Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 105: Vương Viên bất đắc dĩ

Dưới chân Nam Minh lóe lên độn quang nhàn nhạt, lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào pho tượng dáng sợ cách xa mấy chục thước. Trong tay hắn nắm một tên tu sĩ đã nửa sống nửa chết.



Hành động của hắn lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều tu sĩ nơi này.



Pho tượng đối diện Nam Minh là một con quái xà rất sống động, hoàn toàn khác với Hạo Thiên Xà Long Vương lúc trước. Hình thể của con quái xà này nhỏ hơn một chút, đầu khá nhỏ và dài, hai mắt lóe ra hồng quang hung lệ.



Còn chưa tới gần pho tượng nhưng sát lục khí từ phía trước ập tới khiến tâm tính người ta biến hóa. Dù là hạng người như Nam Minh cũng không dám tùy tiện tới gần pho tượng này.



Từ trong túi trữ vật lấy ra một sợi dây thừng. Nam Minh buộc tên tu sĩ không biết sống chết Như thế nào này vào. sau đó bay lên cao hơn một chút rồi vung sợi dây thừng lên.



Ah một tiếng sợ hãi, tên tu sĩ bị trói kia liền bị ném về phía trước.



Mấy chục tên tu sĩ nơi này đều chăm chú xem tình cảnh sẽ phát sinh, tiếp theo.



Kết quả, thân thể tên tu sĩ kia lướt qua bên cạnh pho tượng rồi lại được kéo trở về.



Ống!



Toàn thân pho tượng kia phát ra một cỗ hồng quang, sát lục khí như thực chất hóa phát ra bốn phía.



Pho tượng quái xà nhìn rất sống động kia giờ khắc này như sống lại. nhìn chằm chằm vào số tu sĩ nơi này, ánh mắt cuối cùng nhìn xuống người Nam Minh.



BỊ con quái xà này nhìn chăm chú như vậy, trong lòng Nam Minh cũng có chút sợ hãi, thân thể nhanh chóng lui về phía sau.



Qua một lúc pho tượng khổng lồ này cũng không có động ttĩnh gì.



Nam Minh lần nữa tới gần, lại vung dây thừng lèn.



Thân thể tên tu sĩ kia Lần nữa xẹt qua bên cạnh pho tượng. Lần này, con quái xà vẫn nhìn chằm chằm Nam Minh nhưng không có đấu hiệu gì là sẽ động thủ.



Nam Minh trầm ngâm một lát, trong mắt hắn đột nhiên hiện lên một tia kiên quyết, bàn tay khẽ vung lên, tên tu sĩ kia liền đánh tới pho tượng.



Ầm!



Tên tu sĩ kia lập tức đập đầu vào pho tượng.



Đầu vỡ tan, một khối máu Huyết và óc não văng đầy lên mình pho tượng.



Máu tươi nhiễm ngoài pho tượng nhưng nhanh chóng bị hấp thu sạch sẽ.



Một cỗ hồng quang qủy dị lóe khắp toàn thân pho tượng.



Thấy tình cảnh này, độn quang dưới chân Nam Minh chợt lóe lên. thân thể bắn nhanh về phía xa xa.



Hồng quang nhanh chóng bao phủ toàn bộ pho tượng. Hơn nữa, hồng quang này còn không ngừng lan tràn về bốn phía.



Một thước... Mười thước... Hai mươi thước...



Rất nhanh, lấỵ pho tượng xà quái này làm trung tâm, phạm vi mặt đất năm mươi thước đều bị một tầng hồng quang bao phủ.







Bức tượng quái xà đột nhiên phát ra thanh âm khiến người ta sờn tóc gáy. hồng quang quanh thân nó dân chìm sâu vào trong pho tượng.



Một đôi ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm vào chúng tu sĩ xung quanh,



- Yêu thú này chỉ sợ đã đạt tới trình độ tứ cấp!



Một số tu sĩ hoang mang, sợ hãi nói.



- Chúng ta nếu tiến lên thì khác gì đi chịu chết?!



Không ít tu sĩ đều bay lên giữa không trung, đứng ở rất xa quan sát con quái xà khủng bố này.



Con quái xà này dài tới hơn hai mươi thước, toàn thân màu than, lớp da bên ngoài rất mềm dèo. đôi mắt không chút cảm tình nào, lộ ra hồng quang hung lệ.



- Mọi người cùng nhau động thủ đi. Nếu không giết chết con quái xà này thì chúng ta đừng mơ tưởng có thể tiến vào trong thần điện.



Thanh âm lạnh lùng của Nam Minh vang khắp toàn trường.



Toàn trường tổng cộng có chừng năm sáu mươi tên tu sĩ. đều là những tinh anh trong số những người cùng bậc, mỗi người đều có mấy tuyệt chiêu ẩn dấu. thực lực không thể coi thường.



Dưới sự lôi kéo của Nam Minh, đám tu sĩ này chậm rãi tiếp cận quái xà.



Kỳ lạ chính là con quái xà này thủy chung không chịu rời khỏi phạm vi vòng cấm màu đỏ rộng năm mươi thước. Dù đám tu sĩ bên ngoài đang ép tới từng bước cũng không thấy nó đi ra.



Tê—



Con quái xà này không ngừng phát ra thanh âm khiến lòng người run sợ, nhưng cũng không thể ngăn cản đám tu sĩ tinh anh này đang thong thả tới gần. Nguồn:



Khi mọi người tới cạnh vòng màu đỏ thì đều dừng chân lại. không đám tiến thêm nửa bước.



Chỉ cần người có chút suy nghĩ đều biết rằng vì một cấm kị nào đó mà con quái xà này không dám đi ra khỏi phạm vi vòng màu đỏ.



- Tất cả mọi người dùng pháp thuật công kích thử một lần đi!



Ngón tay Nam Minh điểm ra một cái. lập tức một đạo băng cầu màu lam ngưng tụ trong tay hắn.



Những tu sĩ nơi này thấy vậy đều thi triển một ít pháp thuật đơn giản để công kích con đại xà kia.



Mấy chục loại pháp thuật với uy lực không thấp hơn bậc hai công kích về phía con quái xà.



Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vòng màu đỏ đột nhiên hiện lên một lồng sáng màu đỏ. tất cả pháp thuật đều bị ngăn chặn, ngay cả một đạo gợn sóng cũng không nổi lên.



- Sao lại như vậy? Công kích không tới nó được!



Cả đám tu sĩ đều ngây người ra.



- Vậy thì tất cả mọi người thử một loại pháp thuật uy lực lớn hơn nữa đi.




- Ta thử dùng linh khí công kích xem sao!



Đám tu sĩ lập tức thi triển sở học. các loại quang mang ánh sáng đủ màu sắcnhưlưu tinh ầm ẩm đánh lên trên lồng sáng màu đỏ. Trong số này cũng có không ít linh khí công kích.



Nhưng mặc kệ công kích như thế nào, lồng sáng này cũng đứng yên bất động, hoàn toàn không lay chuyên được chút nào.



Tất cả tu sĩ nơi này đều trầm mặc.



- Khẳng định là phải đi vào trong lồng sáng này mới có thể công kích được nó!



Có tu sĩ nhanh chóng đưa ra kết luận.



Tiến vào trong lồng sáng màu đỏ này, ai nguyện ý?!



Tất cả tu sĩ nơi này đưa mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu bước vào đầu tiên.



Trương Hằng cũng có chút buồn bực! Cứ tiếp tục thế này thì phải chờ tới bao lâu mới mở được Huyết Sát thần điện?!



- Hắc hắc, ta xem tất cả mọi người từ bỏ việc tiến vào thần điện đi. Không bằng đánh đấm nhau ở bên ngoài vậy!



Đúng lúc này, một tu sĩ mập mạp trong đám đông lên tiếng.



Trương Hằng đưa mắt nhìn sang thì thấy đây chính là Vương Viên mà hắn gặp không lâu trước. Giờ phút này trên đỉnh đầu của hắn đã có thêm một Huyết Sát ấn ký, coi như đã đủ ba cái Huyết Sát ấn ký.



- Tên mập mạp kia, vậy thì ngươi, đi vào!



Ánh mắt lạnh như băng của Nam Minh nhìn chằm chằm Vương Viên.



- Ahhh! Sao lại là ta?



Vương Viên rụt cổ lại. chuẩn bị bỏ chạy.



Nhưng mà đúng lúc này, từ trong mười mấy người Bích Tuyết Tương Vân Tông bay ra ba gă tu sĩ Trúc cơ kỳ. dưới chân lờ mờ độn quang, ngăn cản Vương Viên lại.



Trương Hằng lập tức cả kinh. Bích Tuyết Tương Vân Tông không ngờ còn có ba gã tu sĩ Trúc cơ kỳ khác. Tính cả Nam Minh và Mộ Tuyền thì tổng cộng đã có năm người.



Đối mặt với sự vây công của ba gã Trúc cơ kỳ. Vương Viên không có lực phản kích, nhanh chóng bị bắt giữ.



- Buông ra... Ta tự mình đi vào!



Vương Viên mỡ miệng hét lớn.



- Mộ sư muội! Muội tới đây đi!



Nam Minh nói với Mộ Tuyền bên cạnh.



Mộ Tuyền cũng không nhiều lời. ngọc thủ khẽ điểm, từ trong túi trữ vật có một sợi chi bạc rất dài.



Nàng ta khẽ rót linh lực vào, lập tức sợi chỉ bạc này liền dài ra gấp mấy lần, cứng rắn như đây thép.



Nàng khẽ hoa tay. sợi chi bạc này liền cuốn lấy người Vương Viên.



Nhưng sợi chi bạc này cũng không hạn chế hoạt động tứ chi của Vương Viên, hắn có thể tự do hoạt động.



- Trình độ cứng rắn của sợ chi bạc này không thua kém linh khí thượng phẩm, ngươi đừng mơ tưởng thoát Ly khỏi sự khống chế của nó.



Mộ Tuyền cảnh cáo Vương Viên.



- Chỉ cần một Ý niệm, ta có thể khiến ngươi lập tức bỏ mạng.



- Được được!



Vương Viên buồn bực không thôi. Trước mặt tu sĩ có thiên phú biết trước tương lai. hắn thật sự không thể nghĩ ra được thủ đoạn nào cả.



- Vào đi!



Nam Minh quát một tiếng.



- Vào đi, vào đi!



Chúng tu sĩ xung quanh cũng hô lên.



Dưới tình huống này. không có bất cứ ai đứng ra bênh vực Vương Viên, dù là đồng môn của hắn.



- Tên mập mạp! dáng kiếp!



Một thanh âm lạnh như băng mang theo vài tia oán hận từ bên cạnh Trương Hằng truyền ra.



Trương hằng ghé mắt nhìn sang, không khỏi giật mình.



Đó không phải là Vũ Văn Lâm sao?! Chỉ thấy lúc này khuôn mặt Vũ Văn Lâm sưng đỏ nhiều chỗ, tóc tai lộn xộn một cánh tay còn đang vô lực buông thõng xuống.



Đây chính là Vũ Văn Lâm, một tu sĩ nổi bật trong đám Luyện khí kỳ của Phong Hành Môn sao?!



Xem ra, sau khi Trương Hằng rời đi. Vũ Văn Lâm và Vương Viên đã va chạm nhau, cuối cùng Vũ Vãn Lâm bị thua mà phải rời đi.



- Tên mập mạp này không đơn giản...



Trong lòng Trương Hằng thầm nghĩ.



- Vào đi! vào đi!



Dưới sự la hét của mấy chục tên tu sĩ. Vương Viên đành bất đắc dĩ đi vào trong vòng màu đỏ này.



Một khắc cuối cùng, hắn còn dùng ánh mắt vô cùng bi ai nhìn đám tu sĩ xung quanh, vẻ mặt rất bi tráng.



Nghĩa vô phản cố. hắn đi vào bên trong vòng cấm màu đỏ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất