- Không ngờ một kích Chấn Áp Quyết này vừa giết chết ngàn vạn sinh linh bình thường trên Phàm Vân Đảo cũng đồng thời giải trừ Tất Tử Huyết Chú nhiều thế hệ cũng không thoát khỏi.
Trương Hằng đạp chân trên mặt đất đầy hang hố. khóe miệng mang theo một tia tự giễu, lẩm bẩm nói.
Trong lòng hắn cũng hiểu được, tuy rằng uy lực bảo tháp vô cùng mạnh mẽ. có thế nói là một tấm bài tẩy của mình, nhưng nếu muốn tạo thành công kích hủy diệt lên hòn đảo rộng mấy vạn dặm như thế, tuyệt đối là người si nói mộng.
"Chắc chắn là Chấn Áp Quyết chạm phải một cái cấm kỵ nào đó trên Phàm Vân Đảo. từ chuyện nguyền rủa trên đảo đột nhiên bị giải trừ là có thể thấy ra được một chút..."
Trong lòng Trương Hằng rõ ràng, thần thức tìm tòi trong phạm vi vạn dặm. nhưng lọt vào mắt đều là bụi bặm. mặt đất nứt nẻ. bề mặt đứt gãy lồi lõm. Trong thời gian ngắn, dù là hắn cũng rất khó tìm ra manh mối gì.
Chẳng qua, Khoảnh khắc Trương Hằng đột nhiên nhớ lại Tinh Nguyệt di tích mà Tú Ninh đã nói.
Từ chỗ Tú Ninh biết được, sở dĩ Phàm Vân Đảo khác với những đảo thông thường, hết thảy căn nguyên đều ở trong Tinh Nguyệt di tích.
Ngân diễm xèo xèo thiêu đốt. Trương Hằng đứng một lát. cảm giác khôi phục Bốn năm phần pháp lực.
"Được rồi. ta đi tới động phủ lâm thời tìm Tú Ninh hỏi một phen."
Độn quang màu bạc dưới chân Trương Hằng run lên. kéo một đường lôi điện thật dài, trong tiếng ì ầm bay về phía động phủ lâm thời, vẫn duy trì tốc độ bình thường.
Cho dù hắn rời địa điểm ngân diễm thiêu đốt khá xa. nhưng trong cơ thể vẫn cuồn cuộn sinh ra những hạt màu bạc, bị hấp thu vào Linh hạch trong đan điền, cùng lúc khôi phục pháp lực đồng thời chậm rãi tăng lên tu vi của hắn.
Chỉ cần ngọn nguồn ngân diễm thiêu đốt không bị cắt đứt hay cắn nuốt xong, thì Trương Hằng vẫn sẽ có được tinh túy thiên địa ở trong một Khoảng cách.
Một lát sau, Trương Hằng bay đến gần động phủ lâm thời, thần thức đảo qua liền sững sốt.
ở bên cạnh động phủ lâm thời, không biết khi nào đã xuất hiện một thiếu niên mặc áo bào đen, hắn tựa như Điêu khắc đứng bên cạnh cấm chế phòng trúc chỗ Tú Ninh.
Tú Ninh đứng trong vòng cấm chế phòng trúc, ánh mắt đẹp nhìn vào thiếu niên áo bào đen này, nhẹ giọng nói:
- Vị công tử này, ta đã sớm nói cho ngài, trong thời gian này chủ nhân động phủ căn bản không xuất quan, nghe Trương tiền bối nói. sư tôn phái bế quan trăm năm...
Tú Ninh không biết, thiếu niên áo bào đen trước mắt chính là Vân Dịch tam động chủ Huyết Ma Động.
Tuy rằng nàng cảm nhận được một cỗ khí tức Huyết Ma Đạo trên người đối phương, Nhưng nhìn đối phương cũng thành khẩn cầu kiến chủ nhân động phủ giống như mình, cũng tạm thời bỏ qua lòng đối địch.
Vân Dịch lắc đầu nói:
- Cô có cảm thấy dị trạng trên Phàm Vân Đảo. cả hòn đảo thiếu chút hủy diệt, ngay cả Tất Sát Huyết Chú tồn tại như ác mộng hàng thế hệ cũng không tồn tại. đây là bàn tay của người nào?
- Trừ bỏ thế ngoại cao nhân ẩn cư. còn có ai có được thần thông kinh thiên như thế?
Ánh mắt Vân Dịch kiên định quyết đoán, liếc nhìn Tú Ninh, không ngờ trên Phàm Vân Đảo còn có nữ tử thoát trân tú lệ tuyệt luân như thế, trong lòng vừa chuyển, liền hỏi:
- Dám hỏi tôn tính đại danh cô nương?
Tú Ninh mắt sáng chợt lóe, hơi do dự một chút, nhưng nghĩ tới mình được cao nhân thế ngoại che chở, không có gì phải sợ, liền cười đáp:
- Tiểu nữ tử Tú Ninh.
- Tú Ninh!
Vân Dịch lộ vẻ kinh ngạc:
- Cô chính là nữ tu Tinh Nguyệt Môn duy nhất may mắn sống sót? Lúc trước nhị động chủ Thao Vĩnh Bằng vì cỗ mà gây chiến?
Tú Ninh gật đầu. đôi mắt sáng ẩn chứa lệ quang lấp lánh, nhỏ giọng nói:
- Đúng, ta chính là Tú Ninh kia, nhưng hiện giờ đã không còn là Tú Ninh ở Tinh Nguyệt Môn nữa, ta Chỉ là một trong nô tỳ ở động phủ này.
Vân Dịch lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Cô muốn báo thù?
- Đúng thế... Vì báo thù cùng thỉnh cầu chủ nhân động phủ giúp đỡ. ta cam nguyện trả bất cứ giá nào.
Ánh mắt sáng của Tú Ninh toát ra thần sắc kiên định.
- Nhị động chủ Thao Vĩnh Bằng đã chết rồi.
Vân Dịch nhàn nhạt nói.
- Đã chết?
Tú Ninh khó tin nói:
- Hắn chết như thế nào? Chẳng lẽ là Trương tiền bối ra tay?
- Không, hắn bị đại động chủ giết, không được đại động chủ cho phép, đã tự tiện hành động.
Trong giọng nói của Vân Dịch không có một tia thương hại, thậm chí còn có chút vui mừng khi người gặp họa.
- Thật sao...
Tú Ninh mừng rỡ:
- Đạo hữu làm sao biết được? Xin hỏi tôn tính đạo hữu, nhìn ngươi cũng không phải hạng người vô đanh.
Vân Dịch lạnh nhạt cười:
- Ta là Vân Dịch, từng là tam động chủ Huyết Ma Động. Nếu Tú Ninh cô nương không ngại. Vân mỗ có thể giúp cỗ tự tay lấy mạng những kẻ đồng lõa với hắn.
- Ngươi là tam động chủ Huyết Ma Động?
Sắc mặt Tú Ninh chợt cứng lại. vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn. thân thể không tự giác lui ra sau.
- Vân mỗ ta tuy là hạng người tâm ngoan thủ lạt, nhưng chưa bao giờ làm chuyện tiểu nhân vô sỉ. Huống hồ từ giờ trở đi, ta đã sớm không phải một phần tử của Huyết Ma Động. Mục đích ta tới đây chính là vì bái vị đại thần thông kia làm thầy.
Vân Dịch thản nhiên nói, không chút để ý đến thái độ của Tú Ninh.
Tú Ninh cận thận nhớ lại, phát hiện không có nhiều lời đồn về tam động chủ Huyết Ma Động, đa số thời gian đều ở trong bế quan tu luyện, không làm ra chuyện đại gian đại ác gì.
- Là ta hiểu lầm Vân tiền bối. nếu thủ phạm lớn nhất là Thao Vĩnh Bằng đã chết, đồng lõa còn lại không cần phải phiên ngài...
Tú Ninh cúi người trước Vân Dịch, biểu hiện xin lỗi.
- Nhưng Tất Sát Huyết Chú trên Phàm Vân Đảo đã giải trừ, qua một thời gian nữa các đồng lõa này có thể sẽ rời đi... Tú Ninh cô nương thật không cần Vân mỗ giúp?
Khóe miệng Vân Dịch khẽ mỉm cười.
- Cái này...
Tú Ninh không biết trả lời làm sao mới tốt.
Đúng lúc này, chân trời truyền đến tiếng gió rít. lôi quang lóe lên. một thanh niên nam tử giáng xuống từ trên trời, xuất hiện bên cạnh Tú Ninh.
