- Đa tạ bệ hạ!
Mọi người kêu lên.
- Mộng nhập thiên cơ năm mươi năm. Hai trăm phần hồn phách, tương đương với chúng ta đi ra ngoài vạn năm. Tuy nói không phải thực sự liên tục, nhưng mệnh cách lực tăng thêm, vẫn có thể lấy vạn năm để tính toán. Hơn nữa hai trăm nhân sinh không giống nhau, cũng là một phần của cải trân quý. Thực sự dung hợp, sẽ mau chóng hóa thành lực lượng của bản thể. Đặc biệt là Hoắc Quang, Lưu Cẩn, Dịch Phong phải tranh thủ xông thẳng vào thượng Hư Cảnh!
Diêm Xuyên trịnh trọng nói.
- Hoàng thượng yên tâm, thần có nắm chắc!
Hoắc Quang, Dịch Phong, Lưu Cẩn đều cười nói.
Vạn năm?
Giờ phút này, Phụng Âm Dương, Bạch Đế Thiên, Kim Đại Vũ đều hàng ngàn hàng vạn cảm khái.
Tu hành? Trước đây các loại phương thức tăng nhanh tu hành, so với cái này quả thực quá yếu!
Phụng Âm Dương cảm giác, mình chỉ cần hoàn toàn dung hợp những trải nghiệm lần này sẽ không kém gì sư tôn Lý Thương Lan. Thậm chí, giờ phút này Phụng Âm Dương có cảm giác có thể kết nối tinh thần.
Bạch Đế Thiên cũng cảm giác lực lượng bản thân có thể lớn mạnh. Thượng Hư Cảnh, cho dù trong thượng Hư Cảnh, Bạch Đế Thiên cũng là tồn tại mạnh tới cực điểm.
Kim Đại Vũ càng điên cuồng hít sâu một hơi. Ngày xưa hắn trốn trong Đại Vũ Thiên Tông bế quan, quả thực không thể so sánh với cái này.
Điều này tương đương với vạn năm mệnh cách lực?
Một bên khác, Diêm Xuyên lại nhìn Tử Tử.
- Meo, vạn năm? Có thật khoa trương như vậy không? Meo? Ta cũng muốn đi. Lần sau ta cũng muốn đi!
Miêu Miêu lấy móng vuốt nhỏ nắm lấy tay áo Diêm Xuyên, tỏ ra vô cùng đáng thương kêu lên.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái khẳng định.
- Meo!
Lúc này Miêu Miêu mới hài lòng.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diêm Xuyên hỏi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.com chấm c.o.m
- Diêm Vô Địch tới, đang ở cửa Triều Thiên Điện!
Tử Tử cau mày nói.
- Tới rồi sao? Nên tới. Đúng là vẫn nên tới!
Diêm Xuyên hít sâu một cái gật đầu.
——————
Triều Thiên Điện..
Diêm Vô Địch giơ kiếm lên, hai mắt đỏ ửng.
- Vô Địch, bệ hạ không ở trong Yến Kinh. Đã năm mươi năm, ngươi hỏi thăm một chút xem. Ai cũng biết điều này. Trước hết ngươi đi thắp một nén nhang cho phụ thân ngươi đã!
Một người trong dòng họ Diêm Thị khuyên nhủ.
- Không cần, không thấy được Diêm Xuyên, ta không có mặt mũi đi gặp phụ thân ta!
Diêm Vô Địch lắc đầu một cái khẳng định.
- Nhưng..
Người trong dòng họ Diêm Thị kia sắc mặt phức tạp nói.
- Bệ hạ đến!
Phía xa, đột nhiên truyền đến một tiếng la lớn của Lưu Cẩn.
Lưu Cẩn vừa la lên, bách quan nhất thời kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
Việ Diêm Xuyên ở Hàm Dương Cung, mộng nhập thiên cơ, chỉ có số ít thần tử biết mà thôi. Người khác đều tưởng rằng Diêm Xuyên đi ra ngoài. Giờ phút này thấy Diêm Xuyên bỗng nhiên xuất hiện, nhất thời mọi người đều lộ vẻ mờ mịt.
Dám người Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ, Dịch Phong, Tử Tử đi đến.
Trong lúc nhất thời, bọn họ không còn nghi ngờ nữa.
- Bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Quần thần cung kính bái lạy.
Diêm Xuyên dưới sự chú ý của mọi người đi tới cửa Triều Thiên Điện..
Lưu Cương, Mạnh Văn Nhược đều tò mò nhìn mọi người. Hai người muốn xem bọn họ có thay đổi gì không.
Diêm Xuyên đi ở phía trước, mọi người theo phía sau. Hắn bước từng bước đi tới trước mặt Diêm Vô Địch.
- Ca ca, chính là hắn, chính là Diêm Xuyên ép chết phụ thân!
Diêm Yên Vân kêu lên.
- Câm miệng!
Diêm Vô Địch quát lên.
Diêm Yên Vân kinh ngạc nhìn về phía Diêm Vô Địch, nhất thời quên nói chuyện.
Nhìn thấy Diêm Xuyên, trong mắt Diêm Vô Địch loé ra một sự thù hận phức tạp. Bổ Thiên Kiếm trong tay hắn run rẩy.
- Vô Địch, cháu đã trở lại!
Diêm Xuyên cười nói.
Keng!
Bổ Thiên Kiếm vung lên, mũi kiếm nhất thời chỉ về phía Diêm Xuyên.
- Lớn mật!
Đám người Hoắc Quang, Lưu Cẩn, Kim Đại Vũ lập tức cùng hét lên.
Diêm Xuyên nhẹ nhàng vung tay lên, ngăn mọi người lại.
- Vô Địch, cháu không thể chỉ kiếm vào bệ hạ!
Một người trong dòng họ Diêm Thị lo lắng kêu lên.
Nếu Đại Trăn lập quốc, tất cả đều có lễ nghi quy phạm. Chỉ kiếm vào bệ hạ, chẳng khác nào mưu phản, sẽ không có đường quay lại!
Đây không phải là vấn đề nguyện không tha thứ. Mà quốc chế như vậy, đế vương tôn quý không thể bị làm nhục. Cho dù bệ hạ tha thứ cho ngươi, văn thần dâng tấu chương kết tội cũng có thể dìm chết ngươi.
Nhìn thấy Diêm Vô Địch chỉ kiếm vào Diêm Xuyên như vây, một đám người trong dòng họ Diêm Thị đều lo lắng thay cho Diêm Vô Địch.
Diêm Xuyên lại khẽ mỉm cười nói:
- Năm đó, trong phong thuỷ trận Vạn Diệu Yêu Liên, trẫm đã từng hứa với ngươi, cho phép ngươi khiêu chiến trẫm một lần! Xem ra, phải ứng nghiệm vào ngày hôm nay rồi!
Diêm Xuyên vừa mở miệng, một đám người trong dòng họ Diêm Thị nhất thời mừng như điên. Bởi vì có lời hứa của bệ hạ trước đó, vậy không cần lo lắng văn thần kết tội nữa!
- Ngươi ép chết phụ thân ta?
Trong mắt Diêm Vô Địch loé ra một sự đau khổ.
- Cho nên, cháu muốn báo thù?
Diêm Xuyên lại cười nhạt.
- Đúng, ta muốn báo thù!
Con mắt Diêm Vô Địch lại đỏ ửng.
Diêm Vô Địch hiểu rõ, việc này không trách Diêm Xuyên được. Hắn thân là con, không thể không làm phần nhân quả này, không thể không đòi công đạo từ phía Diêm Xuyên.
Tuy rằng không muốn đối kiếm với Diêm Xuyên, nhưng lại không thể không làm vậy!
- Vậy đến đây đi. Để trẫm xem thử trong những năm qua, rốt cuộc cháu học được bao nhiêu!
Diêm Xuyên lại thoả mãn gật đầu một cái.
Diêm Xuyên đồng ý đấu với Diêm Vô Địch sao?
- Bệ hạ thân thể vạn kim, không thể đặt mình vào nguy hiểm!
- Bệ hạ, mong bệ hạ cân nhắc!
Nhất thời, quần thần kêu lên.
Diêm Xuyên lại phất tay một cái, khiến quần thần dừng lời khuyên can.
- Đi thôi!
Diêm Xuyên đạp một cái bay về phía trên không.
Diêm Xuyên để Thượng Đế Kiếm ở lại, trong tay chỉ cầm theo Ngọc Đế Kiếm.
Vù!
Ngọc Đế Kiếm rung lên một tiếng. Diêm Xuyên chờ đợi lâm trận.
- Gia chủ?
Một đám đệ tử Độc Cô thế gia kêu lên, cảm thấy có chút lo lắng.
- Mọi người ở lại chỗ này. Đây là ân oán giữa ta và Diêm Xuyên!
Diêm Vô Địch trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám đệ tử Độc Cô thế gia thi nhau lên tiếng trả lời.
Vèo!
Diêm Vô Địch cũng bay về phía không trung.
Đứng ở trên không trung, hai người cách không nhìn nhau.
Diêm Vô Địch hít sâu một cái, trong đầu vứt bỏ sự sùng bái đối với Diêm Xuyên, chỉ nhớ kỹ thù hận đối với Diêm Xuyên. Bổ Thiên Kiếm trong tay run rẩy. Một cỗ khi thế không thể chặn dâng trào.
Phía bên kia, Diêm Xuyên tay cầm Ngọc Đế Kiếm, cũng không hề tỏ ra sơ suất. Hắn cũng ngưng thần chờ đợi. Bởi vì Diêm Xuyên biết truyền thừa của Diêm Vô Địch đáng sợ tới mức nào!
Hai chú cháu bước vào trận đại chiến hết sức căng thẳng!
Ánh mắt Diêm Vô Địch nhất thời cứng lại, Bổ Thiên Kiếm trong tay vung lên!
Ầm!
Khắp thiên địa đều bị trận bão táp kiếm khí vô tận bao phủ, che kín bầu trời. Kiếm khí vô tận. Trong lúc nhất thời, sát khí bắn ra bốn phía, ép thẳng tới chỗ Diêm Xuyên.
Trận bão táp kiếm khí vừa ra, quần thần Đại Trăn rất nhiều người tỏ ra hoảng sợ.
Sắc mặt Phụng Âm Dương trầm xuống, tay xuất một chiêu.
Vù vù! Vù vù!
Xung quanh Yến Kinh, vô số trận pháp nhanh chóng hình thành. Mây mù nổi lên bốn phía, hình thành một lồng trận lớn, bao xung quanh Yến Kinh, để đề phòng dân chúng chịu tai họa.