ngưng tụ trong một chưởng.
Gần như vừa mới áp sát, Từ Huyền đã bị áp bách vặn vẹo không ngừng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất