Đằng trước Bổ Thiên điện.
Chỉ cần là tử đệ Độc Cô gia không ra bên ngoài thì đều tụ tập đến, cỡ ba vạn, cung kính đứng bên ngoài Bổ Thiên điện.
Điện chủ các điện đứng đằng trước nhất, còn có xác đám Độc Cô Thiên Nhai, Độc Cô Thiên Nhai của cửu kiếm điện.
Các điện chủ im lặng, không hiểu hôm nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện lớn quyết định tương lai của Độc Cô thế gia.
*Két!*
Cửa đại điện mở ra.
Mọi người nhìn sang, đèu biến sắc mặt.
Mọi người kinh ngạc kêu lên:
- Tại sao như vậy?
Nhưng sự sùng kính với Độc Cô Bổ Thiên khiến náo động rất nhanh bình tĩnh lại.
Độc Cô Bổ Thiên nhìn bên ngoài đại điện, Diêm Xuyên, Hoàng đứng một bên, bên kia chính là Diêm Vô Địch đã tỉnh táo lại.
Diêm Vô Địch cung kính hành lễ với Độc Cô Bổ Thiên.
Độc Cô Bổ Thiên nhẹ giọng nói:
- Tử đệ Độc Cô thế gia nghe lệnh!
Thanh âm tuy nhẹ nhưng ở Độc Cô thế gia thì vang như sấm đánh.
Độc Cô Bổ Thiên nói:
- Bắt đầu từ hôm nay Độc Cô Vô Địch chính là gia chủ đời tiếp theo, các ngươi phải nghe lệnh của hắn!
- Gia chủ? Gia chủ đời thứ hai?
- Độc Cô Vô Địch? Diêm Vô Địch?
- Tại sao như vậy?
............
......
...
Các tử đệ Độc Cô gia cực kỳ kinh ngạc.
- Gia chủ, không được đâu, Độc Cô Vô Địch không phải là huyết mạch Độc Cô gia!
- Gia chủ, Độc Cô Vô Địch nguyên danh là Diêm Vô Địch, không phải là người Độc Cô gia!
............
......
...
Phút chốc đám điện chủ kêu lên.
Để người lạ làm gia chủ? Sao có thể chứ?
Diêm Vô Địch, Diêm Xuyên, Hoàng không ai nói chuyện.
Độc Cô Bổ Thiên nhìn người bên ngoài điện.
Độc Cô Bổ Thiên thản nhiên nói:
- Lời ta nói có nghe được không?
Độc Cô Bổ Thiên nhấn mạnh lần nữa, phút chốc đám điện chủ biểu tình khó coi.
- Vâng, bái kiến gia chủ!
Có hai kiếm mạch cung kính hành lễ với Diêm Vô Địch.
Nếu Độc Cô Bổ Thiên đã mở miệng thì hai kiếm mạch này đương nhiên toàn tâm toàn ý phục tùng.
Điện chủ khác mắt lóe tia không cam lòng, nhưng đối diện Độc Cô Bổ Thiên không ai dám phản đối.
Họ cung kính hành lễ với Độc Cô Bổ Thiên. truyện được lấy tại TruyenFull.com
- Âng, cẩn tuân lệnh của gia chủ!
Độc Cô Bổ Thiên khẽ ừ:
- Ừm.
Độc Cô Bổ Thiên nhìn hướng Diêm Vô Địch.
Độc Cô Bổ Thiên nghiêm túc nói:
- Vô Địch!
Diêm Vô Địch cung kính nói:
- Có!
Độc Cô Bổ Thiên khẽ thở dài nói:
- Độc Cô thế gia giao cho ngươi, mong ngươi hãy trân trọng nó.
Diêm Vô Địch biểu tình nghiêm túc, nói:
- Gia chủ cứ yên tâm, Độc Cô thế gia chính là nhà của ta, Vô Địch tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương đến Độc Cô thế gia, ta thề có thể trời đất làm chứng.
Độc Cô Bổ Thiên nhẹ gật đầu.
Độc Cô Bổ Thiên lộ vẻ buồn rầu nói:
- Ta không xem thấy ngày trời đất bổ đủ nhưng ta thật rất muốn thấy, rất muốn thấy ngày đó!
Diêm Vô Địch trịnh trọng nói:
- Ngày nào Vô Địch còn sống thì sẽ cố gắng suốt đời!
Độc Cô Bổ Thiên lộ vui mừng:
- Tốt, tốt!
Độc Cô Bổ Thiên nói:
- Đưa kiếm của ngươi cho ta đi.
Diêm Vô Địch vội đưa ra Tử Thanh kiếm.
Độc Cô Bổ Thiên nhẹ vẫy tay, trường kiếm trắng bềnh bồng ở chính giữa đại điện, bỗng nhiên bay xuống, bay đến đằng trước Độc Cô Bổ Thiên.
Độc Cô Bổ Thiên có chút không nỡ nói:
- Bổ thiên là truyền thừa, đời của ta chưa khiến ngươi nở rộ tuyệt thế phương hoa, đời tiếp theo nguyện ngươi có thể diệu thị thiên hạ!
*Vèo!*
Trường kiếm trắng dán sát Độc Cô Bổ Thiên cọ xát, hình như không nỡ giờ phút này.
Độc Cô Bổ Thiên khẽ thở dài, nói:
- Dung hợp đi, bổ thiên, ngươi có sứ mệnh của mình.
*Ong!*
Bổ Thiên kiếm màu trắng bỗng ngân lên.
Nó run rẩy, bên ngoài đại điện truyền đến vô số tiếng kiếm ngân.
Cả kiếm trủng, tất cả thần kiếm cắm trên mặt đất cùng run lên, thậm chí kiếm của ba vạn tử đệ Độc Cô thế gia đều ngân vang.
*Ong ong ong- -!*
Khắp nơi đều là tiếng kiếm ngân.
Hình như tất cả thần kiếm đều bái lạy Bổ Thiên kiếm vậy.
Chỉ có ba thanh kiếm không rung động.
Tử Thanh kiếm của Diêm Vô Địch, hai thanh Thượng Đế, Ngọc Đế kiếm của Diêm Xuyên.
Mọi người nhìn chăm chú, Bổ Thiên kiếm như là hòa tan, hình như biến thành chất lỏng chảy vào Tử Thanh kiếm.
Tử Thanh kiếm nhanh chóng biến đổi thể chất, kiếm hình không thay đổi nhưng màu sắc biến thành trắng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Bổ Thiên kiếm, Tử Thanh kiếm hòa vào nhau.
Giữa không trung chỉ còn lại một thanh kiếm màu trắng.
Độc Cô Bổ Thiên đưa ra Bổ Thiên kiếm, nói:
- Vô Địch, đây là 'Bổ Thiên kiếm' các đời gia chủ truyền thừa, kiếm có linh tính, chỉ nhận kiếm chủ, từ nay về sau ngươi chính là Độc Cô gia chủ, hãy đối xử với nó cho tốt.
Ngoài điện mắt các điện chủ lóe tia không tha, đó là bằng chứng của gia chủ.
Diêm Vô Địch cung kính nhận lấy:
- Vâng!
Dặn dò xong mọi chuyện, Độc Cô Bổ Thiên lại nhìn hướng ba vạn người ngoài điện.
Độc Cô Bổ Thiên khẽ thở dài, nói:
- Tử đệ Độc Cô các ngươi ta không có gì đưa cho, để cho các ngươi một luồng kiếm ý, hy vọng các ngươi hãy phụ trợ cho Độc Cô Vô Địch, hoàn thành tâm nguyện cho ta!
Trong mắt Độc Cô Bổ Thiên bắn ra hai luồng kiếm quang.
*Ong!*
Kiếm quang hai biến bốn, bốn thành tám, nhanh chóng nhân lên, bắn hướng người ngoài điện.
Vạn kiếm cùng ra, chớp mắt bắn vào thân thể tử đệ Độc Cô gia.
*Ong!*
Mọi người nhắm mắt lại, kiếm khí xông tận trời, hình như đang cảm ngộ vô thượng diệu pháp nào đó.
Hiện tại Độc Cô Bổ Thiên tiêu hao hết một giọt sinh mệnh cuối cùng, mang theo nụ cười từ từ nhắm mắt lại, biến thành cái xác khô.
Diêm Vô Địch quỳ lạy:
- Gia chủ!
Diêm Vô Địch dập đầu ba cái hướng Độc Cô Bổ Thiên.
Diêm Xuyên, Hoàng thì cung kính hành lễ với Độc Cô Bổ Thiên.
Mặc dù Độc Cô Bổ Thiên đã chết nhưng rung động Diêm Xuyên sâu sắc. Vì thiên hạ, thương sinh mà đời đời cố gắng, không vì một thế mà chỉ tranh một giây.
Ý chí như vậy là lần đầu tiên Diêm Xuyên thấy.
Mười ngày sau, bên ngoài Độc Cô thế gia.
Diêm Xuyên sắp đi rồi, Diêm Vô Địch đưa tiễn.
Diêm Xuyên nói:
- Vô Địch, đưa đến chỗ này là được rồi.
Diêm Vô Địch có chút lo âu nói:
- Vâng, Xuyên thúc, hiện tại ta kế thừa gia chủ, nhưng ta lo có vài người không phục.
Diêm Xuyên nhìn Diêm Vô Địch, mỉm cười nói:
- Không phục? Vậy ngươi không hợp làm gia chủ rồi.
- A?
Diêm Xuyên vô cùng trịnh trọng nói:
- Vô Địch, đây là bước đầu tiên của ngươi, ta hy vọng lúc ngươi trở về giúp ta thì không chỉ có kiếm đạo kinh người, Độc Cô thế gia là khởi bước tốt nhất cho ngươi. Ta tin tưởng ngươi sẽ xử lý tốt mọi thứ, hãy nhớ kỹ vũ lực không thể giải quyết được mọi chuyện, phải biết dùng đầu óc.
Diêm Vô Địch kiên quyết nói:
- Vâng, Xuyên thúc cứ yên tâm!
......
...
Từ biệt Diêm Vô Địch rồi Diêm Xuyên lại lên đường.
Phi chu bay nhanh.
Diêm Xuyên đứng trên đầu thuyền.
- Bổ thiên giả? Độc Cô Bổ Thiên?
Trong đầu Diêm Xuyên thật lâu không thể bình tĩnh.