Tử Hoàng ngửa mặt lên trời cười lớn. Hắn vừa mới khống chế phân thân Trương Hằng thì liền có tu sĩ nhân loại đánh tới Tử Hoàng Phủ, liền nghĩ tới bản tôn Trương Hằng không biết lượng sức, đến Tử Hoàng Phủ giải cứu phân thân của mình.
- Thật đúng là "đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi tìm thấy chẳng tốn chút công phu". Hay cho tên Trương Hằng, bản phủ còn chưa xuất phát thì ngươi tự mình đưa tới cửa rồi...
Tử Hoàng cảm thấy rất vui nên vội phóng ra thần thức rất cường đại của bản thân, trong nháy mắt đều nắm hết mọi thứ trong phạm vi hải vực mấy trăm dặm.
Lúc này, có ba tu sĩ nhân loại đứng lơ lửng phía trên hải vực Tử Hoàng Điện, trên người họ phát tán ra khí thế rất mạnh mẽ, tu vi của bọn họ đều đạt tới cấp đại tu sĩ.
Một người thanh niên cao lớn trong đó lại phát ra khí thế kinh thế hãi tục, mơ hồ khiến cho đám yêu tu của một vùng hải vực sinh ra ý quỳ bái.
Đồng thời, đám yêu tu đỉnh cao trong phạm vi mười vạn dặm, thậm chí là cấp đại yêu tu hay là yêu tu Hợp thể bình thường, vừa tiếp xúc khí tức người thanh niên này, lập tức trong lòng cũng kinh sợ mà chạy trốn còn không kịp.
Người thanh niên cao lớn này mặc áo trắng, đứng trên hư không khí định thần nhàn, thỉnh thoảng chỉ một ý niệm liền giết chết một hai con yêu tu không biết thân phận.
Bản thân hắn đứng trên không trung Tử Hoàng Điện, ánh mắt nhìn xuống đám yêu của vùng hải vực này, khóe miệng lại mang theo một chút ý cười trào phúng, giống như một vị thần linh cao cao tại thượng đang quan sát đám kiến phía dưới.
Đám yêu thú khắp hải vực bị áp lực của hắn ép tới không thể thở nổi.
Bằng vào lực một mình áp bức đông đúc yêu thú đỉnh cao của một vùng hải vực, đây là loại uy năng và thực lực thế nào chứ?
- Quân Thiên Tề! Là ngươi?
Giọng nói giận dữ của Tử Hoàng truyền từ Tử Hoàng Điện, liếc mắt một cái hắn liền nhận ra thân phận người thanh niên áo trắng kia.
- Hừ! Tử Hoàng tiểu lão nhi! May mà ngươi còn nhận ra bổn tọa. Lần này Quân Thiên Tề ta tới Tử Hoàng Phủ, là muốn đòi lại công đạo cho ngàn vạn tu sĩ Thiên Vũ Đảo ta.
Quân Thiên Tề nhìn chăm chăm về phía Tử Hoàng Điện với vẻ ngạo nghễ, nói với vẻ hăm dọa.
- Lấy lại công đạo? Quân Thiên Tề ngươi không nên ngậm máu phun người. Tử Hoàng Phủ ta cách xa Thiên Vũ Đảo ngươi hơn bảy tám trăm dặm, nước sông không chạm nước giếng, tại sao lại nói đến công đạo.
Tử Hoàng từ đáy biển thuấn di ra ngoài, đứng đối diện với Quân Thiên Tề, không chút nhân nhượng, thái độ rất cương quyết.
- Tốt! Tốt! Tốt... Vậy bổn tọa muốn hỏi ngươi một câu, trong khoảng thời gian này đại công tử Tử Hoàng Điện ngươi có từng rời khỏi phạm vi thế lực của Yêu tộc Tử Hoàng Phủ không?
Quân Thiên Tề cười lạnh nói, mắt hai người nhìn nhau, tia lửa vô hình va chạm trong hư không.
Hai người đều là nhân vật cấp Phủ chủ, áp lực tinh thần cuồn cuộn trong hư không đang âm thầm phân cao thấp. Uy áp phát tán ra khiến cho đám yêu tu một vùng hải vực sinh ra sợ hãi trong lòng, không ngừng run lên.