- Aaa!
Bất ngờ làm Tú Ninh kinh hô một tiếng. Vân Dịch cũng cảnh giác.
Chẳng qua, tiếp đó Tú Ninh phát hiện người bên cạnh chính là vị "đệ tử" chủ nhân động phủ, vẻ mặt vui mừng:
- Tiền bối ngài ra ngoài vào lúc nào?
Lúc Trương Hằng đi ra ngoài, Tú Ninh căn bản không cảm giác được.
Vân Dịch bên ngoài cấm chế lại nhìn chằm chằm Trương Hằng trước mắt, cảm giác đôi mắt kia có chút quen thuộc, trong lòng chấn động.
Trương Hằng thở ra một hơi. một thân pháp lực còn chưa khôi phục hoàn toàn sắc mặt không bình thường, lạnh nhạt nói:
- Ta ra ngoài giải quyết một chút phiền toái, vừa mới quay về.
Tú Ninh thấy quần áo Trương Hằng rách nát, có phần chật vật. vẻ mặt tò mò hỏi:
- Hay là động tĩnh lớn vừa xảy ra trên Phàm Vân Đảo có liên quan tới tiền bối?
Trên đảo vừa phát sinh cảnh tượng như tận thế. Trương Hằng vừa lúc quay về, bộ dạng chật vật làm cho Tú Ninh dễ dàng sinh ra một ít liên hệ.
Tuy nhiên trong lòng nàng cũng không chắc, thần thông kinh thế như vậy. hiển nhiên không phải một tu sĩ Nguyên anh kỳcó thể làm được.
Đối mặt với câu hỏi của Tú Ninh. Trương Hằng lại hiện thần sắc kinh ngạc, không ngờ đối phương trí tuệ như thế, đoán ra được chân tướng sự tình.
Hắn vừa định nói. Vân Dịch ở bên cạnh "bùm" một cái quỳ xuống, vẻ mặt thành khẩn kính sợ nói:
- Tiền bối. xin thu nhận… Vân Dịch bái sư!
Trương Hằng vẻ mặt quái dị, hắn cũng từng gặp qua thiếu niên trước mắt ở thời điểm chiến đấu cùng đám người Huyết Ma Quân, chẳng qua đó là vì một tia dẫn dắt từ cảnh giới Linh Tâm Thông Minh của Thần linh Nhãn.
"Nếu các ngươi thật sự rất mạnh, thì giải trừ nguyền rủa vô tận đời đời trên Phàm Vân Đảo này đi."
Sự thật chứng minh, những lời Vân Dịch nói ở Huyết Ma Động lại thật sự linh nghiệm!
Khi đó Trương Hằng bằng vào uy lực quỷ thần khó lường của Thần Linh Nhãn, bắt giữ được một tia dấu vết trong thiên địa, cũng chính là lời thiếu niên này nói.
Không ngờ, Vân Dịch nói một câu với bầu trời thế nhưng lại trở thành sự thật.
Trong lòng Trương Hằng vui vẻ. như thế thì xem ra Thần Linh Nhãn cảnh giới Linh Tâm Thông Minh lại tiến thêm một bước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Vì sao ngươi bái ta làm thầy, lại có thể xác định ta là đại thần thông mà ngươi muốn tìm.
Trương Hằng đứng trong cấm chế, không đổi sắc nhìn Vân Dịch, nhàn nhạt hỏi.
- Đó là vì ánh mắt của ngài!
Vân Dịch có vẻ kích động nói:
- Ta vĩnh viễn không quên được ánh mắt của ngài, hơn nữa ta có thể xác định ngài chính là vị đại thần thông giải trừ Tất Sát Huyết Chú đời đời trên Phàm Vân Đảo!
- Ánh mắt?
Trương Hằng giật mình, lúc đó mình chịu dẫn đắt của cảnh giới Linh Tâm Thông Minh, tự nhiên thi triển thần thông Ngưng Mâu Thiên Lý, dò xét một chút dấu vết để lại trong thiên địa.
Vừa thấy thần tình của Trương Hằng. Vân Dịch càng thêm khẳng định thân phận của hắn, liên tục dập đầu trên mặt đất bùm bùm rung động, ánh mắt tỏa ra chờ mong vô hạn. ngữ khí chân thành nói:
- Cầu tiền bối thu nhận ta! Nếu ngài không đáp ứng, Vân Dịch không tiếc quỳ thẳng Nơi này lấy chết chứng minh chân thành của ta!
Sắc mặt Trương Hằng trầm xuống:
- Làm một người tu chân, ngay cả sinh mệnh của mình cũng không quý trọng, có tư cách gì làm đệ tử của ta? Ta khuyên ngươi nên rời xa Phàm Vân Đảo tìm cao sư khác.
Quá trình người tu chân tu luyện, bản chất là nghịch thiên mà đi, thi đua cùng với thời gian. Nêu ngay cả sinh mệnh cùng thời gian cũng không quý trọng, làm sao bước vào đại đạo trường sinh?
Vân Dịch liền nóng nảy. lập tức khuôn mặt đỏ bừng, giải thích:
- Tiên bối. nếu ngài không chịu thu ta làm đồ đệ, đời này Vân Dịch sợ rằng khó có thể đột phá cảnh giới hiện giờ. bởi vì ánh mắt bạc của ngài...
Nói tới đây, vẻ mặt Vân Dịch không khỏi lộ ra thần sắc sợ hãi. thân thể khẽ run lên.
Nhưng hắn cưỡng chế cỗ cảm xúc này, tiếp tục nói:
- Nêu không tìm đến ngài, chiến thắng bóng ma trong lòng, như vậy Vân Dịch sẽ vĩnh viễn dừng lại ở Nguyên anh kỳđại viên mãn, nếu mạnh mễ đột phá thì nhất định sẽ bị ma xâm nhập.
- Thì ra là thế....
Trương Hằng khẽ thở ra một hơi. không ngờ một hành động vô tình của mình liền để lại bóng ma ở trong lòng đối phương, quả thật đúng là mầm móng tâm ma mà!
- Huống hồ. một thân thần thông kinh thiên của tiền bối thật làm cho Vân Dịch kính nể! Tất Tử Huyết Chú khiến cho đời đời Phàm Vân Đảo hơn mười vạn năm qua cũng không thoát khỏi, lại bị ngài bài trừ tương đương giải cứu tiền đồ của hàng tỷ sinh linh trên Phàm Vân Đảo!
Vân Dịch quỳ dưới đất, ánh mắt thành kính nói.
- Tiền bối chẳng lẽ oai thế trên Phàm Vân Đảo này thật do ngài tạo thành, ngay cả Tất Tử Huyết Chú cũng là ngài giải trừ?
Tú Ninh cũng khiếp sợ nhìn Trương Hằng, đôi mắt phóng ra sắc thái sáng ngời.
Trương Hằng cười khổ, lắc đầu nói:
- Hai chuyện này không phải do ta trực tiếp tạo thành, nhiều nhất Chỉ là có chút quan hệ với ta mà thôi các ngươi đừng nghĩ nhiều.
Nói xong, Trương Hằng duỗi tay hủy bỏ cấm chế bảo hộ trước Tú Ninh.
- Tiền bối ngài đây là...
Tú Ninh kinh hô, thật sợ đối phương bỏ đi.
- Ta đã không thể ở lâu trên Phàm Vân Đảo. chúng ta phải mau đi Tinh Nguyệt di tích.
Trương Hằng nhẹ nhàng đánh một chưởng, san bằng toàn bộ "động phủ lâm thời", những thứ quan trọng thì hắn đã sớm thu giữ.
Vừa thấy động tác của Trương Hằng. Tú Ninh sắc mặt trắng bệch, Chỉ vào động phủ lâm thời đã bị san thành bình địa, kinh hãi nói:
- Chủ nhân động phủ...
Nàng vẫn nghĩ rằng chủ nhân động phủ ở bên trong. Trương Hằng chẳng qua là đệ tử của chủ nhân trong động phủ.
Nếu động phủ lâm thời này thực sự có cái gọi là chủ nhân động phủ, như vậy Trương Hằng làm sao một chưởng hủy diệt nó?
- Chẳng lẽ ngài chính là chủ nhân động phủ...
Tú Ninh giật mình liền hiểu được, lập tức cả khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả mang tai cũng hồng muốn nhỏ máu.
Nhớ ngày đó nàng còn hoài nghi thực lực của Trương Hằng, thậm chí coi hắn là người hầu trong động phủ...
Vừa nghĩ lại, Tú Ninh càng thêm xấu hổ.
Trương Hằng cười cười, đến cảnh giới như hắn làm sao để ý những chuyện nhỏ đó.
- Tú Ninh không cần lo lắng, chủ nhân động phủ đã rời đi. hơn nữa truyền cho ta làm tân nhiệm động chủ.
Một câu đơn giản liền giảm bớt xấu hổ ngượng ngùng cho Tú Ninh.
- Nếu đã thế, hiện giờ Tú Ninh dẫn tiền bối ngài đi Tinh Nguyệt di tích.
Tú Ninh rốt cuộc nhấc trán lên, không dám nhìn vào Trương Hằng. trên mặt vẫn còn đỏ hồng làm say lòng người.
- Tiền bối cầu ngài thu ta làm đồ đệ...
Đúng lúc này, tiếng hô đáng thương của Vân Dịch truyền đến, vẫn quỳ dưới đất.
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi. hắn hiểu thiếu niên trước mắt nhất định có một ít quan hệ nhân quả với mình.
Tuy nhiên nhìn tư chất của Vân Dịch cũng coi như đứng đầu, trọng yếu hơn là cách làm người của đối phường, dù là tu sĩ ma đạo nhưng phẩm tính coi như không tệ. tuân thủ định luật cường giả làm đầu. nhưng không làm ra chuyện đại gian đại ác.
Trong ánh mắt chờ mong của Vân Dịch, rốt cuộc Trương Hằng lên tiếng:
- Ngươi đã chấp nhất như thế, hơn nữa cũng vì ta mà sinh ra bóng ma, như vậy Trương mỗ tạm thời thu ngươi làm đệ tử ký danh.
- Tạ ơn sư tôn!
Vân Dịch mừng rỡ như điên, lại đập đầu bùm bùm bùm mấy cái, vô cùng trang trọng thành kính.
Trương Hằng thản nhiên nhận hắn đập đầu, làm đại lễ bái sư.
Tuy rằng hắn chán ghét tùy ý quỳ gối quỳ lạy. nhưng cũng không bài xích lễ nghi bái sư giữa thầy trò.
Đợi Vân Dịch đập đầu xong, Trương Hằng lại lạnh nhạt nói:
- Tuy rằng ta đã thu ngươi làm đệ tử ký danh, nhưng nếu về sau ngươi làm ra chuyện gì tôn hại sư môn. ta chắc chắn tự tay xử lý ngươi. Nhẹ thì trục xuất sư môn, nặng thì trực tiếp lấy mạng ngươi.
Vân Dịch cả người run lên, vội vàng nói:
- Vân Dịch phát lời thề tâm ma, đời này trung với sư tôn. vĩnh viễn không phản bội. nếu làm trái lời thề này, chịu kết cục ngũ lôi oanh đỉnh.
Trương Hằng gật đầu nói:
- Được, hiện giờ ngươi là đệ tử ký danh của Trương Hằng ta. có một số chuyện ta cần phái nói rõ cho ngươi.
- Vâng.
Vân Dịch trả lời.
Tiếp đó, Trương Hằng chuyến mắt nhìn sang Tú Ninh đang hâm mộ bên cạnh, nói:
- Hiện giờ cô dẫn đường cho ta đi thăm dò Tinh Nguyệt di tích kia.
- Vâng, tiền... chủ nhân!
Tú Ninh mặt nhỏ đỏ lên, nói với Trương Hằng:
- Bắt đầu từ hôm nay Tú Ninh là nô tỳ của tiền bối...
Trương Hằng không nói gì. vươn tay vung lên hư không, Chỉ thấy trước mắt lóe ra ánh sáng tím. Pháp bảo phụ trợ phi hành Tử Nguyệt Thần Thảm xuất hiện trước mắt.
Theo Trương Hằng phân phó. Tú Ninh cùng Vân Dịch đều bước lên Tử Nguyệt Thần Thảm. Trương Hằng để Tú Ninh Chỉ đường, tự mình khống chế Pháp bảo phi hành này.
Trong quá trình phi hành Vân Dịch phát hiện Trương Hằng không dùng pháp lực gì. Chỉ thấy Tử Nguyệt Thần Thảm bay nhanh như tia chớp, nhanh đến khó tin.
- Bây giờ, ta bắt đầu nói rõ cho ngươi mấy chuyện.
Trương Hằng vừa khống chế Pháp bảo, vừa nói.
Vân Dịch hành lễ:
- Sư tôn xin cứ nói.
- Đầu tiên, làm đệ tử của ta, lúc bình thường không cần gò bó lễ tiết, cố gắng nói chuyện tùy ý, ngắn gọn.
- Tiếp theo, ngươi không phải đệ tử đầu tiên ta thu. ngươi còn có một đại sư huynh. hắn gọi Quách Phong, thực lực hiện giờ không kém gì ngươi.
Khi nhắc đến đồ đệ Quách Phong, trong ánh mắt Trương Hằng không khỏi lộ ra một tia ấm áp.
Thông qua phân thân Ở Tam Tinh Vực, Trương Hằng đã biết được đồ đệ Quách Phong đang chuẩn bị đánh sâu vào cánh cửa Hóa Thần Kỳ, tranh thủ trong vòng trăm năm đi đến Chu Vương Triều.
- Cuối cùng có một chuyện cần nói rõ. ta không thể Chỉ điểm nhiều cho ngươi trên phương diện công pháp tu hành, hết thảy đều phái dựa vào chính ngươi. Vi sư có thể đưa cho ngươi là một tầm mắt càng thêm rộng rãi, cho ngươi hiểu được thế giới này rốt cuộc lớn cỡ nào.
- Đệ tử ghi nhớ lời sư tôn dạy.
Lúc này, Vân Dịch không khom mình hành lễ, trả lời rất tùy ý. nhưng kỳ thật trong lòng còn chút sợ hãi.
ở giới tu chân, thời điểm đệ tử nói chuyện với sư tôn. ai mà không tất cung tất kính, tràn ngập kính sợ.
Nhưng Trương Hằng lại mỉm cười hài lòng:
- Ngươi làm không tệ. tuy rằng ta không thể Chỉ điểm nhiều cho ngươi trên tu hành, Nhưng ngày sau phương diện Pháp bảo, tinh thạch, công pháp, vi sư sẽ không tiếc rẻ.
- Tạ ơn sư tôn.
Vân Dịch vui vẻ, không ngờ sư tôn còn quá khác biệt, còn nói rõ ràng như thế, Chỉ sợ trên toàn bộ Chu Vương Triều cũng khó mà tìm được sư tôn thứ hai như thế.
Tú Ninh ở bên cạnh, ánh mắt lại hâm mộ, có thể trở thành đệ tử của vị đại thần thông như Trương Hằng là vinh hạnh cỡ nào. Nếu mình có được vinh quang này, vậy thì tốt rồi.
- Tú Ninh.
Đúng lúc này, tiếng nói của Trương Hằng truyền đến tai nàng.
- Chủ nhân, ngài có gì phân phó?
Tú Ninh hơi cúi người, vẻ mặt cung kính nói.
- Còn nhớ trước đó ta từng cho cô một hứa hẹn. trong phạm vi nhất định sẽ giúp cô làm một chuyện, mà ta sẽ nhanh chóng rời khỏi Phàm Vân Đảo. không biết Tú Ninh có chuyện gì yêu cầu?
Trương Hằng nhàn nhạt hỏi. hắn đã tính sẵn. sau khi rời Phàm Vân Đảo sẽ không mang theo Tú Ninh đi. Dù sao tu vi đối phương quá thấp, rất khó trợ giúp cho mình.
Tú Ninh nghe thế. sắc mặt vui vẻ lập tức quỳ xuống trước mặt Trương Hằng:
- Ta hy vọng chủ nhân thu ta làm đệ tử...
Trong mắt lộ ra thần sắc chờ mong, nhìn về phía Trương Hằng còn tràn ngập chân thành cùng sùng bái phát ra từ nội tâm.
- Cái này...
Trương Hằng không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu này.
Trong lòng hắn cũng buồn bực. lúc nào mà mình trở nên đắt hàng như thế, tu sĩ tư chất đứng đầu cũng tranh cướp trở thành đồ đệ của mình, trong đó còn không ít nữ tu hoa nhường nguyệt thẹn.