Thần kiếm Vô Phong thất lạc nhân gian hơn sáu ngàn năm, nhưng hiện tại tất cả môn phái tu chân của nhân gian sớm nhất chỉ sinh ra cách đây bốn ngàn năm, trong đó có hai ngàn năm chân không kỳ.
Trong hai ngàn năm thời gian này, tu chân của nhân gian vừa lui ngàn dặm, tuyệt đại bộ phận điển tịch tu luyện của thượng cổ thần ma cùng với pháp bảo mạnh mẽ đều đã thất truyền.
Cửu Vĩ Thiên Hồ Yêu Tiểu Phu có thể nhận ra cổ kiếm Vô Phong là bởi vì nàng rất lớn tuổi, tại chỗ này ít có nhân loại tu chân giả vượt qua năm trăm tuổi, nàng đã sống mấy ngàn năm, kiến thức lịch duyệt tự nhiên so với nhân loại bình thường cao hơn nhiều.
Ngọc Cơ Tử có thể nhận ra Vô Phong, vì đó chính là thanh cổ kiếm khác cùng nổi tiếng với Trảm Trần của Thương Vân môn. Đây là tuyệt đại bí mật của Thương Vân môn, chỉ có các đời chưởng môn truyền miệng nhau. Toàn bộ Thương Vân môn, trừ chưởng môn ra, tuyệt nhiên không có người thứ hai biết được lai lịch của Thương Vân môn, trong đó có mối dây dưa giữa Vô Ảnh Kiếm Thần và Đoạn Niệm tiên tử, là căn nguyên của Thương Vân môn.
Ngọc Cơ Tử nhìn thấy người trẻ tuổi kia trên lôi đài, trong tay cầm chuôi kiếm, bỗng nhiên huyễn hóa ra thân kiếm như thực chất, thứ này rất giống với Vô Phong mà các đời chưởng môn tổ sư của Thương Vân môn truyền miệng.
Thế gian chỉ có một thanh này, không có cái thứ hai.
Bên ngoài đại điện, tất cả trưởng lão tiền bối nhìn thấy Ngọc Cơ Tử bỗng nhiên đứng lên, nhìn về phía quảng trường tốn vị, tựa hồ sắc mặt Ngọc Cơ Tử vẫn còn tràn đầy kinh ngạc và rung động, cũng không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
Trưởng lão Huyền Thiên tông Mộc Trầm Hiền hỏi: "Ngọc Cơ Tử sư huynh, thế nào?"
Ngọc Cơ Tử lấy lại tinh thần, biểu hiện trên mặt trong nháy mắt thu liễm, một lần nữa ngồi xuống trên ghế, cười nhạt một tiếng, nói: "Không có gì."
Trên lôi đài tốn vị, Diệp Tiểu Xuyên đối mặt Hồ Đạo Tâm, nói không khẩn trương sợ là gạt người. Hồ Đạo Tâm đạo pháp cùng hắn chênh lệch không xa, có thể lấy được thắng lợi hay không cũng còn chưa biết.
Mặc dù hắn tự nhận là tại đạo pháp tinh diệu và uy lực pháp bảo, thắng Hồ Đạo Tâm một bậc, nhưng ở kinh nghiệm thực chiến cùng với thuộc tính trên pháp bảo lại không bằng Hồ Đạo Tâm.
Vừa rồi tại khôn vị, trận đấu pháp tỷ thí giữa Vân Khất U và Tiêu Ô kết thúc đã cho Diệp Tiểu Xuyên một lời nhắc nhở quan trọng, cũng không biết là Vân Khất U cố ý gây nên hay chỉ là trùng hợp, Diệp Tiểu Xuyên đang quan sát trận đấu pháp của Vân Khất U thì lĩnh ngộ được rất nhiều bí quyết.
Tiêu Ô và Hồ Đạo Tâm đều sử dụng tiên kiếm hệ Hỏa, lực công kích mạnh mẽ, cả hai tu vi cũng không chênh lệch nhiều, nếu để Hồ Đạo Tâm thi triển Thần Kiếm Bát Thức, thức thứ sáu Thiên Kiếm Thức, Vân Khất U đương nhiên có thể lấy đạo pháp thâm hậu của mình nghiền ép. Nhưng Diệp Tiểu Xuyên đạo pháp chưa đủ để trong nháy mắt phá mất hơn ngàn chuôi kiếm khí hỏa diễm đối phương huyễn hóa ngưng tụ.
Cho nên, Diệp Tiểu Xuyên tuyệt đối sẽ không cho Hồ Đạo Tâm cơ hội nào để thi triển thức thứ sáu Thần Kiếm Bát Thức. Hắn biết, một khi ngàn chuôi kiếm khí hỏa diễm từ trên đầu rơi xuống, hắn liền bị động.
Kỳ thực, Diệp Tiểu Xuyên chưa bao giờ có cơ hội giao thủ chân chính với người khác, nên cũng không rõ ràng điển tịch mà hắn học được trên vách đá Tư Quá Nhai ở sau núi, cùng với uy lực của thần binh Vô Phong trong tay hắn.
Dù cho đối mặt với Hồ Đạo Tâm, chính diện liều mạng thi triển Thần Kiếm Bát Thức, Diệp Tiểu Xuyên cũng chưa chắc sẽ thua, chỉ là hắn bây giờ vẫn chưa biết mình có bao nhiêu lợi hại mà thôi.
Tám tòa lôi đài, trên một nửa lôi đài đã có pháp bảo chớp động, chung quanh lôi đài tốn vị, vô số đệ tử Thương Vân môn vây xem náo nhiệt, kêu to hai người mau chóng động thủ. Cơ hồ không có ai để ý đến Diệp Tiểu Xuyên cùng thanh cổ kiếm lai lịch thần bí kia.
Trên lôi đài, Diệp Tiểu Xuyên dần dần thu hồi tâm trạng đùa giỡn, nắm chặt chuôi kiếm không cách nào buông ra. Mà Hồ Đạo Tâm ở đối điện, cho tới giờ khắc này, nàng vẫn là không để Diệp Tiểu Xuyên vào trong lòng.
Nàng có chút khinh miệt nói: "Nhanh lên kết thúc đi, đừng chậm trễ thời gian."
Lần đầu tiên thực chiến của Diệp Tiểu Xuyên, lại là ngay trước vô số đệ tử Thương Vân môn cùng rất nhiều trưởng lão tiền bối. Hắn báo danh tham gia đấu pháp chính là muốn ló mặt theo phong cách rắm thúi, cho nên hắn không thể dễ dàng chịu thua.
Huống chi, nếu như tấn cấp, vòng tiếp theo hắn sẽ đối mặt một đại cừu nhân khác của chính mình là Tôn Nghiêu.
Tâm niệm khẽ động, Thần Kiếm Vô Phong trong tay chậm rãi bốc lên ánh sáng màu xanh đen lộng lẫy.
"Tuyệt đối không thể cùng Hồ Phong Tử viễn chiến, một khi bị nàng kéo dài khoảng cách, ta liền thảm rồi!"
Cận chiến càng thêm hung hiểm, một cái không tốt đều biết lưỡng bại câu thương, thậm chí thương tới tính mệnh.
Diệp Tiểu Xuyên lúc này không còn lựa chọn nào khác, quyết định bí quá hoá liều.
Hắn quát lên: "Hồ Phong Tử! Xem ta đánh ngươi nhừ tử thế nào!"
Nói xong, hắn vung trường kiếm đâm thẳng về phía Hồ Đạo Tâm. Hồ Đạo Tâm cảm thấy một đạo kiếm phong lăng lệ xông tới mặt, giương mắt nhìn lại thì một đạo kiếm quang đã đến ngay trước mặt.
Hồ Đạo Tâm hơi kinh hãi, nàng không nghĩ tới Diệp Tiểu Xuyên không chỉ nói đánh là đánh, hơn nữa thế kiếm còn nhanh hơn nàng dự đoán rất nhiều.
Khi nàng phản ứng lại thì mũi kiếm của Diệp Tiểu Xuyên đã cách mặt nàng chỉ còn chưa đầy ba thước.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hồ Đạo Tâm vung tay ra, tiên kiếm Linh Chước hiện ra, ánh sáng lập loè đỏ rực như lửa.
Cơ hồ trong nháy mắt, trên lôi đài vang lên một tiếng vang "phịch", song kiếm tương giao, một cỗ khí lãng bùng phát ra.
Hồ Đạo Tâm bị chấn liên tiếp lui về phía sau, tiên kiếm Linh Chước trong tay không ngừng run rẩy, thậm chí chân nguyên trong cơ thể nàng cũng do vừa rồi đánh trúng, bị chấn dời sông lấp biển, khí huyết quay cuồng.
Hồ Đạo Tâm hoảng hốt! Trong lòng vừa sợ vừa nghi!
Vừa rồi một kích này của Diệp Tiểu Xuyên, lực đạo mười phần, không chỉ không kém nàng, đạo pháp tu vi phảng phất còn mơ hồ cao hơn nàng, hoàn toàn khác biệt với dự đoán trước tỷ thí của nàng.
Diệp Tiểu Xuyên một chiêu đắc thủ, nào sẽ cho Hồ Đạo Tâm cơ hội thở dốc, lấn người mà lên, lại tiếp tục xuất kiếm, vẫn là chiêu đâm bình thường mới vừa rồi không có chút sặc sỡ nào.
Hồ Đạo Tâm vừa ổn định thân thể, mũi kiếm của Diệp Tiểu Xuyên giống như liền với xương cổ chân lại đến trước mắt.
Nàng căn bản không có lựa chọn khác, không thể làm gì khác hơn là lại trở tay một kiếm ngăn thế thần kiếm của Diệp Tiểu Xuyên đánh tới. Song kiếm tương giao, lại là một tiếng oanh minh, thân thể Hồ Đạo Tâm không tự chủ được lại lui lại mấy bước.
Diệp Tiểu Xuyên tiếp tục truy kích, lại là đâm giống như đúc hai kiếm luacs trước!
Dưới đài mọi người nhìn thấy chính là mơ hồ, nhìn thế nào bộ dáng Hồ Đạo Tâm trên lôi đài tựa hồ rơi xuống hạ phong, ngược lại bị tên phế vật Diệp Tiểu Xuyên kia mang theo một thanh tiên kiếm màu xanh cổ quái từng bước ép sát?
Chẳng lẽ Hồ Đạo Tâm thật sự có ý nhường cho Diệp Tiểu Xuyên ba chiêu?
Tiểu Trì cô nương cùng với bọn người Chu Trường Thủy thấy Diệp Tiểu Xuyên phỏng chừng chiếm thượng phong, đều reo hò khen hay.
Tiểu Trì càng là hoạt bát, giơ hai tay lên, lớn tiếng kêu to: "Tiểu Xuyên ca ca thật là lợi hại! A a! Tiểu Xuyên ca ca tất thắng!"
Thanh âm của nàng vừa cao vút vừa mượt mà, vượt trên tiếng nghị luận của vô số đệ tử khác xung quanh, ngay cả Diệp Tiểu Xuyên trên lôi đài cũng có thể nghe thấy nàng hò hét cố lên.
Bây giờ, phía ngoài đoàn người, vị trí mấy cái nữ đệ tử tiểu trúc Nguyên Thủy, Vân Khất U nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên lấy khối kiếm đâm một cách bình thường, khóe miệng băng lãnh hơi hơi bỗng nhúc nhích, phỏng chừng lộ ra một tia ôn nhu.
Kỳ thực, sớm tại lúc bốc thăm xong, thời điểm phát ra bố cáo đấu pháp, nàng liền lưu ý đối thủ Diệp Tiểu Xuyên một chút, là một đệ tử tu luyện pháp bảo hệ Hỏa, cùng Tiêu Ô mình đối chiến vòng thứ nhất bất luận là pháp bảo thuộc tính, hay là tu vi đạo hạnh, đều không khác mấy.
Cho nên, khi Vân Khất U đối chiến Tiêu Ô, nàng có ý định để cho Tiêu Ô thi triển thức thứ sáu Thần Kiếm Bát Thức, Thiên Kiếm Thức, sau đó mới một cử đánh tan Tiêu Ô.
Nguyên do của việc này không phải là đám người cho rằng Vân Khất U khinh thường khoe khoang, mà thực ra lúc đó trong lòng nàng đang nghĩ đến Diệp Tiểu Xuyên, muốn cho Diệp Tiểu Xuyên mở mang kiến thức một chút về uy lực của Thiên Kiếm Thức khi được đối phương thi triển.
Còn về việc nàng vì sao đột nhiên muốn trợ giúp Diệp Tiểu Xuyên, thì chính nàng cũng không thể nói rõ.
Diệp Tiểu Xuyên không để nàng thất vọng. Vân Khất U đạo hành thâm dày, chỉ cần vài chiêu đã nhìn ra Diệp Tiểu Xuyên căn bản sẽ không cho Hồ Đạo Tâm bất cứ cơ hội nào để kéo dài khoảng cách thi triển kiếm quyết phản kích.
Cận chiến, phối hợp với bộ pháp thân pháp tinh diệu của hắn, là cách đối phó Hồ Đạo Tâm thích hợp nhất.