Chương 58+59: Hồng nhan họa thủy.(1+2)
Từ Huyền lập tức nắm chắc thời gian vận chuyển Thổ Nạp quyết, thậm chí tiến nhập vào trạng thái quy tức, dìm cả đầu vào trong vại.
Dùng linh dịch ngâm thân thể, xúc tiến thân thể lột xác, đây là chuyện tương đối thông thường trong tiên môn.
Chỉ là đối với Từ Huyền mà nói, loại cơ hội này rát ít, hoặc nói cách khác là rất xa xỉ.
Một nghìn Linh nguyên tệ mà chỉ có thể duy trì dược hiệu hai canh giờ liên tục.
Vì vậy hắn ngâm toàn bộ thân thể trong lich dịch đồng thời vận chuyển Thổ Nạp quyết, điều tiết huyết mạch, hấp thu hiệu quả linh dịch lớn nhất.
Trong quá trình này, hắn cảm giác thân thể hơi chút tê dại, một cỗ dòng nước ấm lưu động chung quanh thân thể, cảm giác vận hành Long Xà Cửu Biến một mạch lưu loát.
Tròn hai canh giờ, Từ Huyền hấp thu được dược lực với mức độ lớn nhất.
Đến khi cả vại linh dịch hoàn toàn lạnh ngắt, hắn mới chậm rãi đứng dậy, toàn thân bài tiết ra một trận dơ bẩn, lưu lại một đống chất nhờn đen kịt trong chậu.
Hô..
Khi Từ Huyền hít sâu vào một hơi, cảm giác khí huyết trong cơ thể tăng cường mấy lần, sau đó vận kình, máu trong người sôi trào lên, một cỗ kình lực chợt phát tán.
Nội kình sinh ra, phụt một tiếng, vận chuyển tới lòng bàn tay, tản mát ra một cỗ khí tức áp bách.
Trong mơ hồi, hắn cảm giác hầu như chính mình đột phá một bình cảnh.
Dưới sự vui mừng, hắn lập tức thi triển đệ ngũ biến chữ Tĩnh trong phòng, kết quả một loạt các động tác đều như mây trôi nước chảy, nhìn lại giống như có mấy thân ảnh đang lay động tại chỗ.
Khi hoàn toàn quán thông các động tác của đệ ngũ biến một lượt, Từ Huyền cảm giác một cỗ hàn ý tê dại chảy qua tâm thần, lập tức ý thức tiến nhập vào hoàn cảnh băng lãnh tràn ngập lý trí trước đây.
Trong sát na, Từ Huyền chỉ thấy cảm quan đề thăng lên trên diện rộng, phương viên hai ba mươi thước, bất kỳ một ngọn gió lay động nào đều truyền vào tai hắn.
Con mắt của hắn thậm chí có thể nhìn thấy con kiến đang thong thả bò trên gốc đại thụ phía xa.
Cảm nhận về thế giới xung quanh, lá cây lay động, chim bay trên trời, những tiếng to nhỏ phụ cận đều trở nên rõ ràng dị thường.
Trong loại cảm giác này, nhất cử nhất động đều được Từ Huyền nắm trong tay, đây là một loại cảnh giới huyền diệu cực tĩnh.
- Long Xà Cửu Biến đệ ngũ biến… đây là lực lượng của bí quyết chữ Tĩnh?
Từ Huyền rung động trong lòng, loại cảm giác nắm tất cả trong tay này so với lúc đấu với Từ Đại Hổ và Tào Phi đâu chỉ cường đại gấp đôi!
Luyện thành Long Xà Cửu Biến đệ ngũ biến, Từ Huyền cảm giác sâu sắc sự cường đại của bí quyết chữ Tĩnh. Cái loại cảm quan cực hạn này khiến nắm được rõ ràng tất cả những biến hóa rất nhỏ xung quanh.
