Chương 4. Không gian Tiên Phủ(2)
Trong khoảng thời gian ngắn, nỗi lo lắng ở trong lòng Lưu Ngọc buông xuống, lá gan của hắn cũng bắt đầu lớn dần lên.
Hắn không chần chừ nữa, nhẹ nhàng gõ cửa căn nhà gỗ. Nhà gỗ cũng không có khóa lại, vừa nhẹ nhàng đẩy một cái thì cửa gỗ liền đã mở ra.
Trong phòng trang trí cực kỳ đơn giản, ngoại trừ cái bàn thì chính là mấy cái tủ lớn, tủ còn có một loại mùi thuốc đặc biệt, dường như là dùng để chứa thuốc thảo dược đông y.
Lưu Ngọc tra xét từng chút một gian nhà gỗ nhỏ, không có người ở tất cả đều có chút rách nát.
Hắn phát hiện trên tất cả gia cụ đều có một tầng bụi mỏng, thật giống như nơi này rất lâu rồi không có ai tới, như là thôn vắng vẻ đã bị người ta vứt bỏ từ lâu.
Đất ruộng màu đen, giếng nước cũ nát còn có nhà gỗ nhỏ
Lưu Ngọc cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc khó nói, như là đã từng gặp qua ở đâu đó, hắn liền chậm rãi bay đến không trung kiểm tra.
Hắn rõ ràng là lần đầu tới nơi này, tại sao lại có một loại cảm giác quen thuộc kỳ quái, Lưu Ngọc cố gắng nghĩ lại.
Đột nhiên, linh quang Lưu Ngọc lóe lên, bỗng nhiên hắn nhớ tới cảnh tượng trước mắt cùng với một số tiểu thuyết cầu đoạn* rất giống nhau không phải sao?
*cầu đoạn: mấy cái đoạn hay chiếu đi chiếu lại trong phim, anh hùng cứu mỹ nhân, trời là lão đại ta là lão nhị các kiểu.
Quang điểm bích lục theo ta xuyên qua mà đến, còn có một loại liên hệ không tên, mà vùng không gian này lại là quang điểm bích lục diễn biến ra, chẳng lẽ đây là tiểu thuyết "Tiên Phủ Không Gian" của kiếp trước?
Lưu Ngọc quả quyết trong lòng, sau đó tới gần quan sát đất ruộng màu đen, trong lòng mừng rỡ lộ ra một tia ý cười.
Hắn đào đất ruộng màu đen lên, nắm một nắm bùn lên trợn mắt chăm chú quan sát, bùn đất vô cùng màu mỡ hơn nữa trong đó chứa đựng linh lực phong phú, cho dù là linh điền thượng hạng của Nguyên Dương Tông thì so ra không kém bao nhiêu.
Kiếp trước là một vị các lão mọt sách, xem qua hơn mấy trăm quyển tiểu thuyết, đối với công dụng của đất ruộng màu đen thì tự hắn đã có suy đoán, có điều tiếp nhận hay là lại làm thêm một ít thử nghiệm mới có thể xác nhận.
"Hay là làm thí nghiệm một phen!"
Nghĩ vậy Lưu Ngọc không do dự nữa, tâm thần kiên định, ý niệm truyền ra ý nghĩ muốn đi ra ngoài của hắn.
Sau đó một trận cảm giác hôn mê nhẹ nhàng truyền đến, Lưu Ngọc lắc lắc đầu, đem cỗ cảm giác hôn mê này giải trừ đi rồi mới nhanh chóng đứng dậy.
Hắn lập tức cẩn thận kiểm tra cấm chế của gian phòng có phải là bị động tới hay không, đợi đến lúc phát hiện ra không khác gì ngày thường thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đệ tử ngoại môn của Nguyên Dương Tông đều ở lại đơn độc, mỗi một tên đệ tử ngoại môn đều có một động phủ, mỗi cái động phủ đều có cấm chế đơn giản, chỉ có một tia năng lực phòng hộ đơn giản cùng với ngăn cản thần thức của tu sĩ Luyện Khí kỳ dò xét.
Lưu Ngọc mở cửa sổ động phủ ra, ánh trăng lạnh lẽo liền chiếu vào bên trong.
Lúc này vừa mới tới giờ Hợi, bóng đêm đã bao phủ tòa Linh sơn này, trên bầu trời từng chòm sao lấp lánh tỏa sáng, tinh nguyệt tranh huy, chân trời xa xôi thỉnh thoảng có từng đạo ánh sáng lướt qua, trong nháy mắt đã biến mất ở trong tầm mắt.
Lưu Ngọc mở túi chứa đồ ra, truyền vào bên trong một tia pháp lực, ba viên hạt giống Thanh Linh thảo ngay lập tức xuất hiện trên tay.
Đây là linh dược mà quản lý Linh Dược viên ở tông môn lưu lại trước đây, cái dược viên kia đa số trồng một ít phổ thông linh dược, lúc này mấy viên hạt giống được lấy ra vừa vặn có công dụng.
Đóng cửa sổ, nắm chặt hạt giống linh thảo trên tay, tâm thần Lưu Ngọc hơi động, thần thức liền hướng về quang điểm bích lục ở Nễ Hoàn cung mà bao lấy, một trận sức hút quen thuộc truyền đến, hạt giống trên tay đã biến mất không còn tăm hơi.
Lưu Ngọc lần thứ hai tiến vào Tiên Phủ, lần này trực tiếp xuất hiện ở bên trong kết giới, hư không bên ngoài kết giới vẫn cô tịch cùng hắc ám như trước đây.
Hắn không chút nào dừng lại đem mấy viên hạt giống linh thảo vùi xuống bùn đất màu đen, sau đó cẩn thận quan sát.
Cảnh tượng khó tin xuất hiện, vẹn vẹn thời gian mấy hơi thở, hạt giống linh thảo liền mọc ra mầm xanh biếc nho nhỏ, sau đó lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy mà sinh trưởng! Linh điền màu đen này quả nhiên có công hiệu nghịch thiên!
Lưu Ngọc trợn mắt lên nhìn cảnh tượng này, nhạy cảm phát hiện linh lực của linh điền màu đen đang giảm bớt, xem ra thúc giục linh thảo này cũng có tiêu hao.
Mầm non xanh biếc này còn đang cấp tốc sinh trưởng, quả thực lật đổ quy tắc tự nhiên của thiên địa, Lưu Ngọc một khắc cũng không dám chớp mắt, chỉ lo bỏ lỡ gì đó.