- Lượng nhi thỉnh thoảng rời khỏi Tử Hoàng Điện đi giải sầu quanh hải vực, đây không phải chuyện bình thường sao, mà đám yêu tu Tử Hoàng Phủ ta cũng có thể làm chứng, nó vẫn chưa rời khỏi phạm vi thế lực Tử Hoàng Phủ nửa bước, càng chưa hề tiến vào hải vực Tam Tiên Đảo các ngươi. Hay cho Quân Thiên Tề ngươi, uổng công ngươi là một nhân vật cấp Phủ chủ, mà lại ngậm máu phun người, làm nhục tôn nghiêm Tử Hoàng Phủ ta. Chẳng lẽ ngươi muốn đối nghịch với hàng tỉ con dân Yêu tộc ta, gây nên đại chiến giữa hải vực Yêu tộc và hải vực nhân loại sao?
Chẳng những Tử Hoàng không thừa nhân mà hắn còn trả đũa, nói xấu Quân Thiên Tề vu oan, dụng tâm phá hoại Tử Hoàng Phủ.
Trên thực tế, vào lúc Tử Hoàng vừa phát hiện Quân Thiên Tề, hắn liền biết được nguyên nhân đến đây của đối phương.
Cách đây không lâu, Thiết Sa Vương kể hết tỉ mỉ toàn bộ quá trình Tử Lượng rời khỏi Tử Hoàng Phủ.
Tuy nhiên, Tử Hoàng lại xuất hiện với thái độ cương quyết và tính cách xảo trá, tuyệt đối không thừa nhận chuyện này.
- Không rời khỏi Tử Hoàng Phủ sao? Ta đã sớm biết ngươi nguy biện.
Quân Thiên Tề không ngừng cười lạnh, đột nhiên hắn vung tay lên, trong hư không lập tức xuất hiện một đạo bóng nước màu lam, rất nhanh trên đó hiện ra hình ảnh Tử Lượng sát thương rất nhiều tu sĩ nhân loại của Thiên Vũ Đảo.
- Tử Sát Thần Hồn đại pháp! Ngươi cho là Quân mỗ không nhận ra sao?
- Chứng cớ rành rành!
- Hừ! Tử Hoàng lão nhi! Ta xem ngươi ngụy biện thế nào?
Quân Thiên Tề nhìn Tử Hoàng với vẻ giận dữ, áp lực tinh thần theo sự giân dữ của hắn lan tràn ra thêm một mức.
Tử Hoàng nao nao, không nghĩ tới Quân Thiên Tề hiển nhiên chuẩn bị khi đến đây, ngay cả chứng cớ cũng chuẩn bị đầy đủ hết.
Mục đích chuyến này của hắn là gì?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn thoáng động, thầm nghĩ không tốt!
Nếu như thật sự phải so thực lực, tuy rằng Tử Hoàng và Quân Thiên Tề đều cùng cấp Phủ chủ nhưng Quân Thiên Tề vẫn hơn Từ Hoàng một chút.
Quân Thiên Tề đích thân đưa chứng cớ đến Tử Hoàng Phủ, khẳng định hắn còn có sát chiêu khác.
Quả nhiên, đúng lúc này, Tử Hoàng Điện ở đáy biền truyền đến một tiếng động "ầm ầm" thật lớn. Một người đàn ông trung niên khôi ngô mặc áo bào đen vừa mới nhấc tay, một đạo thanh quang hình cung đánh lên trên trận pháp khổng lồ bên ngoài đại điện của Tử Hoàng Điện.
Một quầng sáng màu tím kịch liệt rung động đang kháng cự một kích này. Nhưng đám yêu bên trong Tử Hoàng Điện không ngừng sợ hãi, khủng hoảng mất mật.
Tử Hoàng dùng thần thức đảo qua, không khỏi giận tím mặt:
- Hoàng Phủ Lân! Lại là ngươi!
Kẻ thù gặp mặt liền rất tức giận. Hai người này trước kia là tử đối đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
- Được! Được! Được! Hai tên đại tu sĩ nhân loại các ngươi lại liên hợp để đối phó Tử Hoàng ta.
Tử diễm trong mắt Tử Hoàng nhảy lên, đột nhiên nắm giữ hư không, một thanh đao hai mũi ba chĩa toàn thân đỏ xanh đầy vẻ cổ xưa, trên thân phát tán ra một luồng khí sát phạt.
Thanh vũ khí này vừa hiện, nước biển chung quanh dao động một trận, dâng lên cao đến mấy trượng, khí thế kinh người.
Uy áp vô hình truyền đến từ thanh đao hai lưỡi ba chĩa. Nhìn xem uy thế, hiển nhiên đây chính là một kiện Thông linh Pháp bảo thượng phẩm.
Nhân vật cấp phủ chủ nắm trong tay Thông linh Pháp bảo thượng phẩm, đủ sức tung hoành Chu Vương Triều. Người có thể địch nổi càng ít đến đáng thương.
Uy áp tinh thần của bản thân cộng thêm lực công kích cường đại của Thông linh Pháp bảo thượng phẩm đúng là Tử Hoàng như hổ thêm cánh, khí thế trên người hắn lại đạt tới đỉnh phong.
Quân Thiên Tề hơi biến sắc. Trước kia hắn gặp Tử Hoàng nhưng chưa từng xuất thủ, lúc này tự mình thấy uy thế của đối phương, khiến người ta không khỏi sợ hãi trong lòng.
Tuy nhiên, mục đích của Tử Hoàng hiển nhiên không phải Quân Thiên Tề mà là hắn giận Hoàng Phủ Lân đang công kích Tử Hoàng Điện, đang chuẩn bị thuấn di qua đó để ngăn hành động của đối phương.
Tử Hoàng Điện là tâm huyết do hắn chế tạo, tự nhiên không thể để người ta phá hủy.
Nhưng mà Quân Thiên Tề này làm sao để hắn được như mong muốn?
- Chạy đi đâu?
Quân Thiên Tề điểm vào hư không một cái, một tấm bố màu tím nhạt hình vuông, nhanh chóng bay ra, dung nhập vào không gian chung quanh.
Theo động tác của hắn, cảnh vật chung quanh đột nhiên biến đổi.
Bầu trời không còn bầu trời nguyên thủy mà hiện ra đám mây U ám mông lung, áp lực, ngột ngạt. Trong nháy mắt, giống như bị chuyển qua một vùng thiên địa khác.
Mọi thứ chung quanh hải vực đều bị tấm bố vuông màu tím như ẩn như hiện kia bao phủ.
- Linh bảo Không gian Phương Thiên Mạc! Làm sao ngươi có được Thông linh Pháp bảo phụ trợ này?
Tử Hoàng hơi biến sắc, cầm thanh đao hai lười ba chĩa trong tay kinh ngạc đến ngẩn người.
- Ha ha! Ta mượn thứ này từ một vị bằng hữu ở Bồng Lai Đảo, dùng pháp bảo này để vây khốn ngươi một hồi thì không thành vấn đề.
Quân Thiên Tề nói với vẻ đắc ý.
Hắn tự biết thực lực mình chỉ ngang Tử Hoàng cho nên hắn không mong chiến tháng đối phương mà chỉ cần vây khốn đối phương một thời gian.
về phần giết chết Tử Hoàng hay không, cho dù là Hoàng Phủ Lân hay là Quân Thiên Tề cũng không tính tới. Bằng vào lực lượng của hai người, nếu muốn giết chết nhân vật cấp Phủ chủ thì khả năng không lớn.
Theo suy đoán của Quân Thiên Tề, với thực lực của Hoàng Phủ Lân thì không cần nhiều thời gian, cũng có thể công phá tầng cấm chế và trận pháp bên ngoài Tử Hoàng Phủ.
- Một khi đã như vậy, ta liền đánh một trận với các ngươi. Mặc dù thân ta trong Phương Thiên Mạc nhưng ta cũng không sợ các ngươi.
Trong tay Tử Hoàng đột nhiên xuất hiện một Tử Châu cỡ hạt đậu. Vừa lấy tay sờ trong nháy mắt viên Tử Châu này vỡ tan.
Hành động này khiến Quân Thiên Tề kinh ngạc.
Hắn còn chưa phản ứng lại thì chỉ thấy thanh đao hai lười ba chĩa trong tay Tử Hoàng đột nhiên bay lên, đánh ra mấy đạo quang nhận hình tam giác màu tím đầu nhọn. Phương Thiên Mạc bao bọc không gian chung quanh lập tức phát ra âm thanh "Chi chi", dường như Thông linh Pháp bảo của Tử Hoàng này sắp phá vỡ trói buộc.
Quân Thiên Tề lộ sắc mặt ngưng trọng, vươn tay chụp vào không gian một cái, một thanh phi kiếm lóe lên một dải sáng bảy màu bảo hộ trước người, run lên một hồi rồi phóng ra kiếm khí màu sắc rực rỡ như mưa xuân.
Vèo vèo vèo!
Kiếm khí với màu sắc rực rỡ mênh mỏng như mưa xuân hóa thành một tấm lưới lớn, bao quanh công kích của Tử Hoàng phát ra.
Ầm!
Dưới bắn phá của hai người, dư âm sinh ra khiến chung quanh tấm vải vuông màu tím lờ mở có thể thấy được một ít vết rách rất nhỏ. Nhưng rất nhanh những vết rách này được chữa trị hoàn hảo.
- Ha ha! Phương Thiên Mạc này không phải bản mạng Pháp bảo của ngươi, không có khả năng phát huy ra uy lực chân chính của nó!