Chương 40. Truy đuổi và chạy trốn(1)
Từng món bảo vật được bán ra, trong số những vật phẩm đấu giá then chốt vậy mà lại có một món pháp khí cực phẩm hình phi đao, thậm chí đã gây ra sự tranh giành kịch liệt của tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở tầng hai.
“Pháp khí cực phẩm Thần Hỏa đao, giá khởi điểm tám trăm Linh Thạch, mỗi lần tăng gia không được thấp hơn ba mươi Linh Thạch!”
“Chín trăm Linh Thạch!”
“Chín trăm ba mươi Linh Thạch!”
Rất nhiều tu sĩ Luyện Khí trong đại sảnh đều im lặng, kính sợ nhìn tu sĩ Trúc Cơ trong phòng báo giá, không có tu sĩ Luyện Khí nào dám cạnh tranh giá với tu sĩ Trúc Cơ, nếu không cho dù đấu giá được, chỉ sợ cũng không có mạng mà dùng.
Lưu Ngọc yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện, cảm nhận khoảng cách do chênh lệch tu vi cảnh giới mang lại.
“Một nghìn một trăm Linh Thạch!”
Món pháp khí Thần Hỏa đao này, cuối cùng được người dùng một nghìn một trăm Linh Thạch đấu giá được.
“Cảm ơn các vị đạo hữu đã tới tham gia, buổi đấu giá này đến nay là kết thúc rồi, chúng ta lần sau gặp lại!”
“Sau đây mời các vị đạo hữu lần lượt rời khỏi hội trường.”
Nụ cười liên tục hiển diện trên gương mặt béo ú của Cơ Quảng Lâm, thiết nghĩ giá cả giao dịch được của buổi đấu giá này khiến gã rất hài lòng, lợi nhuận chắc chắn rất khả quan.
Gã ta ôm quyền thi lễ về phía mọi người ở xung quanh, mặt mày rạng rỡ nói.
Dứt lời, cửa phòng đóng lại ở bốn phía cũng từ từ mở ra, tu sĩ bắt đầu rời khỏi hội trường, hai bên cửa đều có hai người mặc đồ đen duy trì trật tự.
Lưu Ngọc không nán lại quá lâu, hắn chầm chậm đứng dậy, rời khỏi hội trường đấu giá theo con đường tăm tối cũ lúc mà hắn đi vào.
Sau khi đã ra khỏi quầy tạp hóa, Lưu Ngọc suy nghĩ một chút, hiện giờ Hoàng Long đan đã ở trong tay, toàn bộ mục đích đến phường thị Gia Thái cũng đã đạt được, vậy nên không cần thiết phải ở lại nơi này nữa, việc cấp bách hiện tại là quay về tông môn đột phá cảnh giới mới là hợp lí.
Nhân lúc trời tối, Lưu Ngọc như không có chuyện gì đi về phía lối vào phường thị, đêm dài lắm mộng, hắn không có ý định quay lại Tiên Khách Lai nữa.
Đến lối ra của phường thị, Lưu Ngọc từ xa phát hiện, một nữ tử mặc váy dài hồng phấn đã đi tới trước mặt hắn.
Nhìn dáng vẻ là có được vật phẩm mình thích khiến nàng rất vui, sau khi ra khỏi phường thị, nàng nhanh chóng lấy ra một mảnh pháp khí hình lá sen, bay về phía Nguyên Dương Tông.
“Nhìn quần áo và thân thủ đó, hình như chính là nữ tu mặt thỏ vừa rồi ngồi bên cạnh mình, phương hướng nàng ta muốn đi tới hình như là tới Nguyên Dương Tông, lẽ nào nàng ta cũng là tu sĩ của Nguyên Dương Tông sao?”
Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng, sau đó lại chú ý tới hai tu sĩ lén la lén lút đi theo đằng sau nữ tu váy hồng từ xa xa. Nhìn dáng vẻ hẳn là nảy sinh suy nghĩ không tốt gì đó.
Căn cứ theo nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn không có ý nghĩa sẽ đi góp vui, cũng không tiếp tục nghĩ đến kết cục của nữ tu váy hồng sẽ như thế nào, chỉ hy vọng nàng ta tự cầu phúc.
Cẩn thận quan sát xung quanh xem có ai theo dõi không, có điều không phát hiện là có ai cả, Lưu Ngọc lúc này mới ra khỏi phường thị.
Sau khi ra khỏi phường thị, căn cứ theo tác phong cẩn thận trước nay vẫn vậy, Lưu Ngọc nhanh chóng thi triển Ngự Phong thuật mà đi, cực kỳ khiêm tốn.
Bóng dáng của hắn nhanh chóng hòa vào trong màn đêm.
Cấp tốc phi hành được khoảng mười mấy dặm, Lưu Ngọc chú ý thấy đằng sau có hai đạo ánh sáng vội vàng không hề che đậy lao về phía hắn.
Sắc mặt hắn hơi thay đổi vội đổi sang đi một hướng khác, thế nhưng ánh sáng đó cũng chuyển hướng theo hắn, bám riết không tha.
“Mục tiêu của đối phương chính là ta!”
Sắc mặt của Lưu Ngọc tối sầm lại, hắn nhanh chóng lấy ra Cự Mộc kiếm từ trong túi trữ vật, sau khi hắn vội vã truyền pháp lực vào thì thanh kiếm nhanh chóng biến lớn, sau đó hắn nhảy lên điều khiển Cự Mộc kiếm nhanh chóng bay đi.
Lưu Ngọc vừa khống chế Cự Mộc kiếm toàn lực phi hành, vừa quay đầu nhìn về phía sau, nhìn hai đạo ánh sáng một lục một đỏ đang đuổi theo kia.
Đối với thân phận của người truy kích, Lưu Ngọc lờ mờ đoán được, rất có thể là cặp vợ chồng tu sĩ mặc Nho Sam trong buổi đấu giá, mục tiêu khả năng là một viên Hoàng Long đan mà hắn nắm giữ, chỉ là không ngờ tới hai người đó vậy mà lại to gan trắng trợn không kiêng kỵ gì như vậy!
Dám ngang nhiên trắng trợn truy kích hắn!
Trong lòng Lưu Ngọc lập tức bùng lên lửa giận, hai mắt lạnh đi, trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Cảm nhận kỹ Linh lực dao động tỏa ra từ người tới, một người là Luyện Khí thất tầng, một người là Luyện Khí lục tầng, thần sắc của Lưu Ngọc bỗng trở nên ngưng trọng.