Nếu để hắn gặp phải tình huống ngày đó bị Từ Đại Hổ và Tào Phi liên thủ phục kích, Từ Huyền có nắm chắc dễ dàng giết chết hai người, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Ở trong trạng thái này, cho dù bốn năm cường giả như Từ Đại Hổ, hắn đều không sợ chút nào, thong dong chiến thắng.
Ban đêm, Từ Huyền bắt đầu nếm thử Thổ Nạp quyết biến thứ sáu. Thế nhưng độ khó của biến thứ sáu rất cao, ngoài tinh túy ở thân thể ra còn yêu cầu từng bộ phận như đốt ngón tay đều phải sở hữu được công kích đáng sợ như độc xà.
Bí quyết chữ Độc nghĩa là bất kỳ một động tác nào đều mưu cầu một kích tất sát.
Không ra tay thì thôi, ra tay thì phải đánh trúng bộ vị yếu hại, trong nháy mắt đẩy địch nhân vào chỗ chết.
Bởi vậy, tu luyện bí quyết chữ Độc muốn hại được địch nhân thì phải thành lập trên cảm quan cường đại của bí quyết chữ Tĩnh.
Đương nhiên trong trí nhớ kiếp trước còn có một bộ kinh mạch đồ nhân thể, mưu cầu mỗi công kích đều đạt được yêu cầu tất sát. Kinh mạch thân thể cùng huyệt vị, có những bộ vị nhìn như không phải bộ vị yếu hại, thế nhưng trong kinh mạch thân thể, huyệt vị ấy lại yếu hại, đánh một kích vào là phải giết chết, phải khiến tàn phế.
Chờ Từ Huyền nhìn hết bộ kinh mạch đồ của thân thể, thậm chí lý giải từng phương thức công kích bí quyết chữ Độc xong, hắn không khỏi hít sâu vào một ngụm lãnh khí.
Bí quyết chữ Độc này hầu như là một chiêu lấy mệnh, mỗi một động tác đều đẩy người ta vào chỗ chết, ngay cả một chiêu lưu tình nhất cũng là một kích tàn phế… quả thật quá độc ác.
Từ Huyền không tu luyện, trong quá trình lý giải cũng cảm giác hết hồn.
Nếu như nói áo nghĩa của bí quyết chữ Tính là lấy tĩnh chế động, dùng thủ đề ngừa công là việc chính. Như vậy bí quyết chữ Độc mỗi một chiêu đều là công kích hung ác tới cực điểm.
Những phương thức công kích này kết hợp với Long Xà Cửu Biến, có rất nhiều động tác vượt qua cực hạn của xương cốt thân thể, xảo quyệt giống như độc xà, rất nhiều kỹ xảo giết người không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng tương ứng, độ khó của bí quyết chữ Độc cũng cao hơn không chỉ gấp đôi đệ ngũ biến.
Vào ban đêm, Từ Huyền uể oải đi vào trong giấc ngủ, vẫn như cũ tiến nhập Ký Ức Tinh Hải. Nguyên bản khu vực sáng sủa, ngoại trừ quang mang mở rộng ra đến sáu bảy dặm ra, trong đầu càng có thêm nhiều ký ức và cảm ngộ.
Điều này có ý nghĩa linh hồn của Từ Huyền mạnh hơn trước đây một phần.
Ngày thứ hai, hắn dậy sớm lập tức đi vào quáng địa vận chuyển Hắc Cương nham lên núi.
Cổ chấp sự kia thấy hắn không khỏi sáng mắt lên, chỉ là vẫn lãnh đạm phân việc cho hắn.
Từ Huyền nâng một đám Hắc Cương nham lên, cảm giác dễ dàng hơn so với ngày hôm qua không ít.
Từ lúc đạt được luyện thể ngũ trọng, quả đấm có thể phát huy lực lượng năm sáu trăm cân, mà xương cốt Từ Huyền lại càng thêm dẻo dai, khí mạch dài hơn. Vác một tải Hắc Cương nham lên vai so với luyện thể phàm sĩ cùng giai dễ dàng hơn gấp đôi.
Thành thạo rồi, bước tiến của hắn nhanh hơn, thậm chí có thể chạy trong chốc lát.
Từ sáng sớm tới lúc mặt trời xuống núi, Từ Huyền không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà còn thêm hai lần chạy nữa.
Tổng cộng năm lần qua lại cũng khiến Từ Huyền khụy xuống muốn nằm đất, chỉ có điều hắn vui mừng chính là, dưới sự rèn đúc này, hắn cảm giác tiến bộ của chính mình nhanh hơn bình thường rất nhiều.
- Đây là tiền công môn phái đưa cho ngươi.
Cổ chấp sự lãnh đạm đưa cho hắn tám Linh nguyên tệ.
Bốn năm ngày kế tiếp, Từ Huyền đều rất tích cực hoàn thành nhiệm vụ được giao và cả phần thêm vào.
Đặc biệt đến ngày thứ năm, Từ Huyền từ tăng thêm hai lượt qua lại biến thành năm lượt qua lại.
Tính toán một chút, hắn buôn bán lời bốn năm mươi Linh nguyên tệ, con số không nhiều lắm nhưng còn hơn là không có gì. Dù sao làm đệ tử ngoại môn, bổng lộc một tháng của hắn cũng chỉ có ba trăm Linh nguyên tệ.
Cổ chấp sự nhìn về hắn, ngoại trừ tán thưởng ra thì trong ánh mắt còn vài phần kính phục.
Thời gian ban ngày đi hoàn thành nhiệm vụ, buổi tối Từ Huyền tu luyện Long Xà Cửu Biến.
Đầu tiên nếm thứ một chút bí quyết chữ Độc, tiến độ thong thả, mà Thổ Nạp quyết tầng sáu đối ứng cơ bản tu luyện thành công.
Thế nhưng rất nhanh… Vạn Phúc Sơn biết được tình huống của Từ Huyền, sắc mặt hắn nhất thời âm trầm.
Hắn vốn định chỉnh Từ Huyền, không nghĩ tới Từ Huyền sống rất tốt, thậm chí còn kiếm thêm một khoản thu nhập… quả thật là quá mãn nguyện,
Người báo cáo với Vạn Phúc Sơn chính là Từ Nguyên công tử đồng thôn với Từ Huyền, hắn sớm đã khuyên bảo Dương Tiểu Thiến nâng Vạn Phúc Sơn lên chín tầng mây.
- Hừ, đã như vậy, ta đây sẽ phân phối hắn tới Bắc Sơn hái thuốc, nơi đó địa thế hiểm trở, trước đây còn có đệ tử rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trong mắt Vạn Phúc Sơn ẩn hiện sát khí.
- Vạn sư huynh, theo ta được biết Từ Huyền này rất am hiểu khinh thân thuật. Nếu như đi hái thuộc sợ rằng sẽ không dễ dàng ngã chết như vậy.
Từ Nguyên vội vã nhắc nhờ, đối với khinh thân thuật của Từ Huyền, hắn đã chứng kiến tận mắt.
- Khu vực Bắc Sơn kia toàn là vách núi vách đá, lân cận lại có Tinh Vẫn Kiếm tông , dù thỉnh thoảng thất lạc một người đệ tử ngoại môn cũng sẽ không khiến môn phái coi trọng.
Vạn Phúc Sơn đặc biệt nhấn mạnh tới hai chữ thất tung khiến cho Từ Nguyên ở bên cạnh không khỏi kinh hãi.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thất kinh, nghe đồn trên Tinh Vũ sơn không chỉ có Phong Vũ tiên môn mà còn có một một phái kiếm tu khác nữa…
Ngày thứ hai, Vạn Phúc Sơn điều Từ Huyền đi tới Bắc Sơn hái thuốc.
- Hái thuốc?
Từ Huyền đối với chuyện này có chút hứng thú, thế nhưng khi thấy vẻ mặt tủm tỉm của Vạn Phúc Sơn, hắn mơ hồ cảm thụ được một cỗ sát khí.
Hiển nhiên công tác này sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ có điều công tác mới này bị Cổ chấp sự kia loại bỏ.
- Người kiến tu linh tháp môn phái không có nhiều, càng thiếu khuyết những người chịu khổ được như Từ sư đệ.
Thanh âm Cổ chấp sự lạnh như băng truyền đến tai Từ Huyền.
Sắc mặt Vạn Phúc Sơn tái xanh, hắn cũng không dám phản đối. Bởi vì Cổ chấp sự trong môn phái, luận về tu vi, địa vị hay danh vọng đều hơn hắn.
Đối với chuyên này, hắn chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nại, thầm nghĩ trong lòng:
- Hừ, chờ linh tháp hoàn tất, xem ngươi còn lý do gì để che chở cho tiểu tử này.
- Đa tạ Cổ sư huynh.
Từ Huyền chân thành bảy tỏ lòng biết ơn, tuy rằng Cổ sư huynh thoạt nhìn băng lãnh thế nhưng tâm tư không xấu, tối thiếu không giống như Vạn Phúc Sơn chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, làm xằng làm bậy trong môn phái.
- Ta cung chỉ có thể giúp ngươi nhất thời thôi, linh thá này nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ tu kiến xong.
Cổ sư huynh nhàn nhạt nói.
Đêm đó trở về, Từ Huyền vừa mới chuẩn bị tu luyện, bên ngoài phòng truyền đến một thanh âm nữ tử mỹ lệ dễ nghe và vô cùng quen thuộc:
- Ta có thể vào không?
- Dương tiểu thư?
Từ Huyền mở cửa, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp kia.
So với trước đây, nguyên bản Dương Tiểu Thiến cao quý rụt rè không còn tồn tại nữa, trong mắt lộ ra vẻ sầu lo và bất lực, có chút rung động lòng người hơn.
- Dương tiểu thư rảnh rỗi tới đây chơi sao?
Khóe miệng Từ Huyền mang theo tiếu ý, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
- Từ Huyền, ngươi sẽ không chê cười ta chứ. Tiến nhập vào tiên môn, thân phận trước đây đều bị xóa bỏ, tu vi thực lực mới là căn bản.
Trên nét mặt vui vẻ ngày xưa của Dương Tiểu Thiến lúc này có vài phần đau khổ.
- Tốt lắm, Dương sư muội tìm ta có chuyện gì?
Từ Huyền đương nhiên hiểu tính cách của Dương Tiểu Thiến trong sáng nhưng lạnh lùng rụt rè, nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm chính mình.
- Từ Huyền… ta cầu ngươi một việc.
Dương Tiểu Thiến thanh thuần chớp động đôi mắt nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, hiện ra vài phần nhu nhược của nữ tử mềm yếu.
- Nói đi, là ngươi cho ta biết kỳ ngộ thi tuyển vào tiên môn, rốt cuộc vẫn nợ ngươi một cái nhân tình, chỉ cần không phải chuyện quá khó khăn, ta đều có thể suy nghĩ một chút.
Từ Huyền bình tĩnh nói.
Dương Tiểu Thiến nghe vậy, khóe mắt hơi ướt át, trong đôi mắt chợt hiện lệ quang, rung động lòng người.
Từ Huyền khẽ động lòng, cho dù tâm trí hắn biến hóa từ lâu, đã không còn ngây thơ yêu thích Dương Tiểu Thiến như hồi trước. Chỉ có điều đứng trước nữ tử động lòng người này, chung quy vẫn không thể dễ dàng diệt trừ hào cảm.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của Từ Huyền, gương mặt Dương Tiểu Thiến chợt đỏ ửng, trong một chút bất lực nói rõ ý đồ của chuyến đi này.
- Ngươi nói là Vạn Phúc Sơn…
Sau khi Từ Huyền nghe xong, sắc mặt chợt trầm xuống.
Thì ra từ khi vào núi, Vạn Phúc Sơn đã đánh chủ ý tới Dương Tiểu Thiến, thường ngày nàng quét tước tại Linh Hương điện, Vạn Phúc Sơn lợi dụng giám sát tới tiếp cận, nói không ít những lời ngon ngọt.
