Chương 25. Cùng tông cùng môn(1)
Lưu Ngọc lật đến một trang, phát hiện một phương pháp theo dõi, đúng là miêu tả về "Truy hồn phấn", hắn nhìn về phía chiếc la bàn nhỏ, lập tức hiểu ra mình đã bị theo dõi như thế nào.
"Cũng không biết gã tu sĩ mặt rỗ làm thế nào mà lại có được cuốn sách này. Có đúng là sau khi có được cuốn sách này mới bắt đầu làm loại mua bán không vốn này không?" Lưu Ngọc suy đoán, nhưng theo cái chết của gã tu sĩ mặt rỗ, câu hỏi này đã định trước là sẽ không có đáp án.
Cuốn sách này khiến Lưu Ngọc thực sự nhìn rõ một góc khác của thế giới tu chân.
Lưu Ngọc mang theo tâm tình phức tạp cất Ma tu yếu lược vào trong túi trữ vật, dự định sau này sẽ nghiên cứu kỹ càng, mặc dù không muốn trở thành một ma tu giết người đoạt bảo nhưng biết nhiều hơn về các thủ đoạn ma tu là điều rất cần thiết.
Hắn lại lấy đao nhỏ màu đỏ và thanh kiếm bản to màu lục trong túi trữ vật, do đao nhỏ màu đỏ đã bị tổn hao nhiều Linh tính dưới mũi kiếm của Kim Long kiếm, trên thân kiếm toàn bộ đều là dấu vết chằng chịt, hiện tại đã không thể dùng được nữa, nhưng thanh kiếm bản to màu lục lại không có chút tổn hại nào, chỉ cần dùng một ít pháp lực để tinh luyện, tiêu diệt dấu vết thần thức của nguyên chủ là có thể sử dụng được rồi.
Lưu Ngọc tùy ý đặt một cái tên là “Cự Mộc kiếm” rồi đặt nó vào túi trữ vật.
Về phần mấy bộ quần áo của nữ tử kia, dường như là thường xuyên mặc trên người nên vẫn còn có chút ít mùi hương đặc trưng trên cơ thể của nữ tử tỏa ra.
“…”
Lưu Ngọc hơi đỏ mặt, xin trời thương xót kiếp này hắn vẫn là một xử nam đó! Hắn đặt những bộ quần áo đó vào một chỗ, bắn một Hỏa Cầu ra từ ngón tay khiến mấy vật phiền não này biến thành tro tàn. Lưu Ngọc cũng không định mang túi trữ vật của tu sĩ mặt rỗ lên người, mà là đặt nó ở một hốc tối trong động, sau này có thời gian thì quay lại xử lý.
Sau một hồi đấu pháp chấn động lòng người, cộng thêm sự mệt mỏi khi di chuyển trong thời gian dài, cho nên đến khi đã thả lỏng, Lưu Ngọc cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Hắn lấy một lệnh bài ra mở cấm chế trong động phủ, dùng pháp lực ngưng tụ thành một dòng nước, rửa sạch toàn thân một lần sau đó mới cởi quần áo rồi ngủ ở trên giường đá.
Lưu Ngọc ngủ liên tiếp ngủ sáu canh giờ, cho đến giờ dần ngày thứ hai mới khoan khoái thức dậy.
Hắn lấy Cự Mộc kiếm ra từ túi trữ vật, hai tay Lưu Ngọc bấm pháp quyết, bắt đầu tiêu diệt dấu vết thần thức trong đó rồi tinh luyện pháp khí này.
Bởi vì chủ nhân của pháp khí đã chết, vì thế dấu vết thần thức cũng bị tiêu diệt dễ dàng, không đến mười lăm phút pháp khí này đã bị tinh luyện sơ qua, có thể kích phát ra bảy tám phần sức mạnh, còn lại vẫn cần thời gian dài để thích nghi, không cần vội vàng nhất thời.
Hắn lại đặt Cự Mộc kiếm vào túi trữ vật, Kim Long kiếm là pháp khí thượng phẩm, một tu sĩ Luyện Khí trung kỳ lại có được pháp khí thượng phẩm sẽ cực kỳ gây chú ý. Người có thể có được ở toàn bộ ngoại môn cũng là hiếm thấy, thanh kiếm bản to này lại phù hợp làm pháp khí sử dụng hằng ngày, vừa để người khác không quá xem thường mình, vừa không quá nổi bật.
Khi hắn đi ra khỏi động phủ, sắc trời vẫn còn xám xịt, sương mù nhàn nhạt vờn quanh ngọn núi này, trên núi hoàn toàn yên tĩnh, dường như ngay cả chim cũng chưa thức dậy.
Lúc Lưu Ngọc đi tới một vách núi cách đỉnh núi không xa, thì trên vách núi đã có hơn mười vị đệ tử ngoại môn đang ngồi luyện khí. Ánh mắt Lưu Ngọc nhìn qua đó, đi đến bên cạnh vài đồng môn có quen biết khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, vận chuyển công pháp “Mộc Linh quyết” tiến hành vòng tuần hoàn Đại Chu Thiên, chậm rãi luyện hóa Linh khí trong trời đất.
Sáng sớm là lúc mặt trời còn chưa nhô lên, ngay lúc này, Linh khí trong trời đất tương đối ôn hòa, có thể nói là càng dễ luyện hóa hơn thường ngày. Hơn nữa nghe nói khi mặt trời vừa ló dạng, tia sáng mặt trời chiếu qua tầng mây kia rất có lợi cho việc tu luyện sau này, nhưng chưa có ai chứng minh được cách nói này cả.
Cũng không biết là do đệ tử nào khởi đầu, vào lúc sáng sớm có càng ngày càng nhiều đệ tử ở Thanh Mộc phong ngồi tu luyện trên vách núi, điều này cũng trở thành một “hiện tượng lạ” ở trên Thanh Mộc phong.
Cho đến khi mặt trời càng ngày càng nhô cao, Linh khí trong trời đất cũng trở nên “táo bạo”, các đệ tử ngoại môn đang ngồi Luyện Khí bắt đầu lục tục thu công. Lưu Ngọc mở hai mắt, nhìn một nam một nữ ở phía trước, hai người này đều là đệ tử thăng lên từ biệt viện, bởi vì đều là người thuộc “phái biệt viện”, cho nên thường ngày có giao lưu nhiều, cũng xem như là quen biết nhau.