Tử Hoàng triển khai thần thức, cẩn thận tìm tòi khu vực này, rất nhanh phát hiện ra một ít sơ hở.
Ở nơi nào đó còn có một chút ngân diễm cổ quái còn chưa tắt, đang thiêu đốt một số Pháp bảo còn sót lại và thi thể yêu thú.
- Ngân diễm này dường như là một trong số thần thông của Trương Hằng...
Tử Hoàng lộ ra vẻ nhớ lại.
Cuối cùng, hắn nhắm hai mắt lại cẩn thận cảm thụ cỗ Tử sát khí chỉ vẻn vẹn có linh hồn tương liên với hắn.
- Tuyệt đối không sai. Hắn ở ngay tại gần đây!
Tử Hoàng đột nhiên mờ mắt, hàn quang lóe lên, đột nhiên duỗi tay hút một đoàn ngân diễm vào trong tay.
Xèo xèo!
Ngân diễm vặn vẹo một hồi, sinh ra một cỗ lực cắn nuốt, không ngờ bắt đầu cắn nuốt linh hồn lực của hắn.
Phốc!
Hắn cả kinh nhảy dựng, ném ngân diễm sang một bên, mặc nó thiêu đốt.
- Hỏa diễm thật cổ quái!
Tử Hoàng không biết làm sao, cũng không muốn thi triển đại thần thông đối phó với số hỏa diễm không rõ này.
Đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên một thanh âm:
- Tiểu bối, đã tìm được người chưa?
Tử Hoàng lộ vẻ kính sợ nói:
- Uyên Hồng tiền bối, ta sắp có thể tìm được hắn rồi.
- Hừ, nếu ngươi còn tìm không thấy người, ta sẽ đích thân ra tay.
Thanh âm trong đầu dần trầm thấp, hồi phục bình tĩnh.
Tử Hoàng thở nhẹ một hơi, toàn lực triển khai lực lượng linh hồn của mình, cảm quan năng lực của thần thức trong phút chốc biến mạnh mẽ vô số lần.
Rốt cục hai mắt hắn tập trung ở một nơi hư không nào đó trên không Bát Yêu Đảo, lạnh lùng cười:
- Hóa ra trốn ở chỗ này.
Hắn đột nhiên khoát tay, linh hồn lực vô hình hóa thành một cây trường mâu bên nhọn đâm tới vùng hư không kia.
Ầm!
Một tiếng nổ vang vô hình truyền đến từ tầng linh hồn.
- Tử Hoàng...
Trong Lĩnh vực không gian, Trương Hằng mở mắt ra. hai mắt hiện lên một tia sát khí.
Ngay sau đó, Lĩnh vực không gian hơi lắc lư một cái, vọt tới một cỗ tinh thần uy năng.
- Không nghĩ tới Tử Hoàng này lại có thể phát hiện sự tồn tại của Lĩnh vực không gian của ta.
Trương Hằng hít sâu một hơi, âm thầm suy tư.
Giờ phút này thương thế của hắn còn chưa lành, không nên chiến đấu với nhân vật cấp Phủ chủ.
- Cho dù ngươi có được Lĩnh vực không gian, bản phủ đồng dạng có thể bức ngươi đi ra.
Tử Hoàng nắm chặt tay, một thanh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao (giống cây của Dương Tiễn trong Tây Du Ký hoặc Phong Thần) xuất hiện trong tay, lóe lên hào quang chói lợi.
- Phá!
Hắn cao giọng quát lớn một tiếng, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao phá không mà ra, ẩn chứa tinh thần uy năng cường đại khó lường của hắn đâm tới vùng hư không kia.
Trương Hằng ngồi trong Lĩnh vực không gian, chỉ cảm thấy một lay động rất nhỏ, ảnh hưởng không lớn.
- Điều này... Điều này sao có thể? Một kích toàn lực của ta lại không thể bức hắn đi ra. Chẳng lẽ Lĩnh vực không gian của hắn đã tu luyện tới cảnh giới như ý viên mãn rồi?
Tử Hoàng ngầm kinh hãi.
Tiếp đó, hắn lại điều khiến Thông linh Pháp bảo thượng phẩm triển khai công kích nối tiếp nhau đối với vùng hư không nơi Trương Hằng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau khi công kích mười mấy lần, vẫn không thể làm gì được Trương Hằng.
Tử Hoàng không biết Trương Hằng nắm trong tay cũng không phải đơn giản chỉ là một Lĩnh vực không gian như vậy. Đó là một tiểu thế giới hình thức ban đầu, há có thể làm hắn dễ dàng thành công như thế.
- Ha ha. Tử Hoàng, ngươi không cần phí công nữa. Nếu thật muốn bức Trương mỗ đi ra. trừ khi ngươi có thể một đao cắt qua hư không.
Thanh âm trêu tức của Trương Hằng truyền ra ngoại giới.
Tử Hoàng xanh mặt:
- Được được. Hôm nay bản phủ liền phá vỡ vùng hư không này, xem ngươi còn co đầu rút cổ nơi nào?
Nói xong, hắn bỗng nhiên nhắm mắt lại, trong thân thể bắt đầu khởi động một cỗ quang đoàn màu vàng đất. Khí tức khủng bố từ trên người phát ra.
Trương Hằng ở trong Lĩnh vực không gian bỗng nhiên sinh ra cảm ứng.
- Không tốt...
Trương Hằng cả kinh thất sắc, triển khai Thần Linh Nhãn, đoán trước đến mình sắp gặp phải nguy cơ thật lớn.
Cho dù là cảnh giới đỉnh của Thần Linh Nhãn cảnh giới thứ ba cùng chỉ có thể làm hắn nắm bắt đến một dấu hiệu mơ hồ.
- Vân Dịch, mau rút!
Trương Hằng đột nhiên thần thức truyền âm hướng Vân Dịch.
- Phá!
Một đao của Tử Hoàng chém đến vùng hư không kia, trong không gian sinh ra khe không gian giống như mạng nhện.
Trong khe không gian là một vùng tối đen khiến người ta sợ hãi, lộ ra một cỗ khí tức nguyên thủy của vũ trụ hồng hoang.
Rắc!
Trong vô hình, tầng linh hồn còn có thể nghe được tiếng không gian vỡ tan.
Chính vào lúc này, Trương Hằng cùng Vân Dịch đã trốn ra khỏi Lĩnh vực không gian trước thời hạn, vùng hư không chỗ vốn của bọn họ sinh ra một đám khe không gian rất nhỏ.
- Điều này sao có thể... Tử Hoàng lại có được năng lực phá vỡ hư không...
Sắc mặt Trương Hằng hơi tái nhợt, cùng Vân Dịch đứng ở phụ cận.
Ông~
Khe không gian thật nhỏ như mạng nhện khép lại trong chớp mắt, không gian khổi phục nguyên dạng. cỗ khí tức đáng sợ cũng theo đó mà biến mất.
- Ha ha... Trương Hằng, hôm nay cho dù ngươi có được thần thông nghịch thiên tới đâu cũng đừng mong sống sót rời Cửu U hải vực!
Tử Hoàng giơ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống Trương Hằng, trên người bắt đầu lưu chuyển một màu vàng đất sáng bóng.
Trong khi hô hấp, thiên địa linh khí trong phạm vi mấy vạn dặm điên cuồng vọt tới hình thành một vùng linh khí triều tịch khủng bố.
- Đây còn là lực lượng của cấp Phủ chủ sao?
Trương Hằng âm thầm kinh hãi, lại cũng không tùy tiện chạy trốn.
Hắn hiểu được, dưới tình huống như vậy cho dù trốn cũng vô dụng.
- Tử Hoàng... Làm sao ngươi có thể có được lực lượng cường đại như vậy?
Trương Hằng mở Thần Linh Nhãn, ngóng nhìn thân thê tử Hoảng, lại bị một cỗ lực lượng không thể chống lại bắn ngược ra.
- Dù sao hôm nay ngươi nhất định sẽ chết, nói cho ngươi cũng không sao.
Khí thế trên người Tử Hoàng hơi thu lại, dùng ánh mắt bờn cợt nhìn chằm chàm Trương Hằng, thản nhiên nói:
- Bởi vì ta mượn lực lượng của Uyên Hồng bệ hạ. Trong phạm vi Cửu U hải vực này, ngoài Huyền Long Đại Vương ra, không còn ai có thể chống lại ta.
- Uyên Hồng bệ hạ?
Trương Hằng vừa nghe cái tên này, cảm thấy hết sức xa lạ.
Cửu U hải vực khôn cùng này, ngoài Huyền Long Đại Vương còn có ai có thể tự xưng "bệ hạ"?
Mặc dù hắn nghĩ vỡ đầu cũng không biết nhân vật Uyên Hồng bệ hạ này.
Nhưng hắn có thể khẳng định là, Uyên Hồng bệ hạ này hẳn là nhân vật vô địch một giới cấp bậc của Huyền Long Đại Vương.
Tươi cười trên mặt Tử Hoàng ngày càng trở nên sáng lạn, nhìn bộ dạng Trương Hằng biến đổi không ngừng, trong lòng sảng khoái, đạm mạc hỏi:
- Tên ngốc Thiên Sát Ma Xà có phải đã cùng đánh với ngươi? Hiện tại hắn ở nơi nào?
- Chết rồi.
Trương Hằng hờ hững nói.
Sau khi biết được đứng sau lưng Tử Hoàng là một nhân vật cấm kỵ, ngược lại hắn rất thoải mái.
- Ha ha, không tệ nha. Tuy rằng thực lực Thiên Sát Ma Xà không ra sao cả nhưng không ngờ ngươi lại có thể giết chết nhân vật cấp Phủ chủ, đủ để kiêu ngạo. Đáng tiếc chính là... Hôm nay ngươi nhất định phải chết trong tay bản phủ.
Nói xong câu đó, Tử Hoàng lại giơ Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao lên, trên người lóe lên hào quang màu vàng đất khủng bố.
Trương Hằng cắn răng, mặt lộ vẻ kiên quyết, trong tay đột nhiên có thêm một tấm ngọc phù hai màu đen trắng phát ra khí tức đặc thù.
Đây chính là một tấm ngọc phù lúc trước Âm Dương tán tiên ban cho hắn, xem như thiếu Trương Hằng một lần nhân tình.
Vào thời khắc nguy cơ vạn phần này, hai tay Trương Hằng phát lực, dứt khoát bóp nát con át chủ bài giữ mạng này.
- Phá!
Hào quang màu vàng đất trên người Tử Hoàng ngưng tụ tới cực điểm, trên Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao ẩn chứa một cỗ lực lượng khủng bố tột cùng.
Không gian phụ cận run rẩy từng đợt. sau đó sinh ra từng vòng không gian sóng gợn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thân hình Trương Hằng cấp tốc lui ra trước một bước để tránh bị những không gian sóng gợn này đụng tới.
Ngay sau đó, Tam Tiêm Lường Nhạn Đao trong tay Tử Hoàng phá không mà ra, áp lực cả một khu vực, chậm rãi chém về phía Trương Hằng.
Trương Hằng chỉ cảm thấy trong không gian sinh ra một cỗ lực lượng không tên trói buộc mình gắt gao ở tại chỗ, như hãm vào bùn lầy, muốn nhúc nhích phải phí rất nhiều sức lực.
Đây là một loại lực lượng tầng cấp nào, thậm chí đã có chút liên hệ với Pháp tắc không gian trong truyền thuyết.
Chuyến đi Cửu U hải vực lần này của Trương Hằng lần đầu tiên gặp phải lực lượng chân chính không thể chống lại.
Vào giờ khắc này, hắn rốt cục cảm thấy sự nhỏ bé của mình, lực lượng cấm kỵ chân chính trong một giới bày ra trước mặt hắn.
"Âm Dương tán tiên này vì sao còn chưa tới..."
Trương Hằng nôn nóng, trong lòng thầm nhủ.
Đúng lúc này, một thanh âm mờ mịt xa xưa vang lên trong hư không:
- Uyên Hồng, thì ra là ngươi...