Tiên Hà Phong Bạo

Chương 67+68: Nhạc Phong sư đệ. (1+2)

Chương 67+68: Nhạc Phong sư đệ. (1+2)
Sau khi phục dụng Linh Sâm, Từ Huyền lập tức tìm một nơi vắng vẻ nhanh chóng thi triển các chiêu thức trong Long Xà Cửu Biến từ đệ nhất biến đến đệ lục biến, rồi cho đến khi động tác bị ngăn trở ở biến thứ bảy thì mới quay lại biến đầu, cứ như thế liên tục lập lại.
Thẳng đến khi toàn thân gân cốt mỏi nhừ, toàn bộ dược lực đã tiêu hoá được hơn phân nửa, Từ Huyền mới khoanh chân ngồi xuống vận chuyển bí quyết thổ nạp hấp thu số dược lực còn sót lại.
Quá trình cứ như vậy trôi qua liên tục hai ngày, sau khi đã hoàn toàn tiêu hoá dược lực của Linh Sâm, Từ Huyền cảm giác thể chất cùng lực lượng đều có tiến bộ nhảy vọt.
Bất quá, lần tiến bộ này chỉ có thể giúp Từ HUyền tiến gần hơn tới Luyện Thể thất trọng chứ chưa đủ giúp hắn trùng kích bình cảnh.
Buổi tối một ngày trước ngày linh tháp tu kiến hoàn thành, Từ Huyền đã miễn cưỡng học hết đại bộ phận động tác của đệ thất biến, chỉ còn lại một chiêu thức cuối cùng mà thôi.
Chiêu thức cuối cùng của bí quyết chữ CƯƠNG là dùng toàn thân lực lượng quán chú bên bàn tay và bước chân phát ra cương kình Băng Liệt cực kỳ mãnh liệt.
Từ Huyền đã nhiều lần thử qua nhưng đều rất khó quán thông được chiêu thức cuối cùng này.
Nếu có thể quán thông được một chiêu này thì một chưởng của Từ Huyền lập tức có thể đánh nát sắt tháp bình thường, sức bật cũng kinh người. Lực lượng chí cương chí dương đủ để nhất quyền phách tử một đầu dã thú như to lớn như gấu xám chứ đừng nói là thân thể huyết nhục như nhân loại.
Đêm đó khi đã chìm vào giấc ngủ rồi mà Từ Huyền vẫn còn thởi dài thường thượt, linh tháp tu kiến hoàn tất thì bên Cố chấp sự cũng không cần tới hắn nữa nên ngày mai hắn phải đến chỗ Vạn Phúc Sơn nhận nhiệm vụ mới.
...
Sáng sớm hôm sau, Từ Huyền đi tới biệt viện của Vạn Phúc Sơn.
Đây là lần thứ hai hắn tới nơi này từ khi tiến vào ngoại môn đến nay.
Nếu không có chuyện quan trọng thì Từ Huyền thật sự không hề muốn đi gặp cái tên tiểu nhân vô sỉ đáng ghét Vạn Phúc Sơn này.
- Ồ, Từ sư đệ! Chúng ta rốt cuộc cũng gặp lại!
Vạn Phúc Sơn vẻ mặt ôn hoà cười tủm tỉm nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trên mặt không hiển lộ chút oán hận nào.
Nhưng hắn càng như vậy thì người khác càng khó đoán được hắn đang âm mưu cái gì.
- Kính nhờ sư huynh an bài nhiệm vụ tiếp theo.
Từ Huyền thần sắc bình tĩnh nói.
Hai người đều bảo trì sự ăn ý vi diệu không hề đề cập tới chuyện xung đột mấy ngày trước.
- Ha ha, nhân tài như Từ sư đệ đây thì sư huynh ta đương nhiên sẽ uỷ thác trách nhiệm rồi!
Đôi mắt nhỏ hẹp của Vạn Phúc Sơn híp lại thành đường thẳng, vẻ âm lãnh thoáng hiện lên rồi biến mất.
- Mời sư huynh nói.
Từ Huyền vẫn trấn định như cũ, hắn không tin ở ngoại môn này còn có cái nhiệm vụ gì có thể làm khó được hắn.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn, vàng thật không sợ lửa!
- Hắc hắc, dùng năng lực của Từ sư đệ mà đặt ở ngoại môn này quả thực là quá lãng phí. Sư huynh ta bất tài chỉ có thể an bài một ít công việc tay chân không mấy thích hợp với Từ sư đệ cho nên ta sẽ đề cử Từ sư đệ vào nội môn ...
Trên mặt Vạn Phúc Sơn đầy vẻ tươi cười sáng láng nói.
- Nội môn?
Từ Huyền nhíu mày, cái kết quả này quả thực là trái ngược quá xa so với dự đoán của hắn.
Từ Huyền hoàn toàn không nghĩ tới khả năng tên Vạn Phúc Sơn này sẽ an bài cho mình tiến vào nội môn!
Trong nội tâm các đệ tử ngoại môn thì việc tiến vào nội môn chính là nguyện vọng cùng ước mơ tha thiết cả đời của họ, căn bản là cầu còn không được!
- Hắc hắc, ngươi nghĩ tuyệt vời quá hả? Một Luyện Thể ngũ trọng phàm sĩ như ngươi mà muốn trở thành nội môn đệ tử?
Vạn Phúc Sơn đột nhiên đổi giọng, khoé miệng nhếch lên nụ cười khinh thường, nói:
- Lần này các đệ tử nội môn có nhiệm vụ phải rời núi nên ta phái ngươi đi theo hiệp trợ cho bọn họ.
Vạn Phúc Sơn rõ ràng là muốn trêu đùa Từ Huyền, trong ánh mắt hắn vẻ trào phúng hiện lên không hề che giấu, ẩn ẩn có bộ dáng như đang xem một con vật nuôi bị bản thân đùa bỡn trong tay vậy.
Từ Huyện hiện tại vẫn đang tận lực thu liễm khí tức của bản thân nên Vạn Phúc Sơn không phát hiện ra tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Thể lục trọng, nếu không thì Vạn Phúc Sơn cũng không có biểu hiện thích ý và nhẹ nhõm như vậy.
- Rời núi làm việc?
Trong lòng Từ Huyền khẽ động, sắc mặt khẽ đổi.
Nếu là ở trong sơn môn thì tên Vạn Phúc Sơn này tuyệt đối không dám quang minh chính đại xuống tay với hắn, cho dù là đấu tay đôi thì với thực lực hiện tại của Từ Huyền cùng với sự nhạy cảm của các giác quan vẫn là một chuyện tương đối khó khăn với Vạn Phúc Sơn.
Nhưng nếu rời khỏi tông môn thì hoàn toàn bất đồng, cơ hội ra tay sẽ là rất lớn.
- Xin hỏi Vạn sư huynh, lần này cùng các đệ tử nội môn rời núi là phải đi làm việc gì?
Từ Huyền bất động thanh sắc nói, trên mặt không hề kiêu ngạo cũng không chút siểm nịnh.
- Ha ha ha ... chỉ là đi diệt trừ tiểu phỉ mà thôi!
Vạn Phúc Sơn bắt chéo chân, khoé miệng có chút sung sướng cười nói.
- Diệt tiểu phỉ?
"Phải là cái dạng đạo tặc gì mà cần đến tiên môn xuất động nhân thử đi tiêu diệt chứ?" Từ Huyền vô cùng nghi hoặc.
- Có nghe nói qua Huyết Linh Đạo không?
Thấy vẻ nghi hoặc trong ánh mắt Từ Huyền, Vạn Phúc Sơn hời hợt nói.
- Huyết Linh Đạo?
Từ Huyền thầm cả kinh, ngạc nhiên hỏi:
- Đây là một tổ chức cường đạo nổi tiếng độc ác xấu xa và thấn bí, trước khi tiến vào tông môn ta cũng có nghe nói tới. Chẳng lẽ Huyết Linh Đạo này đã cường đại tới mức cần phải để cho tiên môn ra tay diệt trừ?
Tổ chức Huyết Linh Đạo này Từ Huyền không chỉ biết rõ, hơn nữa hắn đã từng tận tay giết một tên trong đó. Không ngờ cái đám Huyết Linh Đạo này lại khiến cho tiên môn chú ý, xem ra bọn chúng nhất định kết thúc trong bi kịch rồi ...
- Hừ, chỉ là một cái Huyết Linh Đạo còn chưa xứng lọt vào mắt Phong Vũ Môn, lúc trước chấp pháp trưởng trấn của Bình Hoà trấn tới đây xin giúp đỡ chúng ta cũng khinh thường để ý tới. Chỉ là ... mấy ngày trước đây, thế lực của đám Huyết Linh Đạo này đã đến phụ cận Tinh Vũ sơn, còn giết chết một nội môn đệ tử cùng với ba ngoại môn đệ tử của chúng ta. Việc này đã khiến cho trưởng lão tông môn giận dữ, quyết định tiêu diệt bọn chúng.
Vạn Phúc Sơn lạnh lùng cười nói, trong ánh mắt không khỏi toát ra vẻ khinh thường.
Từ Huyền thầm líu lưỡi, đám Huyết Linh Đạo này cũng quá to gan lớn mật đi, dám đi trêu chọc thế lực tiên môn.
Trong lòng hắn lúc này cũng không khỏi nhớ tới vài ngày trước khi trở lại Dương Mẫu thôn chém giết tên thành viên của Huyết Linh Đạo kia, sau đó đã đem tang vật ném tới địa phương khá xa cố ý dẫn bọn chúng tới phương hướng Tinh Vũ sơn, bởi vì Từ Huyền cho rằng Huyết Linh Đạo có cường đại cỡ nào cũng không dám đến Thánh Sơn truy xét.
Đương nhiên, chuyện này cùng với chuyện kia có quan hệ với nhau hay không thì hắn không thể xác định được. Nếu quả thật có một chút liên hệ thì quả thật là đã ứng với hai chữ nhân quả rồi.
- Một cái Huyết Linh Đạo nho nhỏ còn chưa đủ để cao tầng tông môn ra tay, mấy vị đệ tử chân truyền pháp lực cao cường đều khinh thường rời núi vì việc này sợ mất thân phận của mình. Cũng may, gần đây trong nội môn Nhạc Phong sư đệ quật khởi chủ động xin đi giết địch nên đã dẫn đầu hai mươi đệ tử khác của nội môn cùng đi tiêu diệt đám Huyết Linh Đạo kia.
Vạn Phúc Sơn dừng lại một chút, mỉm cười nhìn Từ Huyền, nói tiếp:
- Bởi vì danh ngạch chưa đủ nên ta đã thay Từ sư đệ còn có Dương sư muội báo danh lên trên. Đến lúc đó, khi thành công tiêu diệt Huyết Linh Đạo thì tất nhiên hai người cũng sẽ được tưởng thưởng không nhỏ!
Trong lòng Từ Huyền thầm mắng, loại việc nguy hiểm đến tính mạng như vậy mà Vạn Phúc Sơn trước tiên đã nghĩ tới mình, đã vậy còn không nói tiếng nào trực tiếp báo danh lên trên.
Huyết Linh Đạo kia quả thật so với Phong Vũ Tiên Môn không tính là cái gì nhưng chỉ phái một ít đệ tử lâu la đi tiêu diệt thì chỉ sợ có chút quá sức rồi. Dù sao thì đám Huyết Linh Đạo này xưa nay vẫn nổi danh hung tàn quỷ dị đến mức khó lường, tuyệt không phải là một đám đèn cạn dầu.
- Từ sư đệ, ngươi vừa mới gia nhập tiên môn, mà ta lại có bối phận tông trưởng cho nên mới cấp cho ngươi cơ hội lịch lãm cùng rèn luyện này báo danh lên trên, ngươi sẽ không lâm trận lùi bước chứ hả?
Đôi mắt của Vạn Phúc Sơn híp lại thành hai cái khe hẹp dài, ánh mắt khẽ bắn ra hàn quang.
Từ Huyền trong lòng thầm phát lạnh, tên Vạn Phúc Sơn chính là lợi dụng lần tiêu diệt Huyết Linh Đạo này phái mình đi ra, không chừng còn có chủ ý quỷ dị gì khác.
Bất quá, lần đi tiêu diệt Huyết Linh Đạo này là hành động tập thể nên cũng khiến hắn an tâm một chút.
- Đa tạ Vạn sư huynh chiếu cố, cơ hội tốt như vậy làm sao sư đệ lại bỏ qua chứ!
Từ Huyền suy nghĩ một chút, mặt không chút biểu tình đáp ứng.
Đưa mắt nhìn Từ Huyền rời đi, Vạn Phúc Sơn liền thu hồi nụ cười trên mặt lại, thay vào đó là vẻ mặt âm tình bất định: "Từ đầu tới cuối tên tiểu tử Từ Huyền này đều bất động thanh sắc, không vui không buồn, không siểm không mị, sự trầm ổn cùng lão luyện hơn xa đám đệ tử mới nhập môn!"
Từ lần giằng co mấy ngày trước cho đến quan sát biểu hiện ngày hôm nay của Từ Huyền, Vạn Phúc Sơn càng cảm thấy Từ Huyền này quả thật không hề đơn giản.
"Nếu như không sớm đem tiểu tử này diệt trừ, chỉ sợ ngày sau càng khó giải quyết ..." Vạn Phúc Sơn có chút gấp gáp suy nghĩ.
Cũng may là Vạn Phúc Sơn hắn hiện tại đang đứng ở cấp bậc Luyện Khí Tiên Sĩ có được thực lực áp đảo tuyệt đối so với Từ Huyền chỉ mới là Luyện Thể ngũ trọng cho nên hắn vẫn tự tin có thể nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.
......
Hai ngày kế tiếp, Vạn Phúc Sơn cũng không hề bảo Từ Huyền đi làm việc lao động tay chân nào khác mà để cho hắn tự chuẩn bị sẵn sàng để rời núi đi tiêu diệt Huyết Linh Đạo.
Từ Huyền từ chỗ các đệ tử khác biết được ngoại môn đệ tử báo danh tham gia diệt trừ Huyết Linh Đạo có thể nghỉ ngơi và thư giãn hai ngày trước khi xuất phát.
Thừa dịp khoảng thời gian này, Từ Huyền nắm chặt thời gian tu luyện, tiến thêm một bước tiêu hoá dược lực còn sót lại của Linh Sâm.
Nhưng một chiêu cuối cùng trong bí quyết chữ CƯƠNG của Long Xà Cửu Biến cần phải trong nháy mắt vận chuyển khí kình toàn thân phối hợp với các chiêu thức có độ khó cực cao trong nháy mắt bộc phát ra Băng Liệt chi lực chí cương chí dương.
Ở một chiêu cuối cùng này, Từ Huyền vẫn như trước còn kém một chút hoả hầu, mặc dù bản thân hắn cảm thấy đã tiến rất gần tới Luyện Thể thất trọng rồi.
Đồng thời trong hai ngày này, Dương Tiểu Thiến cũng có tới thăm hắn, ngôn từ cùng thái độ của nàng khác trước rất nhiều.
- Lần này rời núi tiêu diệt đạo phỉ tuyệt không phải là việc dễ dàng gì. Huyết Linh Đạo dùng hung tàn xảo trá mà nổi danh, hành tung cực kỳ quỷ dị. Tên Vạn Phúc Sơn kia đem cả ta và ngươi đều báo danh lên thì chắc chắn đến lúc đó hắn sẽ có âm thầm làm điều xấu xa gì đó. Chúng ta cần phải cẩn thận một chút. Đặc biệt là ngươi mới chỉ có tu vi Luyện Thể tứ trọng, lần này các đệ tử rời núi tu vi thấp nhất chính là chúng ta đó.
Dương Tiểu Thiến đề nghị hai người chiếu ứng lẫn nhau, rồi lo lắng gì đó nên nhắc nhở Từ Huyền cẩn thận.
Nàng cho rằng tu vi của Từ Huyền vẫn còn dừng lại ở Luyện Thể tứ trọng từ lúc gia nhập tông môn. Ngày hôm đó khi giằng co với Vạn Phúc Sơn thì nàng đang tâm hoảng ý loạn nên cũng không phát giác được tu vi của Từ Huyền đã có biến hoá.
Dù sao Từ Huyền đột phát từ Luyện Thể tam trọng lên tứ trọng cũng chỉ trong gần một tháng thời gian, nếu mới đó đã đột phá tiếp thì cũng quá khó tin đi.
Từ Huyền lạnh nhạt mỉm cười, cũng không giải thích gì chỉ khẽ gật đầu nói:
- Chiếu ứng lẫn nhau không có gì không tốt. Chỉ sợ tên vó kia sẽ không để cho chúng ta được như ý mà thôi. Cho nên, trong lúc tình huống nguy hiểm thì cũng chỉ có thể dựa vào thực lực tự thân mình là tốt nhất!
Nghe lời này của Từ Huyền, đôi mắt to sáng như làn thu thuỷ của Dương Tiểu Thiến khẽ rung động, Từ Huyền quyết đoáng, lão luyện bình tĩnh trước mặt nàng hiện tại đã hoàn toàn thay thế cho hình tượng thiếu niên gầy yếu nghèo khó luôn bị khu nhục khi trước trong mắt nàng.
Hai người nói chuyện một lát nữa thì Dương Tiểu Thiến rời đi, dáng người mảnh khảnh kiều mỵ của nàng dưới ánh tà dương buổi chiều hiển lộ ra vài phân gầy gò và nhu nhược.
Sáng ngày thứ hai, các đệ tử ngoại môn báo danh tham gia tiêu diệt đạo phỉ lần này dưới sự dẫn dắt của Vạn Phúc Sơn và một gã phó chấp sự chạy tới Càn Khôn Điện ở nội môn.
Sau khi đi một quãng xa, Từ Huyền ngưng mắt nhìn linh điện hùng vĩ cao tới hai ba mươi mét đằng xa, dưới ánh dương quang chiếu rọi hiện ra nhàn nhạt kim quang, phát ra một cổ linh vận áp bách.
Linh khí xung quanh Càn Khôn điện nồng độ còn hơn xa những địa phương khác trong nội môn.
Nghe đám ngoại môn đệ tử nghị luận thì Càn Khôn điện này chính là trọng địa nghị sự của cao tầng tông môn.
Lần này xuống núi tiêu diệt Huyết Linh Đạo đối với Phong Vũ Tiên Môn mà nói cũng không tính là đại sự gì nên chỉ có thể tập hợp trước đại môn Càn Khôn điện.
Hai mươi ngoại môn đệ tử hạ sơn lần này tu vi thấp nhất là Luyện Thể tứ trọng, đa số là Luyện Thể ngũ trọng, một số còn lại là Luyện Thể lục trọng!
Trong nhận thức của Từ Huyền thì trong đám người này hắn chỉ biết có Dương Tiểu Thiến cùng với công tử ca rất có ngạo khí cùng từ Bình Hoà trấn tới là Triệu Lân Long mà thôi.
Triệu Lân Long kia đối với Dương Tiểu Thiến thập phần khách khí nhưng đối với người có xuất thân nghèo khó như Từ Huyền thì trong mắt luôn mang theo vẻ kiêu căng và khinh thường để nhìn.
Chi dù là lúc vào sơn môn hắn cũng đã từng hối lộ cho Vạn Phúc Sơn nhưng lại không chừa được cái thói cao ngạo cừng cảm giác bản thân ưu việt hơn người khác của hắn nên khiến cho Vạn Phúc Sơn không vừa mặt, vì vậy cũng bị báo danh trong lần hạ sơn này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất