- Nếu ta không làm được việc này, chỉ sợ cả hòn đảo nhỏ này cũng không ai có thể trợ giúp cô!
Trương Hằng ngắt lời cô gái:
- Đương nhiên, nếu muốn thì cô cũng có thể rời khỏi Phàm Vân Đảo, tìm cao nhân bên ngoài trợ giúp!
Tú Ninh lắc đầu nói:
- Tiền bối biết rõ Tú Ninh không thể rời khỏi Phàm Vân Đảo, sao còn phải nói ra lời ấy?!
Trương Hằng giật mình:
- Ta thật quên mất trên Phàm Vân Đảo này có một việc quỷ dị! Phàm là người sinh trưởng nơi này một khi rời đi đều bị lời nguyền vô hình, phải chết một cách quỷ dị!
Lúc Trương Hằng còn chưa tới Phàm Vân Đảo, Trương Hằng cũng không biết có chuyện cổ quái như thế này. Đây là điều mà Nhan Hồng Ngọc sau khi dung nhập vào thế lực Tu chân giới nơi này mới biết và báo cáo cho Trương Hằng.
Đối với việc quỷ dị này, Trương Hằng cũng có thái độ bán tín bán nghi. Tuy nhiên, trong vô hình, Trương Hằng càng cảm thấy hứng thú với hòn đảo quỷ dị này.
Tuy rằng nơi này cũng chưa được xem là cấm địa, cũng không ảnh hưởng hay thương tổn gì đối với tu sĩ ngoại giới nhưng Trương Hằng biết rằng nơi này khẳng định che dấu không ít bí mật.
Nếu có thể, Trương Hằng không ngại thăm dò một phen. Những tu sĩ đỉnh cao khác không làm được, không có nghĩa hắn không thể?!
Không nên quên rằng Trương Hằng nắm giữ thần thông quỷ dị khó lường Thần Linh Nhãn. Mọi vật trên thế gian này, dù là hữu hình hay vô hình đều khó có thể mê hoặc được cặp mắt của hắn.
Từ lúc còn ở Tam Tinh Vực, Trương Hằng đã tu luyện Thần Linh Nhãn tới cảnh giới Linh Tâm Thông Minh, tuy rằng vẻn vẹn chỉ mới chạm vào bề ngoài như so với Ngưng Mâu Thiên Lý ban đầu thì cũng đã cường đại hơn rất nhiều lần.
Tú Ninh tiến tới nợi này, quỳ gối cầu kiến, với cảnh giới Linh Tâm Thông Linh của Thần Linh Nhân. Trương Hằng tự nhiên có thể nhìn thấy sự chân thành trong lòng nàng, cũng không có chút giả dối và ác ý nào. Nếu không, Trương Hằng cũng không phải dây dưa làm gì, e đã sớm đuổi đối phương đi rồi.
- Tiền bối không nên hiểu lầm, Tú Ninh không phải hoài nghi thực lực của ngài. Chỉ là Tinh Nguyệt di Chỉ và Huyết Ma Động đều là những điều mà một tu sĩ tầm thường không thể dụng chạm tới...
Tú Ninh giải thích nói.
- Không biết tiền bối nắm chắc bao nhiêu phần?!
Tú Ninh rốt cục hỏi ra vấn đề nàng quan tâm nhất trong lòng, trên mặt cũng hiện lên chút sợ hăi, sợ ngôn ngừ của mình đắc tội với đối phương.
- Nắm chắc ư?!
Trương Hằng mỉm cười.
- Nếu Chỉ vẻn vẹn là diệt trừ Thao Vĩnh Bằng và chúng ma tu thì chỉ sợ tên người hầu của động phủ kia cố chút là làm được, đâu cần Trương mỗ tự mình động thủ?!
- Thật vậy sao?!
Trên mặt Tú Ninh lộ ra vẻ kinh hỷ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó có thể tin được, nghi hoặc hôi:
- Nhưng tên Nhị động chủ Huyết Ma Động kia chính là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ...
Ý tứ của nàng đã rất rõ ràng.
Trương Hằng hiển lộ ra tu vi tuy rằng đã đạt tới Nguyên anh kỳnhưng so với Nguyên Anh hậu kỳ thì dường như vân còn một khoảng cách không nhỏ.
Vừa thấy tình cảnh này, Trương Hằng không khỏi cười khổ:
- Tú Ninh cô nương không phải là người đầu tiên nghi ngờ về thực lực của Trương mỗ. Chẳng lẽ ngươi không biết ở Tu chân giới, tu vi cũng không đồng nghĩa với thực lực!
- Nhưng...
Khuôn mặt Tú Ninh thoáng đỏ lên, muỗn nói nhưng thôi.
Trương Hằng than nhẹ:
- Ngươi đã không tin Trương mỗ có thực lực thì cũng không cần phải thỉnh cầu ta. Trương mỗ ta còn tính bế quan một đoạn thời gian...
Nói xong, Trương Hằng xoay người đi về phía động phủ, dường như định bỏ qua, không để ý tới việc này nữa.
Thấy Trương Hằng muốn đi, Tú Ninh lập tức khẩn trương, sao có thể khiến người duy nhất có thể cứu cánh cho mình bỏ đi?!
- Xin chờ một chút! Tiền bối!
Tú Ninh dưới tình thế này, thân thể nắm lấy ống tay Trương Hằng, vẻ mặt khẩn thiết nói:
- Vừa rồi đều là lỗi của Tú Ninh, mong rằng tiền bối hãy rộng lượng!
Vẻ mặt Trương Hằng hơi lạnh nhạt, cũng không nói thêm gì!
- Khẩn cầu tiền bối thứ tội, tin tưởng vào thành ý của Tú Ninh.
Tú Ninh buông ống tay áo Trương Hằng ra, chuẩn bị quỳ gối xuống, chứng minh sự thành khẩn của mình.
- Không cần!
Sắc mặt Trương Hằng bình tĩnh, vung tay lên, trống rỗng sinh ra một cỗ lực đạo, nâng Tú Ninh đang có xu thế quỳ xuống phải đứng thẳng lên.
- Tiền bối đã tha thứ cho Tú Ninh sao?!
Thanh âm của cô gái mang theo vài tia mừng rỡ.
Thần sắc Trương Hằng đạm mạc:
- Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi còn hoài nghi thực lực Trương mỗ lần nữa thì cứ đi tìm người khác cầu xin sự giúp đỡ đi!
- Là do Tú Ninh sai rồi!
Tú Ninh cười khẽ, má lúm đồng tiền lại hiện lên vài tia bất đắc dĩ. Ngoại trừ Trương Hằng, toàn bộ Phàm Vân Đảo còn có ai dám trợ giúp nàng đây?!
Lực uy hiếp của Huyết Ma Động đủ khiến bất cứ kẻ nào hay thế lực nào phải chịu khuất phục, ngoại trừ chủ nhân động phủ lánh đời này.
Trương Hằng gật gật đầu, lại nói:
- Trương mỗ còn có chút chuyện muốn nói. Ngươi là nữ nhân thanh nhã, thủ thân như ngọc, lại còn là nữ tu tư chất tuyệt đỉnh, hẳn có tôn nghiêm của chính mình, chớ tùy tiện quỳ gối trước người khác.
Thân là nhân sĩ địa cầu thế kỷ 22 xuyên qua không gian tới, Trương Hằng cực kỳ phản cảm với hành vi quỳ gối. Trong thời đại của hắn, dù là thân phận cao tới đâu, tới gặp cũng không phải chủ động quỳ gối.
Đây là phong tục dân gian của thế giới Trung Quốc cổ đại. Nếu chỉ vẻn vẹn là quỳ gối trước cha mẹ và sư trưởng thì cũng không sao nhưng tùy tiện quỳ gối trước người mới gặp một cách dễ dàng thì Trương Hằng rất khinh thường.
Đối mặt với sự phê bình của Trương Hằng, khuôn mặt Tú Ninh không kìm nổi đỏ lên, bật khóc.
Trương Hằng không khỏi kinh ngạc. Trong con mắt của hắn, Tú Ninh hẳn không phải là cô gái có tâm lý yếu ớt, sao vì một câu nói của mình mà bật khóc được?!
- Tiền bối nghĩ rằng Tú Ninh là nữ nhân không biết liêm sỉ hay sao?!
Tú Ninh lau khô nước mắt trên mặt, thở dài nói:
- Trước đây, Tú Ninh ở trong môn phái được sư phụ và sư môn rất quan tâm, thậm chí được xưng là kỳ tài ngàn năm khó gặp...
Trương Hằng lẳng lặng đứng nghe, không khó tưởng tượng ra Tú Ninh khi đó ở Tinh Nguyệt Môn được hàng ngàn người sủng ái. Thân là thiên tử kiêu nữ của môn phái, là nữ thần tiên tử trong mắt đại bộ phận nam tu. Khi đó nàng có được tôn nghiêm và cao xa như thế nào?!
Nhưng mà một cô gái luôn được tôn sùng và luyến mộ, điềm tĩnh lúc này lại lưu lạc thế này, phải quỳ gối thật lâu trước động phủ, mất hết tôn nghiêm.
- Ngày đó, sư phụ dụng mật bảo, giam cầm Tú Ninh ở mật địa môn phái, che dấu bản thân nên mới có thể tránh được một kiếp. Nhưng Tú Ninh lại phải trơ mắt nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc bị giết, nhìn tỷ muội bị đám súc sinh kia làm nhục cho tới chết! Thậm chí cả sư phụ luôn thủ thân như ngọc, thanh lãnh cao quý cũng không thể thoát khỏi vận mệnh này, cả cơ hội tự vẫn chết đi cũng không có được! Chính một ngày đó, ta trơ mắt nhìn lớn nhỏ Tinh Nguyệt Môn giãy dụa trong biển lửa đầy trời, sư huynh muội đồng môn khóc lóc thảm thiết, kéo dài tới ba ngày đêm. Nỗi đau này đã khắc sâu trong lòng Tú Ninh... Dù từ bỏ tôn nghiêm, bỏ qua tất cả, là người duy nhất còn sống sót, ta cũng muốn báo thù cho sư huynh muội!
Khuôn mặt Tú Ninh bình tĩnh thuật lại nhưng trong sự bình tĩnh này, Trương Hằng nhìn thấy được một trái tim kiên quyết không chết không sờn!
Nói xong câu cuối cùng, Tú Ninh lộ ra nụ cười sầu thảm, nhìn Trương Hằng nói:
- Tiền bối, ta biết người xem thường Tú Ninh ta nhưng không thể vì thế mà ta từ bỏ... giao dịch giữa chúng ta!
Giao dịch?
Trương Hằng sửng sốt, từ khi nào "thinh cầu" của đối phương đã biến thành "giao dịch"?!
- Chỉ cần tiền bối người có thể hoàn thanh hai việc trên, Tú Ninh nguyện ý trả bất cứ giá nào...
Tú Ninh khôi phục lại vẻ bình thường, lẳng lặng nhìn Trương Hằng!
- Được rồi, vừa rồi là ta hiểu lầm ngươi...
Trương Hằng than nhẹ một tiếng.
- Đế bồi thường, sau khi hoàn thành hai việc này, Trương mỗ có thể cho ngươi một hứa hẹn trong phạm vi nhất định!
Vừa nghe lời này, Tú Ninh nao nao, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Không ngờ đối phương vừa rồi có bộ dáng cao cao tại thượng nhưng hiện tại đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy. Chẳng những thừa nhận sai lầm mà còn ban cho mình một hứa hẹn!
Dưới tình huống thực lực hai người chênh lệch như vậy, đối phương có thể làm ra việc này cho thấy sự độ lượng và trí tuệ của đối phương, cao nhân thế ngoại trong truyền thuyết chắc cũng không hơn được người này!
- Tấm lòng của tiền bối như vậy, Tú Ninh chính là đời này hiếm thấy!
Tú Ninh lập tức lộ ra vẻ tươi cười như hoa, cung kính hướng về phía Trương Hằng cúi người.
Lần này, Trương Hằng không ngăn cản. Bởi vì hắn cảm nhận được sự chân thành từ sâu trong nội tâm của đối phương.
- Tú Ninh cỗ nương không nên đánh giá quá cao Trương mỗ. Đối diện với lợi ích ta cũng sẽ không nhượng bộ, đối mặt với địch nhân ta cũng sẽ không bỏ qua, dù là phải huyết sát thiên hạ...
Trương Hằng thản nhiên nói nhưng trong mắt đột nhiên lóe lên huyết quang nhàn nhạt, một cỗ huyết sát lực khiến linh hồn run rẩy chợt nhoáng lên trong không khí.
Ngay trong nháy mắt này.
Thân thể mềm mại của Tú Ninh chợt cứng ngắc, vẻ tươi cười cũng đọng lại.
Phàm Vân Đảo lớn như vậy, ngàn vạn tu sĩ cũng không khỏi linh hồn run rẩy.
Thân ở trong mật địa Huyết Ma Động, ở trong một huyết trì, một nam nhân lãnh khốc với mái tóc màu máu đột nhiên mở hai mắt ra, thì thào lẩm bẩm:
- Trên Phàm Vân Đảo sao lại có huyết sát khí kinh người như vậy?! Chẳng lẽ có vị cao nhân Huyết Ma Đạo nào đi qua nơi này?!
- Tú Ninh cô nương, ngươi đừng lo, đây chỉ là thái độ đối đãi địch nhân của Trương mỗ mà thôi!
Trương Hằng thấy khuôn mặt Tú Ninh thất sắc, cảm thấy hơi tức cười.
Tú Ninh hồi lâu mới khôi phục lại được, trong lòng sợ hãi:
- Ta cũng không dám hoài nghi thực lực của tiền bối nữa...
Trương Hằng cười cười:
- Ngươi giờ có thể nói qua một ít chuyện liên quan đến Tinh Nguyệt di chỉ đi! Việc báo thù trước cũng không vội, cũng Chỉ là một cái ý niệm mà thôi!
- Vâng, tiền bối!
Tú Ninh vô cùng phối hợp, thanh âm nhu tĩnh dễ nghe vang lên trên tai Trương Hằng, thuật lại một bí tân không muốn người khác biết của thời thượng cổ.
Trên một đám mây cách Phàm Vân Đảo không biết mấy ức dặm. Một nam nhân mặc hắc bào và một tiên tử áo trăng đang bay về một hướng với tốc độ khủng bố, Chỉ nháy mắt đã xuyên qua vô số rừng núi hoang mạc.
- Ma tôn tiền bối, chúng ta giờ phải đi đâu?
Tiên tử áo trắng tò mò hỏi, bộ dáng dường như không quá tình nguyện. Trên khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, không màng danh lợi xuất hiện một chút tiều tụy và thuần thục.
Nam nhân này có bộ dáng rất giống với Vũ Vô Cực, nhưng dáng vẻ trầm ổn hơn rất nhiều, ít đi vài phần cuồng vọng, có thêm vài tia hiền hòa. Nhưng tiên tử áo trắng này biết hắn chính là Vũ Vô Cực. Nguồn:
- Ha ha ha... Đi tới một nơi thế ngoại đào nguyên, đến lúc đó còn có chuyện kinh hỷ nữa!
Vũ Vô Cực cười nói.
Tiên tử áo trắng nói:
- Không biết khi nào Ma tôn có thể thả Tuyết Dung ra?
- Nhanh, sẽ nhanh thôi...
Vẻ mặt Vũ Vô Cực hiện ra ý cười, trước mắt hiện lên một mặt kính sâu thẳm, trên đó cấp tốc xẹt qua những chuyện xảy ra với Trương Hằng không lâu trước.
- Có thể đạt tới trí tuệ như vậy, không hổ là đối thủ đáng chờ mong nhất trong suốt cuộc đời của Vũ Vô Cực ta... Xem ra mục đích đã đạt được...
Trong miệng Vũ Vô Cực tán thưởng không thôi!
Tiên tử áo trắng nghe hắn tán thưởng Trương Hằng thì không khỏi cười vui vẻ:
- Trí tuệ của Ma tôn ngài cũng khiến cho người ta rất khâm phục, khó trách những đại nhân vật Thượng giới kính ngài như thần minh!
- Tâm càng khoáng đạt thì càng nhìn rõ thế giới này!
Vũ Vô Cực thản nhiên nói, ánh mắt nhìn xa vô tận, dường như khai phá không gian và thời gian, lướt qua Đông Vân đại lục, xuyên qua ba mươi sáu giới, thấy được thế giới càng bao la bát ngát hơn.