Chương 36. Hội đấu giá ngầm(2)
Lưu Ngọc quan sát một lúc, phát hiện có nhiều người đi vào nhưng mãi không ra, đoán chừng bên trong hẳn là có huyền cơ gì đó.
Không chút do dự nào nữa, hắn sải bước đi vào.
Sau khi vào tiệm tạp hóa, Lưu Ngọc nhìn quanh một lượt thì thấy một bà lão đang ngồi trong quầy.
Bà lão này tóc hoa râm, thân hình lọm khọm thế nhưng dựa theo dao động linh lực trên người thì đúng là Luyện Khí hậu kỳ.
Trong lòng Lưu Ngọc khẽ run lên, ngay cả một người gác cổng cũng có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, xem ra thế lực tổ chức hội đấu giá này không đơn giản chút nào.
“Bảo tháp trấn Hà Yêu?”
Giọng nói của Lưu Ngọc bình tĩnh và lạnh lùng, không chút dài dòng, tiến lên báo ra mật ngữ tiến cử của Thanh Đan Đường.
Nghe vậy, bà lão dùng con ngươi vẩn đục đánh giá Lưu Ngọc, trong nháy mắt lại nở một nụ cười khó coi lộ ra mấy chiếc răng lớn vàng khè.
“Thiên Vương cái Địa Hổ.”
Bà lão đối mật ngữ bằng một giọng khàn khàn, sau đó thò tay xuống dưới quầy ấn một cái. Không biết kích hoạt cơ quan nào, mà một cái cửa động rộng nửa trượng mở ra trên mặt đất, để lộ ra một dãy cầu thang với ánh đèn lờ mờ không biết dẫn đến đâu.
“Khách nhân, mời vào, đi dọc đến cuối đường sẽ đến được nơi tổ chức hội đấu giá ngầm.”
Biểu cảm trên mặt bà lão không thể nhìn rõ, bà ta dùng giọng khàn khàn quay sang nói với Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc duy trì cảnh giác đối với địa phương lạ lẫm, nhưng cũng không lộ ra chút dáng vẻ khiếp sợ nào, hắn nhìn bà lão bằng ánh mắt lạnh nhạt sau đó nghênh ngang đi về phía cầu thang.
Cầu thang hướng xuống dưới, cách vài chục trượng lại đặt một ngọn đèn, ánh sáng có chút lờ mờ.
Đi dọc theo cái lối đi này này khoảng một phút, cuối cùng cũng đi đến cuối con đường, Lưu Ngọc nhìn thấy một cánh cửa, có hai gã hắc y nhân đứng canh gác hai bên cửa.
"Mật ngữ!"
Hai tên thủ vệ áo đen ở trước cửa không nhúc nhích, sau lưng vác theo một cái Thanh Linh đao pháp khí, mắt nhìn chằm chằm.
Đợi Lưu Ngọc đi vào, một người nhìn thấy thì lên tiếng nói, thái độ có chút lạnh nhạt.
Trên người tên áo đen có một loại khí tức lạnh thấu xương như đã từng chiến đấu rất nhiều, giống như làm lính đánh thuê ở kiếp trước của Lưu Ngọc, rất khác các tu sĩ ở nhiều tông môn khác.
"Gió mây cười khinh vinh nhục, năm tháng gánh nặng đến bạc đầu !"
Trong lòng Lưu Ngọc không ngừng oán thầm mật ngữ, nhưng mà trả lời cũng không chậm, giọng điệu bình tĩnh không dao động.
Sau khi người áo đen xác nhận mật ngữ không sai thì đã mở cửa phòng ra rồi lại đứng ở một bên không làm gì nữa.
Không chần chờ nữa, Lưu Ngọc sải bước đi vào.
Phía sau cửa là một đại sảnh rộng lớn, trên hành lang được trải một tấm thảm màu đỏ, từng dãy ghế được trưng bày trong đại sảnh, những chiếc ghế cũng không dính liền vào nhau, giữa mỗi chiếc ghế đều cách nhau khoảng một trượng giống như là được sắp xếp theo một trình tự nào đó.
Tầng thứ hai, thứ ba của đại sảnh đều có những căn phòng riêng, mỗi phòng đều mở một cửa sổ nhỏ có thể trông thấy mọi việc dưới đại sảnh.
Tận cùng bên trong của đại sảnh là một đài cao khoảng năm sáu trượng, vách tường bốn phía xung quanh đều được treo đèn lồng, ánh sáng tỏa ra nhàn nhạt làm bừng sáng cả đại sảnh.
Sau khi Lưu Ngọc bước qua cửa phòng thì tới đại sảnh này, hắn phát hiện bốn phía xung quanh đại sảnh còn có mấy cánh cửa, vẫn có mấy tu sĩ lục tục đi ra từ phía sau, xem ra hội đấu giá này còn có mấy cánh cửa ra vào khác.
Lúc này mới chỉ có một vài tu sĩ đang ngồi ở ghế trên đại sảnh, rất nhiều người đang che đi khuôn mặt của mình, lẳng lặng ngồi nhắm mắt dưỡng thần hoặc là nhìn đông tới tây, nhưng mà không có ai trò chuyện với nhau, tất nhiên không muốn để cho người khác biết thân phận của mình.
Xem ra Lưu Ngọc đến tương đối sớm, trong đại sảnh còn có rất nhiều chỗ ngồi.
Lưu Ngọc bình tĩnh đi tới hàng ghế sau, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống.
Bên phải hắn là một nữ tử đeo mặt nạ con thỏ, trên người nữ tử này mặc một chiếc váy dài thanh lịch màu hồng phấn, tóc đen dài rũ xuống hai bên vai, tóc mái cắt ngang trán gọn gàng.
Tay nữ tử váy đỏ nắm lấy góc áo, tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy bên cạnh có người lạ ngồi xuống nên hơi mất tự nhiên, giống như có chút sợ hãi.
Lưu Ngọc ngồi ngay ngắn ở trên ghế, để ý thấy tình huống của nàng nhưng mà cũng không quay đầu lại trò chuyện mà chỉ giữ im lặng đánh giá hoàn cảnh của nơi này.
Hắn phát hiện ngồi trong đại sảnh đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, Luyện Khí trung kỳ như hắn lại tương đối ít, đại đa số đều là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, hắn to gan suy đoán hẳn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang ngồi ở trong phòng trên lầu.
Sau khi cảm thấy đã quan sát đủ rồi thì Lưu Ngọc nhắm hai mắt lại, lẳng lặng điều tức.