Tiên Ma Đồng Tu (Dịch)

Chương 9: Người tham của

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Tiểu Xuyên lại dùng chân nguyên ít đến đáng thương của mình để chữa trị cho Vân Khất U.

Vân Khất U vẫn chưa tỉnh lại, vẫn đang hôn mê.

Khi trời tối, Diệp Tiểu Xuyên thấy Vân Khất U mặc y phục đơn bạc, bèn cởi quần áo của mình ra, trùm lên cho nàng. Còn mình thì co quắp ở một góc của vách đá, xoa tay, mặt mũi xanh lét vì lạnh.

Sáng hôm sau, Diệp Tiểu Xuyên mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương đánh tới. Hắn lắc mình một cái, đứng dậy, nhưng không ngờ đầu đụng phải vách đá, đau điếng kêu la.

Ngay sau đó, một đạo kiếm quang màu trắng sáng như thu thủy, vèo một cái, kề sát vào cổ họng của hắn.

Diệp Tiểu Xuyên giật mình tỉnh dậy, nhìn chăm chú lên, sắc mặt lập tức liền không còn giọt máu.

Vân Khất U đang đứng trước mặt hắn, cầm trong tay thanh thần kiếm Trảm Trần, kiếm quang màu trắng kề sát cổ hắn. Thần kiếm chỉ cần thêm một chút nữa thôi là máu hắn sẽ bắn ra năm bước, chết ngay tại chỗ.

Hai chân Diệp Tiểu Xuyên mềm nhũn, dù cho là trời đông giá rét, nhưng trên ót hắn cũng xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh.

Hắn run run rẩy rẩy nói: "Vân, Vân… Vân sư tỷ, ngươi đang làm gì vậy? Ta đã cứu mạng của ngươi, ngươi không lấy thân báo đáp báo đáp ta thì cũng thôi đi, sao lại còn muốn giết ta?"

Ánh mắt sáng ngời của Vân Khất U nhìn chăm chú Diệp Tiểu Xuyên, đôi môi khẽ động, lạnh như băng, nói: "Ngươi là ai?"

Diệp Tiểu Xuyên xấu hổ.

Hắn nghĩ mình tung hoành ở Thương Vân mười lăm năm, trộm khắp mười hai phong, trong Thương Vân môn, bất luận là đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn của mấy ngọn núi khác, hay là tạp dịch người hầu, ai mà không biết hắn, cái tên chuột bự Diệp Tiểu Xuyên của Thương Vân?

Nhưng mà, cố ý là Vân Khất U lại không biết mình là ai!

Vân Khất U xinh đẹp hơn Cố Phán Nhi, đạo hạnh cao hơn Cố Phán Nhi, danh tiếng lớn hơn Cố Phán Nhi. Mấy năm trước, có người lắm chuyện đã bình chọn ra mười tám đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất của chính đạo và Ma giáo hiện nay, theo thứ tự là sáu công tử, sáu tiên tử, sáu quái nhân.

Vân Khất U này chính là một trong sáu tiên tử, Lăng Băng tiên tử.

Mặc dù tính cách lạnh lùng cổ quái, nhưng dáng dấp tuyệt mỹ, không biết có bao nhiêu thanh niên tài tuấn trên giang hồ quỳ dưới váy áo trắng của nàng.

Từ trước đến nay Diệp Tiểu Xuyên không phủ nhận mình là một kẻ tiểu nhân tham tiền háo sắc. Mặc dù không thể trêu chọc Vân Khất U, nhưng hắn cũng là một nam nhân, trước nay ở sâu trong nội tâm của hắn chưa từng thiếu vắng vị tình nhân trong mộng Vân Khất U này.

Kết quả thật đáng buồn, nữ thần của mình, tình nhân trong mộng của mình, vậy mà không biết mình là ai!

Một cảm giác thất bại tự nhiên sinh ra.

Hắn cười khàn nói: "Ta, ta tên là Diệp Tiểu Xuyên, là đệ tử duy nhất của Túy đạo nhân Thương Vân môn!"

Hắn nói đến "đệ tử duy nhất của Túy đạo nhân" thì rõ ràng nhấn mạnh.

Vân Khất U cũng không buông lỏng thần kiếm trong tay, chậm rãi nói: "Sao ngươi lại ở Tư Quá Nhai?"

Diệp Tiểu Xuyên cười khổ nói: "Ngươi tưởng ta muốn ở chỗ này chắc? Đây là vì hồi trước ta trộm đồ của con cọp cái Cố Phán Nhi kia, bị nàng bắt tại trận, ta bị Vân Hạc sư thúc chưởng quản hình phạt của Thương Vân, phạt đến Tư Quá Nhai này diện bích ba tháng, hiện tại mới được sáu ngày!"

Vân Khất U nghe vậy, cuối cùng cũng từ từ buông kiếm xuống.

Diệp Tiểu Xuyên thấy mũi kiếm của thần kiếm rời khỏi cổ mình, thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên sườn đồi, vẫn còn một chút sợ hãi.

Đêm hôm trước Vân Khất U cưỡng ép thi triển Kiếm quyết của Bắc Đẩu Tru Thần, kết quả bị phản phệ, nhưng tu vi của nàng vốn đã cao, nghỉ ngơi hai ngày, giờ phút này đã khôi phục một chút sức lực.

Nàng nói: "Ngươi ở nơi này sáu ngày rồi? Vậy ta hôn mê bao lâu rồi?"

Diệp Tiểu Xuyên nói: "Ngươi hôn mê khoảng hai ngày hai đêm. Ta lại nhắc một lần, đêm đó ngươi ở đây luyện kiếm, thi triển Kiếm quyết của Bắc Đẩu Tru Thần thất bại, không còn chút sức lực nào, kết quả bị phản phệ, từ trên không trung rơi xuống, là ta..."

Nói đoạn, hắn đưa tay chỉ mũi của mình, nói: "Là Diệp Tiểu Xuyên ta liều chết kéo ngươi lại, bằng không lúc đó ngươi hôn mê bất tỉnh, rơi xuống khẳng định sẽ ngã chia năm xẻ bảy! Sau đó, cũng là Diệp Tiểu Xuyên ta, không tiếc hao phí chân nguyên chữa thương cho ngươi, mặc dù tu vi của ta chỉ mới đạt tầng thứ tư cảnh giới Thần Hải, trong kinh mạch không có nhiều chân nguyên, nhưng mà. . ."

Vân Khất U nhìn qua Diệp Tiểu Xuyên, ngắt lời hắn, nói: "Đến cùng ngươi muốn nói cái gì?"

Diệp Tiểu Xuyên cười nói: "Nói tóm lại, ta là ân nhân của ngươi, ta đã cứu mạng ngươi. Ta không cần ngươi lấy thân báo đáp, hay làm trâu làm ngựa cho ta, nhưng nếu ngươi có thể đưa ta một trăm tám mươi lượng bạc, thì ta, với tư cách là ân nhân cứu mạng của ngươi, chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Vân Khất U cuối cùng cũng hiểu ra rằng, Diệp Tiểu Xuyên nói nhiều như vậy chỉ là vì tiền. Trong lúc nhất thời, nàng có chút ngạc nhiên.

Diệp Tiểu Xuyên thấy biểu hiện của Vân Khất U biến ảo, thận trọng nói: "Nếu không bảy mươi lượng là được, hay là tùy tiện ba mươi, năm mươi lượng cũng được nha. . . Vân sư tỷ, Vân sư tỷ, ngươi sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Mười lượng, không thể thấp hơn! Tám lượng, nhảy lầu giá tám lượng!"

Diệp Tiểu Xuyên hạ thẳng từ một trăm lượng xuống tám lượng, thế nhưng Vân Khất U lại không nói gì, chỉ nghiêng đầu, dùng đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn.

Cuối cùng, Diệp Tiểu Xuyên cắn răng một cái, giậm chân một cái, nói: "Không nhắc tới tám lượng nữa, năm lượng! Chỉ năm lượng! Ta nói đại tỷ, ta đã truyền cho ngươi nhiều chân khí như vậy, ngày tuyết rơi nặng hạt, ta còn cởi quần áo ra để đắp cho ngươi chống lạnh, chính ta cũng sắp đông thành tảng băng rồi. Năm lượng bạc còn chưa đủ để ta mua thuốc bồi bổ cho thân thể đâu."

"Ta không có tiền."

Vân Khất U yên lặng nói ra.

"Cái gì?"

Diệp Tiểu Xuyên trợn trắng mắt, tức giận: "Ngươi lừa ai đó? Ngươi là đệ tử mà Tĩnh Thủy sư bá tự hào nhất, lại đứng hàng đầu trong sáu tiên tử đương thời, đừng nói là ở Thương Vân môn, coi như tìm khắp thiên hạ, ngươi cũng là cao thủ trẻ tuổi hàng đầu. Bây giờ ngươi nói ngươi không có tiền? Ngươi nhìn cái mặt tang thương của ta thì biết ta kinh nghiệm phong phú, cái cảnh tượng gì mà ta chưa từng thấy? Ngươi không có tiền? Hừ, quỷ mới tin!"

Vân Khất U thản nhiên nói: "Ta thật không có tiền, nhưng ngươi đã từng cứu mạng của ta, để tránh người khác nói Vân Khất U ta có ơn không báo, ta cũng có một biện pháp có thể giải quyết ân oán giữa chúng ta."

Diệp Tiểu Xuyên hớn hở, nói: "Biện pháp gì, nói nghe thử?"

Vân Khất U yên lặng cúi đầu, nhìn thần kiếm Trảm Trần trong tay, nói: "Chuyện ngươi cứu ta, chỉ có hai người chúng ta biết, ta giết người diệt khẩu, chẳng phải là càng thêm bớt chuyện?"

Diệp Tiểu Xuyên giật nảy mình.

Nếu câu nói này được nói ra từ miệng người khác, có lẽ Diệp Tiểu Xuyên sẽ cười một tiếng. Nhưng Vân Khất U đã từng giết chết một đệ tử nội môn của Luân Hồi Phong vì người đó có thái độ khinh nhờn với nàng vào ba năm trước.

Vì vậy, Diệp Tiểu Xuyên không cảm thấy Vân Khất U đang nói đùa.

Hắn rụt cổ lại, lùi mấy bước, lúng túng nói: "Vân sư tỷ, vừa rồi ta chỉ đùa thôi! Chúng ta là đồng môn đồng mạch, hỗ trợ lẫn nhau là đạo nghĩa của đồng môn, nói chuyện tiền bạc gì chứ? Như vậy chẳng phải làm tổn thương tình cảm đồng môn thuần khiết giữa chúng ta sao?"

Vân Khất U thản nhiên nói: "Ngươi không đòi tiền của ta, ta vẫn cần tìm ngươi tính sổ, trong khoảng thời gian ta hôn mê, ngươi có động tay động chân với ta hay không?"

"Trời đất chứng giám! Sao ta có thể giậu đổ bìm leo, làm ra loại chuyện thương phong bại đức này? Trên dưới Thương Vân có ai không biết Diệp Tiểu Xuyên ta chính là không nhặt của rơi, hiệp can nghĩa đảm, nghĩa bạc vân thiên chính nhân… quân tử..."

Hắn càng nói giọng càng nhỏ, tựa như có chút chột dạ.

Nhớ lại những sự việc đã qua, những lời lẽ như "không nhặt của rơi, hiệp nghĩa, nghĩa bạc vân thiên, chính nhân quân tử" dường như không liên quan gì đến hắn.

Nếu nói "tham sống sợ chết, hèn mọn háo sắc, trộm vặt móc túi, xem tiền như mạng, hãm hại lừa gạt, tụ tập đánh bạc" thì lại có phần đúng với hình tượng của hắn.

Vân Khất U không biết giờ phút này Diệp Tiểu Xuyên đang chột dạ trong lòng, sáng sớm khi nàng tỉnh lại đã kiểm tra thân thể của mình, dây thắt lưng chưa cởi, trên thân còn đắp áo của Diệp Tiểu Xuyên, trong lòng biết lời hắn nói hơn phân nửa không giả, trong khoảng thời gian mình hôn mê, người này cũng chưa từng khinh bạc mình.

Nếu như nói, sau khi nàng tỉnh lại phát hiện quần áo mình không chỉnh tề, cái tên Diệp Tiểu Xuyên kia sao có thể sống như thế lâu, đã sớm một kiếm kết liễu hắn.

Vân Khất U chậm rãi nói: "Ta tạm thời tin ngươi, nhưng có một vài thứ ngươi phải nhớ kỹ, chuyện ta thất bại trong việc tu luyện Kiếm quyết Bắc Đẩu Tru Thần ở sau núi, nếu như ngươi dám truyền ra ngoài, để cho ngoài ta và ngươi ra có người thứ ba biết được, ta sẽ đích thân giết ngươi."

Nói xong, nàng vung kiếm, một đường kiếm mang màu trắng bắn ra, bổ vào vách đá phía sau lưng Diệp Tiểu Xuyên.

Một tiếng ầm vang vang lên, trên vách đá xuất hiện một vết cắt sâu, kiếm khí cường đại thậm chí còn đánh bay những dây leo đang cuộn trên vách đá.

Sau khi Vân Khất U bổ ra một kiếm, quay người vung tay áo, ngự kiếm bay về phía trước núi của Luân Hồi Phong.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất