Chương 40 Phân phối nhiệm vụ.(1+2)
Nghĩ tới đây, Từ Huyền có chút hưng phấn không hiểu, càng thêm chờ mong vạn phần.
Ngày thứ hai, Từ Huyền xuất ra giấy bút, vận dụng ngòi bút như bay viết xuống một ít pháp quyết luyện thể cơ bản, còn có rất nhiều tri thức trên phương diện trận pháp.
- Ta kiếp trước đã sở hữu năng lực gặp qua không thể nào quên, thật đúng là khiến người khác ước ao a.
Từ Huyền cảm khái trong lòng, giao mấy thứ này cho muội muội, sau đó hắn lập tức chạy lên trấn. Hắn chỉ có thời gian ba ngày, mọi chuyện thiết yếu nên xử lý trước.
Đi tới trấn, trước tiên đi vào Linh tài điếm, Linh dược điếm một chút.
Từ Huyền suy nghĩ, chính mình tổng cộng có khoảng bốn nghìn Linh nguyên tệ.
Đầu tiên là đi mua một ít tài liệu luyện trận cấp thấp, thoáng cái tốn hết hai nghìn Linh nguyên tệ.
Cho dù tài liệu luyện trận cấp thấp thì cũng là tài liệu cho tiên sĩ Tu giới sử dụng, tự nhiên giá cả rất xa xỉ.
Sau đó hắn dùng số tiền còn lại mua hai bình Linh dược phấn tăng cường thân thể, chỉ cẩn bỏ vật ấy vào nước, ngâm toàn thân vào trong có thể xúc tiến tu vi tăng trưởng.
Mua hai loại vật phẩm của Tu giới xong khiến Linh nguyên tệ trong tay hắn tiêu hao không còn.
Từ Huyền có chút ngượng ngùng, cảm giác sâu sắc về tác dụng của tiền. Ở Tu giới, đặc biệt là loại luyện thể phàm sĩ ở dưới tần chót, thậm chí một số Luyện Khí tiên sĩ đều không có nhiều tiền trong người.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Linh nguyên tệ, linh thạch lại có tác dụng thôi động tu luyện rất lớn.
Nếu có nhiều tài sản hơn, ví dụ như hơn mười vạn Linh nguyên tệ chẳng hặn, trực tiếp mua một viên Tẩy tủy đan, hoàn toàn có thể đề thăng tới luyện thể ngũ trọng, lục trọng trong thời gian ngắn, thậm chí luyện thể thất trọng, trực tiếp trở thành chuẩn tiên sĩ.
Đối với chuyện này, hiện nay Từ Huyền không dám hy vọng xa vời, cho dù bậc thế gia như Đại Từ gia cũng không có đủ tài lực như vậy.
Rời khỏi Bình Hoa trấn, Từ Huyền lại hỏi một chút về giá cả phòng ốc trên trấn.
Dù sao Bình Hoa trấn cũng nằm trên linh mạch, độ tinh khiết của linh khí gấp đôi các khu vực khác, nếu như có thể mua một tòa phòng ở trên trấn, để người nhà tới ở sẽ rất có lợi.
Thế nhưng giá cả phòng ốc trên trấn vượt qua tưởng tượng của chính mình.
Từ Huyền hỏi một lầu các hẻo lánh hai tầng.
- Một giá thôi, ba vạn sáu ngàn Linh nguyên tệ.
Thanh âm của chủ nhân lầu các nhàn nhạt nhói.
Từ Huyền không khỏi hít sâu vào một ngụm lãnh khí, âm thầm líu lưỡi. Bởi vì linh mạch bị các thế lực lớn lũng đoạn, có thể nói là tấc đất tấc vàng, người thường theo thầy học thu nhập một năm sợ rằng ngay cả cái nhà vệ sinh cũng không mua nổi.
- Tiền a tiền…
Từ Huyền hít sâu vào một hơi cảm thán, trong long cũng bình tĩnh hơn.
Sở hữu ký ức kiếp trước, hắn muốn một chút Linh nguyên tệ thì không quá khó khăn, thế nhưng việc quan trọng trước mắt là đề thăng thực lực. Chỉ cần có thực lực, muốn thu được linh thạch, Linh nguyên tệ sẽ vô cùng đơn giản.
Về đến nhà, đầu tiên Từ Huyền giao những tài liệu luyện trận cấp thấp cho muội muội.
Đột nhiên nhìn thấy những tài liệu luyện trận này, trên khuôn mặt của Từ Huệ Lan chợt hưng phấn phiếm hồn, giống như ánh bình minh thanh thuần động nhân, nhào vào trong lòng ca ca hoan hô.
Chỉ là sau khi nàng lấy lại tinh thần, không khỏi đành lòng nói:
- Ca ca, những tài liệu này sợ rằng tổn hao rất nhiều Linh nguyên tệ.
Từ Huyền cũng mỉm cười:
- Chờ luyện trận của ngươi đạt tới cấp bậc Luyện Trận sư, ở bất kỳ địa phương nào trên Tu giới đều có thể sống thoải mái, chút Linh nguyên tệ ấy tính là gì.
Ký ức kiếp trước khiến hắn hiểu rõ những chức nghiệp Luyện đan sư, Luyện khí sư giỏi kiếm tiền đến mức nào, bọn họ đều được đông đảo các thế lực lớn dùng tiền để cung phụng, thân phận địa vị cao cả.
Lấy biểu hiện thiên phú của muội muội mà xem, chỉ cần bồi dưỡng cho tốt, ngày sau trở thành Luyện Trận sư hầu như là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Luyện Trận sư! Ta nhất định sẽ không để ca ca thất vọng.
Từ Huệ Lan nắm chặt bàn tay lại, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kiên định và tự tin. Trên con đường luyện trận này, thiên phú của nàng có thể nói là kinh diễm.
Thế nhưng Từ Huyền rõ ràng, muốn làm môt Luyện Trận sư chân chính ít nahast cũng phải có được cấp bậc Luyện Khí tiên sĩ, nếu không phải có năng lực cảm khí.
- Muốn thành Luyện Trận sư, đầu tiên cũng cần phải có thực lực làm cơ sở, ta mua hai bình Linh dược phấn giúp tăng cường thân thể, ngươi giữ lại một lọ mà dùng.
Từ Huyền lại xuất ra một lọ Linh dược phấn.
- Ca ca, cái này không được, ngươi đang tu tập trong tiên môn, đề thăng thực lực cũng cực kỳ trọng yếu…
Khóe mắt Từ Huệ Lan chợt ướt át, cố ý đẩy lọ Linh dược phấn về.
Vô luận thế nào, cả hai đều kiên trì không nhận.
Từ Huyền thở dài một hơi, lại trầm ngâm suy nghĩ, nếu như đề thăng thực lực của mình lên, kiếm được thêm nhiều ký ức kiếp trước, tài phú càng nhiều thì hoàn toàn có thể mua linh dược cao giai hơn.
Nghĩ tới đây, hắn không kiên trì nữa mà thu hồi dược phấn lại.
Kể tử đó, Từ Huyền cũng chỉ còn một việc đắn đo trong tục sư, đó chính là cái chân bị thương của Từ phụ.
- Phụ thân, mấy ngày trước dùng Linh Huyết tán không biết hiệu quả trị liệu thế nào?
Kiếp trước Từ Huyền không biết quên, đọc qua rất nhiều học thức của Tu giới, thế nhưng trên phương diện về chuyện này chỉ có bộ phận ký ức trước mười sáu tuổi.
Nghe vậy, Từ phụ khẽ biến đổi thần sắc, hắn vốn có ý định giấu giếm thế nhưng khi bị con mắt sắc bén của nhi tử nhìn vào, Từ phụ không khỏi thở dài một hơi.
- Vi phụ năm đó bị thương là do Đông Phương Phách dùng thực lực võ tu cách không đánh gẫy. Nếu như hai năm trước đây dùng Linh Huyết tán này thoa ngoài da liên tục thì còn có năm sáu thành hy vọng. Thế nhưng từ lúc đó đến giờ đã quá ba năm, hầu như không còn nhiều hy vọng.
Từ phụ nói đến đây, thần sắc chợt ảm đạm.
Võ tu?
Thần sắc Từ Huyền run sợ, đương nhiên hắn biết võ tu dùng võ nhập đạo, trong đại đa số phương thức tu hành thuộc về tăng cường thân thể, sức chiến đấu rất mạnh. Người cùng giai đối chiến, ví dụ như tiên tu mà bị võ tu áp sát tương đương với gặp ác mộng.
Không nghĩ tới Đông Phương Phách kia dĩ nhiên là võ tu, sợ rằng hắn không xuất toàn lực. Nếu không chỉ đánh một chưởng toàn lực vào, đừng nói là luyện thể phàm sĩ ngũ, lục trọng, cho dù tiên sĩ bình thường không chết cũng phải bị thương nặng.
- Huyền nhi, Đông Phương gia tộc ở Hoàng Long thành thế lực ngập trời, ngoại trừ Trương gia trong Hoàng Long thành ra thì không ai chống lại được. Chuyện năm đó không nên quan tâm nữa, chỉ cần ngươi có thể ổn định ở trong tiên môn thì ta sẽ không phải lo gì.
Từ phụ nói lời thấm thía, rất sợ Từ Huyền kết hạ thù oán với Đông Phương gia tộc.
- Vâng phụ thân, ta nghe người. Đông Phương gia tộc của Hoàng Long thành kia chính là đại gia tộc Tu giới, lấy thực lực hiện giờ của ta không khác gì con kiến hôi…
Từ Huyền biểu hiện đáp ứng.
Thế nhưng trong lòng hắn còn nửa câu chưa nói: hiện giờ không thể xúc phạm tới Đông Phương gia tộc thế nhưng ngày sau nếu đủ thực lực, nhất định phải thay người đòi lấy một cái công đạo.
Chuyện quan hệ với Đông Phương gia tộc, hắn tạm thời yên lặng chôn trong lòng. Trước mắt, việc trọng yếu nhất là đề thăng thực lực, ổn định tại tiên môn.
Cùng ngày, hắn bắt đầu luyện chiêu thức luyện thể bí quyết chữ Tính trong nhà.
Bí quyết chữ Tĩnh chú ý vào lấy tĩnh chế động, trong đó Thổ Nạp quyết và tâm cảnh là quan trọng nhất.
Động tác biến đổi cũng không lướn nhưng cực kỳ tinh tế, vượt qua cực hạn của người bình thường, có thể tu luyện trong nhà.
Bởi vì Từ Huyền tu luyện Thổ Nạp quyết tầng năm tới đại viên mãn, phương diện tâm cảnh trong chiến đấu cũng đạt được đột phá, tạo nghệ không tầm thường.
Vì vậy lần này tu luyện bí quyết chữ Tĩnh vô cùng thuận lợi.
Ngày đầu tiên đã nắm giữ được những động tác cơ bản.
Ngày thứ hai, Từ Huyền có thể đánh ra động tác của đệ ngũ biến, thế nhưng nếu muốn hoàn thành các động tác liền một mạch thì vẫn chưa được.
Từ Huyền mơ hồ cảm ứng được chính mình cách cảnh giới luyện thể ngũ trọng chỉ còn một đường tơ.
Mà chỉ cần tu luyện tới luyện thể thất trọng chuẩn tiên sĩ, lúc đó sẽ có thể vào trong nội môn, trở thành đệ tử nội môn.
Nếu như tu luyện thêm một hai ngày nữa, Từ Huyền có thể thuận lợi bước vào luyện thể ngũ trọng, thế nhưng mắt thấy sắp tới kỳ hạn tiên môn cho hạ sơn.
Buổi sáng ngày thứ hai, Từ Huyền xuất phát một mình đi tới Tinh Vũ sơn, cũng không có Từ Nguyên và Dương Tiểu Thiến đi cùng. Bọn họ là người thế gia, Từ Huyền chỉ là một luyện thể phàm sĩ thân thể hèn mọn, vừa mới thoát ly khỏi cảnh nghèo khó.
Vận chuyển bí quyết chữ Phiêu, Từ Huyền tiến nhập vào trogn núi, bởi vì hắn mang theo lệnh bài thân phận cho nên lực lượng trận pháp không ảnh hướng tới hắn.
Rất nhanh chạy tới tiên môn, cảnh vật bốn phía u tĩnh, non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ, linh hạc bồi hồi bay lượn. Càng tiến vào sâu, linh khí càng nồng nặc viễn siêu thế tục, cảm giác thần thanh khí sảng.
So sánh ra, hoàn cảnh của tiên môn với Bình Hoa trấn không chỉ hơn gấp đôi, chỉ có điều lấy thân phận đệ tử ngoại môn của Từ Huyền chỉ có thể ở phía sau núi.
Vừa mới đi tới bên ngoài, Từ Huyền trực tiếp đi tới lầu các của Vạn Phúc Sơn.
Phóng mắt nhìn khắp ngoại môn, người có thể ở trong linh các cũng không nhiều.
Vạn Phúc Sơn làm phó chấp sự ngoại môn, lại được hưởng thụ đãi ngộ lớn. Lúc này ngồi trong linh lâu, dùng một loại gỗ thơm tạo thành, đối với linh khí có độ thân cận nhất định, có thể xua đuổi côn trọng, rất có ích lợi đối với việc tu luyện.
Vừa mới bước vào phòng, hắn liền nghe được thanh âm quen thuộc bên trong.
- Chút lễ mọn nhỏ, là một ít đặc sản của tiểu thôn, mong Vạn chấp sự vui lòng nhận.
Chỉ thấy Từ Nguyên cung kính mỉm cười, đưa một cái hộp gỗ tinh xảo cho Vạn Phúc Sơn.
Vạn Phúc Sơn tiếp nhận hộp gõ, chỉ cảm thấy hơi trầm xuống, cảm thụ được linh tính ba động bên trong, nhất thời mặt mày rạng rỡ:
- Từ sư đệ khách khí rồi, ngày sau chờ ngươi tiến nhập vào trong ngoại môn, hai người chúng ta tuy hai mà một.
Trừ lần đó ra, trên bàn còn bày đặt đủ các loại hộp, pháp y tinh xảo, thậm chí còn có một túi thứ phẩm linh thạch, từ trong miệng túi lộ ra một hai khối linh thạch.
Khi Từ Huyền bước vào, vừa lúc thấy Từ Nguyên, Dương Tiểu Thiến, còn có Triệu Lân Long đến từ Bình Hoa trấn cùng Thường Phi sở hữu hạ phẩm linh căn.
…. Những người này hiển nhiên đều là đệ tử gia tộc phụ cận , sau khi trở về nhanh liền nhanh chóng mang hậu lễ tới cho Vạn Phúc Sơn.
Thời điểm Từ Huyền tiến lên, mấy ánh mắt của mọi người đều rơi xuống người hắn.
Đôi mắt nhỏ của Vạn Phúc Sơn hơi híp lại, đảo qua toàn thân của hắn, rõ ràng là tay không mà tới.
- Vừa mới trở về nhà xong, ra mắt Vạn sư huynh.
Từ Huyền chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
Cũng không phải hắn không muốn tặng lễ, chỉ là hiện giờ hắn nghèo cùng đường, hoàn toàn không lấy ra được cái gì.
Một đời trước, khi hắn tiến nhập tiên môn là trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền, hiển nhiên không trải qua trường hợp này.
Lúc này, đám người Từ Nguyên, Triệu Lân Long mang theo ánh mắt nghiền ngẫm trêu tức nhìn về phía Từ Huyền.
Dương Tiểu Thiến thì bình tĩnh hơn, trên khuôn mặt như hoa như ngọc không thấy bất kỳ tâm tình ba động nào.
Thấy Từ Huyền tay không tới đây, thần sắc Vạn Phúc Sơn chợt âm trầm một cái thật nhanh, sau đó lại lộ bộ dáng tươi cười.
- Từ sư đệ tới hơi chậm một chút, việc ngoại môn chỉ còn lại mấy việc nặng như đốn củi, đào quáng, tu bổ linh phòng.
Trong mắt Vạn Phúc Sơn lộ tiếu ý, nhìn như nhiệt tình nhưng mơ hồ có chút lãnh ý.
- Theo như lời sư huynh.
Tự nhiên Từ Huyền không ngại ngùng, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Như vậy đi… cánh cửa chính của tòa linh tháp đang cần tu bổ, thiếu khuyết nhân thủ. Từ ngày hôm nay ngươi bắt đầu tới đó.
Vạn Phúc Sơn giao nhiệm vụ cho Từ Huyền xong, sau khi đuổi đi mới an bài công việc tương đối dễ dàng cho đám Từ Nguyên, Triệu Lân Long.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn có Dương Tiểu Thiến, tâm trạng nàng có chút thấp thỏm.
- Sư muội Tiểu Thiến a, nhìn ngươi yêu kiều như vậy, sư huynh cũng không an bài việc nặng cho ngươi. Mỗi ngày ngươi chỉ cần qua bên Linh Hương điện quét tước một hồi, sắp xếp đồ vật…
Vạn Phúc Sơn đi tới gần nàng, đôi mắt nhỏ đảo qua khuôn mặt xinh đẹp, sau đó hạ dần xuống bộ ngực sữa phập phòng, đôi chân nõn nà trắng như ẩn như hiện, trong mắt hiện một tia mê luyến, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- Linh Hương điện?
Dương Tiểu Thiến nhìn theo cánh tay Vạn Phúc Sơn chỉ, thấy cách đây mấy trăm thước có một tòa điện các đứng lẻ loi trên một đỉnh núi, hương khói từ đó tỏa ra lượn lờ.
Toàn bộ đỉnh núi kia chỉ có chỗ lầu các này địa thế quái gở, người ở rất thưa thớt, đệ tử bình thường không được đi vào…
Trong lòng nàng chợt có chút dự cảm không tốt, lại cảm thụ được ánh mắt tham lam của Vạn Phúc Sơn.
- Thế nào, sư muội ngại sư huynh an bài nhiệm vụ không thỏa đáng sao?
Sắc mặt Vạn Phúc Sơn hơi trầm xuống, thoáng hiện vẻ hờn giận.
- Đã là Vạn chấp sự an bài, sư muội sao dám cự tuyệt.
Dương Tiểu Thiến sinh ra một cỗ bất lực và bi thương trong lòng. Hình bóng thanh lệ xinh đẹp được các thanh niên trong thôn đề cao trước đây vào lúc này có vẻ gầy yếu vô lực, giống như sơn dương tuyết trắng khẽ run rẩy trong bất lực.
Từ Huyền được một gã đệ tử ngoại môn dẫn đi, dọc đường đi toàn là bậc thang quanh co uốn lượn.
- Ta nói Từ sư đệ a, tu kiến linh tháp là chuyện tình vô cùng khổ cực. Ngươi nên nghĩ cách hối lộ Vạn chấp sự một chút, nếu không suốt ngày phải làm việc tại đây, không có thời gian để tu luyện…
Vị đệ tử ngoại môn dẫn đường khuyên bảo.
- Đa tạ hảo ý của sư huynh.
Từ Huyền mỉm cười, biểu thị lòng biết ơn.
Từ lúc hắn tiến nhập vào Phong Vũ tiên môn, ấn tượng đối với Vạn Phúc Sơn chính là hạng người điển hỉnh bắt nạt kẻ yếu, tựa hồ còn đánh chủ ý tới Dương Tiểu Thiến.
Đi hối lộ người như vậy, không bằng Từ Huyền đưa cho người nhìn thuận mắt. Huống chi hiện giờ hắn rất nghèo, thật sự không có tiền đi hối lộ chấp sự ngoại môn.