Lúc đầu, Vạn Phúc Sơn coi như biết phận, thế nhưng càng về sau càng mượn nhiều cơ hội tới gần hơn.
Mà vài ngày trước, hắn còn thỉnh thoảng động thủ động cước chiếm tiện nghi khiến cho Dương Tiểu Thiến nổi giận, nàng vốn rụt rè thanh khiết sao có thể nhẫn nại được?
Nếu là như vậy thì cũng thôi, nhẫn nại một đoạn thời gian, chờ trở thành đệ tử nội môn sẽ không phải ăn nói khép nép nữa.
- Ngày hôm qua, tiểu nhân vô sỉ Vạn Phúc Sơn lây danh nghĩa chiếu cố bảo ta tới bên tiểu viện độc lập kia. Nói là chỗ này trước của chấp sự cũ, ta không dám cự tuyệt…
Nói đến đây, Dương Tiểu Thiến lệ rơi như mưa, vô cùng động nhân.
Từ Huyền tự nhiên minh bạch, Vạn Phúc Sơn này điều Dương Tiểu Thiến tới tiểu viện kia mục đích là để nơi trống vắng không người, dễ dàng đoạt nữ tử thanh nhã tới tay, âu yêu cũng dễ dàng hơn.
- Nói đi, muốn ta giúp ngươi thế nào?
Từ Huyền trầm mặc một lúc lâu rồi mới mở miệng hỏi.
- Ngươi làm như này…
Đôi mắt tròn xoa của Dương Tiểu Thiến chợt sáng, thân hình mềm mại tiến sát vào người Từ Huyền, đôi môi đỏ mọng ướt tán hầu như dán vào bên tai hắn nói rõ kế hoạch.
Nhìn gương mặt trắng như ngọc gần trong gang tấ cùng với hương thơm bồi hồi mê người kia, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền bừng lên, trong lòng chợt ba động.
Nói xong kế hoạch, đôi mắt đệp của Dương Tiểu Thiến len lén liếc hắn vài cái, nghĩ tới nội dung kế hoạch, gò má của nàng chợt đỏ ửng lên, không khỏi e thẹn.
Chỉ là Từ Huyền không còn là thiếu niên vô tri như xưa nữa, sắc mặt hắn không hề bận tâm.
- Được rồi. Dù sao đi nữa ta đã đắc tội với Vạn Phúc Sơn, giúp ngươi một lần vậy, nhưng phải phối hợp cùng nhau.
Từ Huyền trầm tư trong chốc lát, sau đó suy tính thêm kế hoạch.
Sở dĩ đáp ứng một là thiếu khuyết đối phương một cái nhân tình, đều là người đồng thôn, hai người đồng bệnh tương liên, hắn cũng không đành lòng dể một mỹ nhân như Dương Tiểu Thiến rơi vào tay Vạn Phúc Sơn.
- Chút lễ vật này coi như là phí ủy khuất của Từ sư huynh.
Dương Tiểu Thiến đẩy một hộp gỗ nhỏ sang.
Từ Huyền nao nao mở hộp gỗ ra nhìn, bên trong trừ hai mươi mấy khối thứ phẩm linh thạch ra thì còn có một gốc linh Thiên Huyễn môn trí giá bảy tám nghìn Linh nguyên tệ.
Tổng cộng giá trị một vạn Linh nguyên tệ.
Bút số này cho dù là Đại Dương gia cũng không phải là một con số nhỏ.
Để hóa giải nguy cơ này, Dương Tiểu Thiến thật đúng quyết tâm.
Hồi tưởng lại kế hoạch vừa thương nghị, Từ Huyền cảm khái rất nhiều, trong lòng cũng lãnh tĩnh:
- Tuy rằng Dương Tiểu Thiến chỉ là mỹ nhân mười lăm mười sáu tuổi thế nhưng tâm kế cũng không đơn giản a. Ngày sau khó tránh sẽ không trở thành một đời hồng nhan họa thủy…