Tiên Ma Đồng Tu (Dịch)

Chương 5: Xét xử

Chạy trốn không thành, bị Cố Phán Nhi cùng sư phụ Tĩnh Huyền sư thái ngăn ở cửa ra vào, Diệp Tiểu Xuyên liền biết hôm nay khó thoát tai kiếp.

Thế là, hắn rất không biết xấu hổ quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi khẩn cầu sư phụ cho hắn một cơ hội làm người một lần nữa.

Tuy nói Túy đạo nhân biết rõ thân thế lai lịch của Diệp Tiểu Xuyên, nhưng dù sao cũng là chính mình nuôi lớn, tình cảm thầy trò ngược lại là không giả.

Tĩnh Huyền sư thái là người nổi danh lãnh ngạo bao che cho con trong Thương Vân môn, đồ đệ của mình lần này trêu chọc đồ đệ đắc ý nhất của Tĩnh Huyền sư thái là Cố Phán Nhi, chỉ sợ chịu lấy tội lớn.

Hắn đá bay Diệp Tiểu Xuyên đang ôm bắp đùi mình khóc kể, quay đầu nhìn về phía Tĩnh Huyền sư thái, nói: “Tĩnh Huyền sư muội, tiểu đồ ngang bướng, những năm này ở Thương Vân thường xuyên gây tai họa, lần này hắn ăn gan hùm mật gấu, dám trêu chọc Phán Nhi sư điệt, nhưng mà, dù sao hắn cũng còn trẻ tuổi, xin Tĩnh Huyền sư muội mắt nhắm mắt mở bỏ qua.”

Tĩnh Huyền sư thái híp mắt, nhìn qua Diệp Tiểu Xuyên, nói: “Túy sư huynh, đồ đệ tốt của ngươi mấy năm nay gây thêm không ít phiền phức cho ngươi. Lén lút kiếm chút tiền thưởng thì cũng thôi đi, nhưng theo ta biết, hắn thường xuyên lẻn vào phòng của nữ đệ tử để lấy trộm đồ trang sức thiếp thân của họ. Túy sư huynh, ngươi hẳn biết rất rõ, người trong chính đạo chúng ta kiêng kỵ nhất chính là loại chuyện này. Hắn còn quá trẻ đã dám lẻn vào khuê phòng của nữ tử, qua thêm mấy năm, chỉ sợ sẽ làm nên chuyện âm hiểm thái âm bổ dương. Lần này nếu như không cho hắn chút giáo huấn, sau này nhất định sẽ khiến hắn lạc lối.”

Sắc mặt của Túy đạo nhân hơi đổi một chút, nói: “Tĩnh Huyền sư muội, nói quá lời, nói quá lời.”

Nói xong, hắn trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Xuyên, nói: “Nghịch đồ, có phải tối hôm qua ngươi lẻn vào phòng của Phán Nhi sư tỷ không?”

Sáng sớm Diệp Tiểu Xuyên bị Cố Phán Nhi túm lấy, hai mắt còn bị Cố Phán Nhi đấm hai quả, không dám giảo biện, đành phải khai thật.

Nhưng hắn vẫn tương đối biết giữ nghĩa khí, cũng không khai ra Chu sư huynh đã thuê hắn.

Tĩnh Huyền sư thái nói: “Hắn đã thừa nhận rồi, vậy giao cho Giới Luật viện đi, để Chấp pháp trưởng lão xử phạt theo môn quy.”

Cố Phán Nhi nói: “Sư phụ, giao cho Giới Luật viện xử trí, thật sự là quá tiện nghi cho tên tiểu tử này!”

Tĩnh Huyền sư thái khoát tay, ra hiệu cho nàng không cần nói nữa, liếc mắt nhìn Túy đạo nhân, nói: “Túy sư huynh, ý của ngươi thế nào?”

Túy đạo nhân biết nếu như Diệp Tiểu Xuyên rơi vào tay Tĩnh Huyền sư thái, chuyện này nhất định sẽ làm lớn chuyện, làm không cẩn thận còn có thể nháo đến chỗ chưởng môn, khi đó liền không dễ thu dọn tàn cuộc.

Giao cho Giới Luật viện, dựa theo môn quy của Thương Vân, đoán chừng cũng chỉ cần chịu một chút đau khổ da thịt, cấm túc diện bích mấy tháng.

Hắn gật đầu nói: “Ta không có ý kiến.”

Kết quả là, Diệp Tiểu Xuyên bị trói gô giao cho Giới Luật viện, không ít đệ tử trẻ tuổi đều theo tới xem náo nhiệt, có vài đệ tử từng bị Diệp Tiểu Xuyên trộm đồ thấy người này bị bắt, hô to trời xanh có mắt.

Tại Giới Luật viện, Diệp Tiểu Xuyên quỳ trên mặt đất, Chấp pháp trưởng lão Vân Hạc đạo nhân nhìn xuống Diệp Tiểu Xuyên đang quỳ bên dưới, lập tức đầu liền lớn hơn một vòng.

Mấy năm qua, Diệp Tiểu Xuyên đã tới Giới Luật viện chịu phạt nhiều lần, giống như Giới Luật viện này được lập ra chuyên vì hắn.

Lần này ngoài trừ Diệp Tiểu Xuyên, còn có Túy đạo nhân cùng Tĩnh Huyền sư thái, hai người này cũng là trưởng lão rất có uy vọng của Thương Vân môn.

Bản thân Vân Hạc đạo nhân và Túy đạo nhân có quan hệ không tệ, trước đó khi xử trí Diệp Tiểu Xuyên, lúc nào cũng nói một chút tư tình, mắt nhắm mắt mở đối với Diệp Tiểu Xuyên.

Nhưng lần này hình như tình huống không tốt lắm, Tĩnh Huyền sư thái vậy mà cũng tới, Tĩnh Huyền sư thái này có tiếng khắc nghiệt, hơn nữa đạo pháp cao cường, tại Thương Vân môn cơ hồ có thể xếp vào mười vị trí đầu, mình cũng không thể đắc tội.

Hắn đứng lên, nói: “Tĩnh Huyền sư muội, sao hôm nay ngươi đến Giới Luật viện này, có chuyện gì sao?”

Tĩnh Huyền sư thái liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Xuyên quỳ dưới đất, nói: “Có một đệ tử, lẻn vào khuê phòng của đệ tử ta, không tuân theo môn quy, Vân Hạc sư huynh, ngươi chưởng quản giới luật bản môn, cho nên áp giải tới, để cho sư huynh xử trí.”

Vân Hạc đạo nhân liếc mắt nhìn Tĩnh Huyền sư thái, rồi chuyển sang Diệp Tiểu Xuyên, sau đó lại nhìn thoáng qua vẻ mặt giận dữ của Cố Phán Nhi đứng bên cạnh Tĩnh Huyền sư thái, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện.

Dù sao hắn cũng có quan hệ cá nhân rất thân với Túy đạo nhân, nếu như Diệp Tiểu Xuyên đắc tội đệ tử khác, tự mình nhận lỗi cũng dễ làm, nhưng hết lần này tới lần khác Diệp Tiểu Xuyên không có mắt, đắc tội đệ tử của Tĩnh Huyền sư thái, nếu mình không hành xử công bằng theo lẽ, chỉ sợ lấy tính cách của Tĩnh Huyền sư thái, có thể chọc chuyện này đến chỗ chưởng môn.

Túy đạo nhân nhìn thấu tâm tư của Vân Hạc đạo nhân, tiến lên phía trước nói: "Vân Hạc sư đệ, nghịch đồ ngang bướng, vi phạm môn quy, lần này Tĩnh Huyền sư muội tự mình hỏi đến, ngươi không cần nhớ tới tình đồng môn, phải xử trí thế nào thì cứ xử trí như vậy."

Vân Hạc đạo nhân bất đắc dĩ, quay sang nói với Diệp Tiểu Xuyên: "Diệp Tiểu Xuyên, ta hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi có lẻn vào phòng của Cố Phán Nhi không?"

Sáng sớm khi Diệp Tiểu Xuyên trốn ra ngoài, bị Cố Phán Nhi đánh cho hai mắt bầm đen, lúc đó rất nhiều người đều nhìn thấy.

Hắn cúi đầu: "Vâng, ta nhận tội."

Vân Hạc đạo nhân trầm giọng nói: "Vậy vì sao ngươi lại lẻn vào khuê phòng của nàng? Chẳng lẽ không biết, hành động này đã xúc phạm môn quy Thương Vân, càng là điều mà chính đạo kiêng kị..."

Lúc này vây quanh bên ngoài Giới Luật viện có mấy chục đệ tử trẻ tuổi, đang bàn tán ầm ĩ.

Trong số đó, cũng có chủ mưu đứng sau vụ việc lần này, Chu Trường Thủy sư huynh.

Nghe thấy Vân Hạc đạo nhân tra hỏi, Chu Trường Thủy đứng ngoài cửa, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, chỉ sợ Diệp Tiểu Xuyên vì tự vệ, sẽ khai ra hắn.

Cũng may Diệp Tiểu Xuyên người này mặc dù bất cần đời, tham tài háo sắc, nhưng vẫn là cực kỳ biết đạo nghĩa.

Hắn quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: "Đệ tử biết sai rồi, sau này đệ tử không dám nữa."

Vân Hạc đạo nhân nhìn về phía Cố Phán Nhi, nói: "Phán Nhi sư điệt, Diệp Tiểu Xuyên lẻn vào phòng của ngươi, có làm ra chuyện bất chính gì hay không?"

Cố Phán Nhi nổi giận đùng đùng nói: "Hắn vừa xuất hiện liền bị ta phát hiện, bị ta đánh hai quyền sau đó đào tẩu, về sau ta kiểm kê đồ đạc trong phòng, mất một chiếc giày."

Chúng đệ tử ở ngoài cửa xôn xao bàn tán!

Còn có chuyện này nữa?

Cố Phán Nhi dung mạo thanh tú, là đệ tử tài năng xuất chúng nhất trong lứa đệ tử trẻ tuổi tại Thương Vân môn, được xưng là tuyệt đại song kiêu cùng với nữ đệ tử Vân Khất U của Tịnh Thủy sư thái, người xưng là Phần Yên tiên tử, trong đám nam đệ tử danh vọng cực lớn tại Thương Vân, người thầm mến Cố Phán Nhi không có một ngàn cũng có tám trăm.

Bây giờ nghe thấy, Diệp Tiểu Xuyên, con chuột bự của Thương Vân môn, đêm khuya lẻn vào gian phòng của nữ thần của mình đã là tội không thể tha, bây giờ còn trộm của nữ thần một chiếc giày thơm, chính là tội ác tày trời, không giết không đủ để làm dịu phẫn nộ của bình dân.

Vân Hạc đạo nhân thấy đệ tử ở bên ngoài xôn xao một trận, không ít đệ tử cũng bắt đầu giận mắng Diệp Tiểu Xuyên.

Hắn gào to một tiếng: “Yên lặng, đây là trọng địa của Giới Luật viện, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?”

Tiếp đó hắn nhìn Diệp Tiểu Xuyên, nói: “Cố Phán Nhi nói là thật sự?”

Diệp Tiểu Xuyên hào phóng thừa nhận, nói: “Vâng, là ta trộm.”

Vân Hạc đạo nhân hỏi: "Ăn cắp, phẩm hạnh không đoan, chính là xúc phạm môn quy. Mấy tháng trước ngươi đến Giới Luật viện lãnh phạt, chẳng phải đã yên tĩnh một thời gian rồi sao? Tại sao lại tái phạm? Nói đi, lần này lại vì sao? Có người mua chuộc hay chỉ điểm ngươi ư? Chỉ cần ngươi khai ra thủ phạm chính, xem như lập công chuộc tội."

Ngoài cửa, Chu Trường Thủy mặt mày căng thẳng, rụt người lại, muốn chạy trốn.

Diệp Tiểu Xuyên bất ngờ lên tiếng: "Vân Hạc sư thúc, không cần che chở cho ta. Không có ai mua chuộc hay chỉ điểm ta, là chính ta đã trộm. Đừng thấy ta chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng ta cũng là một nam nhân. Lòng ta thầm mến Phán Nhi sư tỷ, ngày nhớ đêm mong về nàng, đêm không thể say giấc. Cho nên, ta mới nghĩ đến việc ăn cắp một món đồ trang sức thiếp thân của nàng để giải tỏa nỗi khổ tương tư!"

Lời vừa dứt, cả trong và ngoài phòng lại xôn xao bàn tán một mảnh. Cố Phán Nhi càng tức giận đến mức mặt trắng bệch, nếu không phải ân sư Tĩnh Huyền sư thái ngăn cản nàng, chỉ sợ thanh Phần Yên Thần Kiếm trong tay nàng đã chém đứt cổ tên hái hoa tặc này!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất