Chương 64+65: Lại đột phá.(1+2)
"Tiểu tử này không đơn giản!"
Giằng co mấy nhịp hô hấp, Vạn Phúc Sơn tận lực phát ra linh áp chẳng những không áp chế được Từ Huyền mà ngược lại còn cảm nhận được từ trên người Từ Huyền có một luồng lực lượng kéo căng như lò xo ... Khó có thể tưởng tượng được trong cái thân thể thon dài kia ẩn chưa lực lượng như thế nào?
"Hả? Tiểu tử này vừa lên núi không lâu mà tu vi đột phá đến Luyện Thể ngũ trọng?"
Cảm nhận được nội kình và khí huyết tràn đầy trên người Từ Huyền, Vạn Phúc Sơn cảm thấy vô cùng khó giải quyết, không nói đến việc hắn đuối lý không dám công khai ra tay với Từ Huyền mà cho dù thần kinh hắn có vấn đề thực sự ra tay với Từ Huyền thì rất có thể tiểu tử Từ Huyền này cũng dám đối chiến với một Tiên Sĩ như hắn lắm!
Một người chỉ mới là Luyện Thể ngũ trọng phàm sĩ lại dám khiêu chiến quyền uy của một Luyện Khí Tiên Sĩ, thậm chí còn dám chủ động xuất kích?
Việc này ở trng bất luân tiên môn nào, thậm chí là trong Tu Giới mênh mông khôn cùng này cũng có thể xem là có một không hai!
Dương Tiểu Thiến đã sớm sợ hãi đế hoa dung thất sắc, vẻ mặt tái nhợt, thân thể mềm mại vô lực gắt gao dính sát vào người Từ Huyền.
Còn các ngoại môn đệ tử ở đằng xa xa đang quan sát thì gần như muốn ngừng thở, trong mắt đầy vẻ chấn kinh khó có thể tin được.
Vài thập niên, thậm chí là trên trăm năm qua, trong tông môn chưa từng xuất hiện qua một vị ngoại môn đệ tử nào cường thế tới bực này a.
Bực này khí phách cùng dũng khí cũng đã đủ khiến người ta kính nể nhưng đương sự là Từ Huyền lòng bàn tay cũng sớm đã ướt đẫm mồ hôi ...
Bản thân Từ Huyền đang ở trong trạng thái tuyệt đối tĩnh táo của bí quyết chữ TĨNH nên hắn hoàn toàn có thể tính toán ra được nhân quả từ đầu đến cuối: dù sao sớm cũng đã đắc tội tên béo này, cũng đã dẫn phát sát cơ của hắn cho nên có đắc tội thêm một chút nữa cũng không có gì khác nhau. Hơn nữa bản thân mình cường thế như vậy cũng khiến cho tên béo Vạn Phúc Sơn thường xuyên bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh này sinh lòng kiêng kị!
Đúng như Từ Huyền tính toán, Vạn Phúc Sơn không dám công khai ra tay mà nghiến răng nghiến lợi vung tay áo bỏ đi nhưng cũng không quên hung hăng trừng mắt nhìn đám ngoại môn đệ tử đang xem náo nhiệt đằng xa.
- A!
Đám ngoại môn đệ tử bị hắn nhìn như vậy thì không khỏi phát lạnh, rụt cổ lại câm như hến.
Bóng ma thường ngày Vạn Phúc Sơn làm mưa làm gió ở ngoại môn cơ hồ đã in đậm trong lòng mỗi người.
- Phù ...
Thẳng đến khi thân ảnh của Vạn Phúc Sơn biến mất trong màn đêm thì Từ Huyền mới khẽ thở phào một hơi từ trong trạng thái chữ TĨNH thoát ra, lúc này hắn cảm thấy toàn thân như thoát lực vậy.
Nhưng trong mơ hồ hắn lại phát hiện trong lần giao phong vô hình vừa rồi với Vạn Phúc Sơn cũng đã kích thích tiềm lực cùng cực hạn của hắn, cảnh giới tu vi dường như cũng có chút tinh tiến.
"Không tệ, cùng với người mạnh hơn mình giao phong đối với tu vi cũng có lợi ích thật lớn!" Tàn hồn kiếp trước đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần tán thưởng.
Lần giao phong vô thanh này giúp cho tâm cảnh cùng ý chí của Từ Huyền đề cao không ít, trong lúc bất tri bất giác tu vi cũng hắn đã tới gần Luyện Thể lục trọng thêm hai phần.
Nhưng sau khi giao phong chấm dứt, tâm thần Từ HUyền cũng vô cùng mệt mỏi, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào, so với một hồi đại chiến còn mệt hơn nhiều.
Mà giờ khắc này, mỹ nhân Dương Tiểu Thiến trong lòng Từ Huyền hai gò má đang đỏ bừng, khẽ "ưm" một tiếng muốn cử động thân thể đang vô lực của mình.
Trận giằng co kinh tâm động phách vừa rồi cùng với linh áp của Vạn Phúc Sơn đã làm cho tinh thần của nàng thiếu chút nữa đã sụp đổ rồi.
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Dương Tiểu Thiến lúc này vẫn còn lưu lại hai vệt nước mắt, quần áo mất trật tự lộ ra từng mảng da thịt trắng muốt và một tầng hồng phớt ôn nhuận động lòng người.
Từ Huyền sau khi khôi phục lại trạng thái bình thường, trong lòng đang ôm một thiếu nữ với bộ dáng quyến rũ nửa kín nửa hở như thế mà còn đang dính sát vào người hắn, đồng thời hắn còn cảm nhận được hơi thở như lan như huệ cùng mùi thơm cơ thể quyến rũ của nàng ... là một nam nhân khí huyết phương cương như hắn thì làm sao có thể chịu nổi?
Vốn định buông Dương Tiểu Thiến ra nhưng lúc này Dương Tiểu Thiến toàn thân kiều nhuyễn vô lực, trong mắt điểm lệ quang động lòng người khiến hắn không khỏi thở dài một hơi dứt khoát ôm chặt nàng vào lòng mang vào trong linh lâu đặt lên giường ...
Rời khỏi vòng tay của Từ Huyền, tâm hồn thiếu nữ của Dương Tiểu Thiến càng nhảy loạn lên, đôi mắt long lánh xinh đẹp của nàng khẽ chớp chớp, gương mặt ửng hồng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Từ Huyền.
- Không phụ sự phó thác, hết thảy đều theo an bài của sư muội hoàn thành kế hoạch, tuy có hơi chút chênh lệch nhưng cuối cùng vẫn là thực sự đạt thành hiệu quả. Trong thời gian tới ta nghĩ tên Vạn Phúc Sơn kia cũng không dám đánh chủ ý tới muội nữa đâu.
Từ Huyền áp chế tâm tư xao động trong lòng xuóng, nhàn nhạt dò xét vị sư muội Dương Tiểu Thiến xinh đẹp động lòng người với bộ dáng xấu hổ trước mặt.
Dương Tiểu Thiến thấp giọng khóc nức nở, đưa lưng về phía hắn bắt đầu chỉnh trang lại xiêm y.
- Mà Dương sư muội lần này diễn kịch cũng quá thật đi, khiến cho sư huynh như ta thật là hổ thẹn!
Từ Huyền nghĩ tới cảnh vừa nãy khi Dương Tiểu Thiến bổ nhào vào lòng hắn rồi kêu lên một tiếng thanh thuý: "Từ đại ca" mà khoé miệng không khỏi hiện ra nụ cười như mơ ...
Nhưng lúc đó hắn từ đầu tới cuối trên mặt lại luôn bảo trì vẻ lạnh như băng không có chút tình cảm nào ... nghĩ lại cũng có chút đáng tiếc ...
- Huynh ...
Dương Tiểu Thiến nghe vậy, thân thể mềm mại của nàng thoáng cứng ngắt, một luồng lửa giận không hiểu tại sao hiện lên trong lòng.
Từ Huyền chỉ thản nhiên cười cười rồi quay người rời khỏi linh lâu.
Trong lòng Dương Tiểu Thiến dâng lên một cảm giác thất lạc khó hiểu đưa mắt nhìn theo bóng lưng cao ngất đầy cương nghị của Từ Huyền.
- Cám ơn!
Dương Tiểu Thiến lau khô vệt nước mắt, ôn nhu nhỏ giọng nói, ngữ khí chân thành tha thiết.
Đối mặt với nguy cơ lần này, trong đám đệ tử ngoại môn không ai đứng ra giúp đỡ nàng, chỉ có Từ Huyền lúc lâm nguy ra tay cứu giúp nàng, có thể nói là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
- Nhân tình ta thiếu muội ta đã trả rồi.
Từ Huyền đột nhiên dừng lại, dùng thanh âm âm vang hữu lực nói:
- Chuyện mạo hiểm như lần này, ta chỉ làm một lần này thôi!
"Nhân tình?"
Thân thể mềm mại của Dương Tiểu Thiến khẽ run lên, ánh mắt phức tạp, trong nội tâm dâng lên cảm giác nhộn nhạo khó nói nên lời.
Nửa tháng trước đây đối phương chỉ là một tiểu tử nghèo khổ, tự ti, gầy yếu luôn bị người khác khi nhục mà nàng không thèm để vào mắt ...
Lần trước nàng báo tin tiên môn tuyển nhận đệ tử cho Từ Huyền, đối với Từ Huyền thì đây quả thật là một kinh hỉ cực lớn nên chấp thuận nhân tình này của nàng.
Lúc ấy Dương Tiểu Thiến cũng không nói gì, căn bản không để trong lòng mà còn thầm cảm thấy buồn cười.
"Chỉ là trả nhân tình thôi sao?" Trong nội tâm Dương Tiểu Thiến lúc này khó có thể ngăn cản một luồng cảm giác thất lạc đang dâng lên.
"Chỉ một lần này!"
Mấy chữ cuối cùng này càng khiến cho nội tâm của nàng thêm ảm đạm.
Từ Huyền dường như đã không còn là một thiếu niên bình thường ngây thơ luôn yêu thích nàng khi xưa nữa!
Trí nhớ hai kiếp dung nhập lại đã hun đúc ra một Từ Huyền càng thêm quyết đoán và tiêu sái hiện nay ...
...
Rời khỏi biệt viện kia, Từ Huyền một đường đi thẳng về nơi ở của mình, trên đường đi có không ít ngoại môn đệ tử âm thầm dò xét hắn và nghị luận rôm rả.
- Tên đệ tử mới tới này không ngờ lại dám xúc phạm tới Vạn Phúc Sơn, chẳng lẽ hắn ngại sống quá sung sướng sao?
- Nghé con không sợ cọp a, ta ở ngoại môn này đã hai chục năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chứng kiến một Luyện Thể phàm sĩ lại dám khiêu chiến quyền uy của một Luyện Khí Tiên Sĩ đó!
- Hắc hắc, chúng ta đánh cuộc đi, xem hắn còn có thể bình an được bao nhiêu ngày. Nửa năm hay ba tháng? Hoặc là đánh cuộc xem bao lâu nữa hắn mất tích ....
Phần đông ánh mắt của đám ngoại môn đệ tử đều mang theo vẻ thương cảm, trào phúng.
Với giác quan biến thái của Từ Huyền thì tất cả những tiếng nghị luận này hắn đều nghe được nhất thanh nhị sở nhưng thần sắc hắn vẫn lãnh đạm không hề để ý chút nào.
Quán thông trí nhớ hai kiếp, tu luyện thương cổ Luyện Thể bí quyết nên nếu hắn đã dám ra tay thì tất nhiên cũng đã có nắm chắc.
Trở lại chỗ ở, Từ Huyền đóng cửa lại điều tức dưỡng thần, sau một lát liền bắt đầu tu luyện bí quyết thứ sáu - chữ ĐỘC.
Lần này cùng với một tu giả cấp bậc Tiên Sĩ giằng co đã giúp cho cảnh giới của Từ Huyền cũng có chỗ tinh tiến.
Bí quyết thổ nạp của tầng thứ sáu càng lúc càng thông thuận, hoàn toàn đạt đến trạng thái đại viên mãn.
Ngay cả chiêu thức Luyện Thể của bí quyết chữ ĐỘC lúc trước vô cùng trở ngại thì hiện tại trở ngại này đã rút nhỏ đi rất nhiều.
Tu luyện được khoảng hai canh giờ thì Từ Huyền cũng toàn thân mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa.
Nhân cơ hội này, linh cơ hắn khẽ động xuất ra một lọ dược phấn có tác dụng tăng cường sức chịu đựng cho thân thể, sau đó hắn bỏ vào chum nước rồi nhảy vào ngâm mình.
Sau khi vào trong chum nước, Từ Huyền vận chuyển bí quyết thổ nạp tiến vào trạng thái quy tức, cả người đều chìm trong nước.
Giờ phút này, tinh thần hắn có chút phiêu linh, nhớ lại lúc bản thân ở trong tuyệt cảnh phát sinh tiềm lực như lúc giằng co với Vạn Phúc Sơn, rồi tràng cảnh lúc bị Đại Hổ đánh vào vách núi ...
Một lúc lâu sau, hắn cảm giác toàn thân phiêu nhiên như gió, rồi giống như bản thân đã hoá thành một con đại điểu tung bay giữa trời ...
Toàn thân hắn đang ngâm trong dược thuỷ nên toàn bộ lỗ chân lông đều mở rộng ra, khí huyết trong cơ thể ẩn ẩn sôi trào, nội kình phiêu động ẩn ẩn hình thành một loại liên hệ thần bí nào đó với ngoại giới.
Trong trạng thái quy tức, cả thể xác và tinh thần của Từ Huyền đều đạt tới cảnh giới vong ngã. Trong cả quá trình này linh dược trong chụm nước bị hắn điên cuồng hấp thu.
Nếu là lúc bình thường thì hắn cũng chỉ có tehẻ hấp thu được hai ba thành dược lực mà thôi nhưng hiện tại hắn lại có thể hấp thu tới tám chính thành, hiệu suất có thể nói là được đề cao gấp mấy lần.
Tính tới lúc này thì Từ Huyền đã nín thở ngâm mình trong chum nước đã qua thời gian một chén trà.
- Ào ào ào ...
Chờ tới khi khí tức của hắn đã có chút nặng nề thì hắn đột nhiên đứng lên, toàn thân khí huyết sôi trào, nội kình so với dĩ vãng cường hoành hơn vài phần, trong ánh mắt hắn cũng toát ra quang mang tinh minh hơn lúc trước nhiều.
- Hảo, hôm nay giao phong với tên Vạn Phúc Sơn cũng trợ giúp cho tu vi ta tăng trưởng trên diện rộng!
Từ Huyền rõ ràng cảm giác được thực lực bản thân tăng lên, đặc biệt là cảnh giới huyền diệu vừa rồi, nếu như hắn có thể chính thức không chế được cảnh giới đó thì hẳn hắn cũng có thể giống như đại điểu kia bay lượn trên bầu trời.
Đêm nay, muọn nhờ dược lực cùng với áp lực tu luyện, mặc dù vẫn chưa đột phá được Luyện Thể lục trọng nhưng cũng chỉ còn cách một chút nữa mà thôi.
Ngay hôm sau, khi tới Thánh Sơn làm nhiệm vụ vận chuyển đất đá thì Từ Huyền càng có cảm giác dễ dàng thong dong hơn thường ngày rất nhiều. Cho nên hôm nay hắn đi tới sáu chuyến là cho vị Cổ chấp sự kia sắc mặt nhìn hắn vô cùng cổ quái nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Trên thế giới này vốn cũng có không ít người trời sinh thần lực hoặc thiên phú dị bẩm nào đó a.
Buổi tối trở về chỗ ở, Từ Huyền lại tiếp tục tu luện bí quyết chữ ĐỘC, thậm chí ngay cả trong lúc ngủ tiềm thức hắn cũng vẫn còn tu luyện.
Và ... công phu không phụ lòng người!
Ngày thứ ba sau buổi tối giao phong với Vạn Phúc Sơn, Từ Huyền đã thành công thi triển liền mạch chiêu thức trong bí quyết chữ ĐỘC tầng thứ sáu.
Trong nháy mắt đó, hắn phảng phất như đã biến thành một đầu độc xà biến ảo bất định, mười đốt ngón tay của hắn dùng đủ loại góc độ và linh hoạt tới mức khó tin như thiểm điện xuất kích hình thành từng đoàn hư ảnh liên tiếp giống như một đám tiểu độc xà dài nhỏ há mồn cắn xé vậy, trong vô cùng kinh tâm động phách!
Cũng ngay thời khắc Từ Huyền hoàn thành tất cả các động tác kia thì hắn cảm giác một cổ khí tức quỷ dị quán thông toàn thân khí huyết cùng nội kình, tựa hồ như đang phát sinh một loại biến hoá nào đó mà hắn không biết.
- Phốc ... phốc ...
Khẽ bấm tay một cái, trên đầu ngón tay Từ Huyền lập tức hiện lên một tia hàn khí màu đỏ như độc châm loé lên một cái rồi biến mất.
- Nội kình hình như có biến hoá ...
Từ Huyền vô cùng kinh hãi, hắn phát giác khi dùng bí quyết chữ ĐỘC phát động công kích sẽ ẩn chứa khí tức cực kỳ quỷ dị có thể so với một kích trí mạng của độc xà!
Chiêu thức công kích của bí quyết chữ ĐỘC khiến cho khí huyết cùng nội kình khí tức của Từ Huyền sinh ra biến hoá đáng sợ nào đó mà hắn không biết được.
Một khi công kích trúng yếu huyệt thì cho dù là Luyện Thể thất trọng cường giả cũng có thể nhất kích trí mạng! Trừ khi có thể đạt tới cảnh giới Tiên Sĩ có pháp lực hộ thể thì mày ra.
- Phù ...
Từ Huyền thở mạnh một hơi, trong ánh mắt ẩn ẩn thần quang: "Từ lúc này trở đi thì sáu biến đầu trong Long Xà Cửu Biến là Nhu, Gãy, Phiêu, Quấn, Tĩnh, Độc ta đều đã luyện thành rồi!"
Điều này đồng thời có nghĩa là hắn bước vào Luyện Thể phàm sĩ đệ lục trọng, một tay có thể phát ra lực lượng tầm sáu bảy trăm cân, thực lực tăng lên đáng kể!
Chỉ ngắn ngủi bảy tám ngày thời gian mà Từ Huyền có thể từ Luyện Thể ngũ trọng đột phá lên Luyện Thể lục trọng, tốc độ đề thăng tu vi như vậy quả thật là khủng bố!
Mà ngay cả bản thân Từ Huyền cũng có cảm giác khó có thể tin được. Dựa theo phỏng chừng của hắn thì dù hắn có cảm ngộ tu luyện của kiếp trước thì ít nhất cũng phải cần nửa tháng thời gian mới có thể đột phá lên Luyện Thể lục trọng!