Tiên Sở

Chương 20: Vũ y đạo sĩ thâu huyền phố

Sở Dịch run rẩy liên hồi, răng đập vào nhau lập cập, cái đuôi dài đập ầm ầm vào vách lò khiến vảy văng tung tóe, da thịt tơi bời, nhưng lò luyện đan bằng đồng vẫn hòan toàn đứng yên bất động.

Cơ thể chàng lúc lạnh thấu xương, lúc nóng như lửa đốt, lục phủ ngũ tạng tựa hồ như bị vật bén nhọn cắt vào từng tấc từng tấc một, thần trí cũng phảng phất như trống rỗng, vỡ vụn, bị xé nát ra thành hàng ngàn hàng vạn mảnh nhỏ.

Sức nóng trong cơ thể càng lúc càng cao khiến thần trí chàng lại càng hỗn độn, bị nỗi đau đớn dày vò đến mê lọan, chỉ biết gào thét thê thảm trong cơn đau nhức đến tê liệt tâm can, hận không thể phá lò đào thoát.

Đột nhiên giữa đan điền chàng phát ra tiếng kêu lách cách tựa hồ có cái gì đấy đang vỡ ra, sau đấy chàng cảm thấy một luồng nhiệt ấm áp chậm rãi loang dần, tòan thân đột nhiên cảm thấy mát mẻ đến tận xương cốt, cả người Sở Dịch liền trở nên cứng đờ, trí óc bất ngờ khẩn trương lên, trong lòng mơ mơ màng màng cảm thấy vô cùng bất an, sợ hãi.

"A- a- a - a!"

Trong đan điền tựa hồ có một quả cầu từ từ bắt đầu xoay chuyển từ đông sang tây, từng vòng từng vòng một, càng lúc càng nhanh, dần dần hình thành một dòng khí xoáy, từ trong ra ngoài, tầng tầng lớp lớp xoay tròn.

Bị luồng xóay bên trong người lôi kéo, dẫn dắt, Sở Dịch không tự chủ được cuốn tròn như con cuốn chiếu xoay như bông vụ, lò đan dược đột ngột chuyển hướng, "vù vù", quay ngược trở lại.

Trong cơn mụ mị, chàng chỉ cảm thấy kiệt lực, đầu óc mơ màng uể oải, giống như phần lớn hồn phách đã theo luồng lốc xoáy đi vào trong đan điền.

Một lúc lâu sau, luồng khí xoáy tụ trong đan điền dần dần ngừng lại. sự nhức nhối bạo liệt cũng từ từ tiêu biến, hàn ý biến mất hoàn toàn, tuy nhiên sự thiêu đốt nóng rực, đau đớn lại càng lúc càng mãnh liệt.

Thần trí Sở Dịch dần dần thanh tỉnh, chầm chậm mở mắt ra, chỉ thấy ánh hồng từ bếp lò chiếu ra rực rỡ, khí tím cuồn cuộn, bản thân chàng thì cuốn tròn trong lò luyện đan, vảy bị cháy sém, khói xanh bốc lên "xì xì".

"Kỳ quái, ta... ta cuối cùng làm sao lại có thể tới lò luyện đan?"- Sở Dịch trong lòng kinh hãi, mờ mịt, trong khoảnh khắc vất vả nghĩ lại, chỉ mờ mờ nhớ được bị tiếng sáo của Phiên Phiên biến thành hình rắn, còn sự tình sau đấy như thế nào thì không thể nghĩ ra.

Xuyên qua cái lỗ tròn trên lò luyện đan nhìn ra ngoài, trong động trống rỗng, hỗn loạn.Trên mặt đất, mọi thứ nằm ngổn ngang. Mấy cổ thi thể của các đạo cô vẫn ở đấy như trước, chỉ hoàn toàn không thấy thân ảnh của Yến Tiểu Tiên cùng yêu nữ kia.

Sở Dịch lạnh người, nghĩ:" Tiên muội phần lớn là đã bị yêu nữ bắt đi rồi, không biết sống chết thế nào?Có thể bình an đào thoát hay không?", trong lòng thấp thỏm lo lắng vô cùng. xem tại TruyenFull.com

Đột nhiên nghe thấy tiếng tri hô:

- " Yêu ma quả nhiên ở chỗ này!"

Chỉ trong chớp mắt, bóng người trùng trùng, kiếm quang chớp động, gần trăm đạo sĩ ào ào tiến vào động khẩu như thủy triều, trong ba lớp, ngoài ba lớp vây chặt hoàn toàn lò luyện đan, luôn miệng thóa mạ không ngớt.

Sở Dịch sửng sốt, bỗng dưng tỉnh ngộ, yêu ma mà bọn họ nói đến chính là mình, tận đáy lòng vừa buồn cười vừa thống khổ, muốn há miệng cười to, nhưng chỉ phát ra một tiếng rống giận quái dị. Hơn một nửa số người trong đám trăm đạo sĩ mặc áo vàng, mũ lông đều là Long Hổ đạo sĩ, Mao Sơn phái thì cũng có khoảng hai ba mươi người, nhưng thật ra, cùng là đồng đạo Linh Bảo tu chân chỉ có hai đạo cô của Lăng Ba quán, thấy thi thể đồng môn trên mặt đất hai người sớm đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, nước mắt ươn ướt.

Trương Tư Đạo lưng đeo bạch thiết trường kiếm, nhẹ nhàng đi đến trước hỏa lò, nhàn nhạt nói:

- " Yêu ma bị nhốt trong lò không thể thóat thân, mọi người cẩn thận tìm kiếm, tất sẽ tìm ra Sở cử nhân và Yến cử nhân, nhìn xem, may ra lại có thể thấy đạo hữu Linh Bảo phái"

Đám Long Hổ đạo sĩ ồn ào hưởng ứng, đều tản ra.

" Sư tôn!"- Hai Linh Bảo đạo cô bỗng cùng kêu lên sợ hãi, chạy ra phía sau lò luyện đan.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đạo cô trung niên thanh tú, đoan trang ngồi xếp bằng trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, bất động như khúc gỗ, bị hai đạo cô lay động lập tức yếu ớt ngã xuống.

- "Lăng Ba tiên tử?"

Đường Mộng Yểu trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhẹ như lá rơi, hạ xuống bên cạnh đạo cô, bắt mạch kiểm tra.

Chúng đạo sĩ nghe nói nàng là một trong mười đại Tán tiên đương đại- Lăng Ba tiên tử Thương Ca, tất thảy đều động dung, xông cả tới.

Lăng Ba tiên tử mặc dù danh chấn thiên hạ, nhưng tính tình cổ quái, thiên chấp, lại cực kỳ ngạo mạn, nghi kị, quanh năm tu hành ở núi Liên Hoa, rất ít khi xuống núi, bởi vậy đạo môn các phái từng nhìn thấy nàng quả thực không nhiều.

Sở Dịch lúc này đã hơi tỉnh táo, ngưng thần nhìn ra, trong lòng lấy làm lạ kỳ. Lúc trước chàng cùng Yến Tiểu Tiên đã cẩn thận kiểm tra qua, nơi này đích thị là có tám thi thể nhưng gương mặt Lăng Ba tiên tử lại thập phần xa lạ, tựa hồ như chưa hề thấy bao giờ.

Trong lòng chợt động, hơi cảm thấy có điều gì đó không ổn, chàng liền nhanh chóng nhìn khắp nơi, nhất thời giật nảy mình. Kể cả Lăng Ba tiên tử, trong động, không ngờ lại có đến chín cổ thi thể đạo cô nằm trên mặt đất.

"Có thể là sau khi tới nơi này, Lăng Ba tiên tử mới bị hôn mê chăng? Nếu vậy Phiên Phiên yêu nữ có khả năng là bị nàng đuổi đi? Chỉ không biết Tiên muội hạ lạc nơi nào nữa?". Chẳng biết tự khi nào một loạt những dự cảm không tốt đột ngột ùa đến phủ kín tâm can Sở Dịch.

Đường Mộng Yểu cất giọng ôn nhu:

- " Mọi người bất tất phải lo lắng. Thương tiên tử tuy kinh mạch hỗn lọan, nhưng tịnh không nguy hiểm đến tính mạng."

Nói rồi nâng nàng dậy, không ngừng truyền chân khí vào. Quả nhiên chỉ một lúc sau Thương Ca bỗng run lên, phun ra một ngụm máu tươi, từ từ hồi tỉnh, thấy chúng nhân, trong mắt lập tức hiện lên thần sắc kinh nghi, lạnh lùng nói:

- " Trương thiên sư, Đường tiên tử, nơi này là bí địa của Hoa Sơn, các người tiến vào đây làm cái gì?"

Bọn người tu chân giả phái Mao Sơn thấy nàng sau khi tỉnh lại không những không cảm tạ Đường Mộng Yểu, ngược lại lập tức chất vấn, vô cùng tức giận, đều nghĩ:"Người ta nói Lăng Ba tiên tử hẹp hòi, ngạo mạn, quả nhiên không sai tí nào"

Vài đạo sĩ trẻ tuổi nhịn không được muốn phản bác, châm biếm, nhưng thấy ánh mắt Đường Mộng Yểu đảo qua, chỉ đành nuốt cục tức vào bụng.

Hai má Đường Mộng Yểu ửng hồng, duyên dáng đứng dậy, nói:

- " Thương tiên tử chớ hiểu lầm, ta cùng Trương thiên sư vô tình mạo phạm quý địa, bất quá chỉ là phụng chỉ tróc nã yêu ma mà đến đây thôi"

Thương Ca hồ nghi liếc sang hai Linh Bảo đạo cô, lưỡng vị đạo cô khẽ gật gật, thấp giọng nói vài câu, sắc mặt nàng liền hòa hoãn lại, hướng tới Đường Mộng Yểu gật gật đầu, xem như cảm tạ.

Trương Tư Đạo tiến tới, nói:

- " Thương tiên tử, chẳng hay nơi này đã xảy ra chuyện gì? Yêu ma này vì sao lại đào tẩu đến đây? Làm sao lại bị nhốt trong lò luyện đan?"

Sở Dịch trong lòng hồi hộp, dỏng tai lên lắng nghe, chỉ mong Thương Ca nhất nhất kể lại hết sự tình. Không ngờ Thương Ca nhướng mày, lạnh lùng nói:

- " Việc này là việc riêng của Hoa Sơn ta, không liên quan đến người khác, Trương thiên sư bất tất phải quan tâm"

Trương Tư Đạo mỉm cười:

- " Phải vậy chăng? Yêu ma này hóa thân thành Thái Ất chân nhân ám sát bệ hạ, lại dẫn chúng ta đến Hoa Sơn, nếu Thương tiên tử không nói cho rõ ràng, chỉ sợ bệ hạ lại ngộ nhận Linh Bảo phái và yêu nghiệt cấu kết mưu phản, che dấu nó tại Hoa Sơn. Không biết điều này có thể coi là chuyện riêng của Hoa Sơn được không?"

Cả bọn Long Hổ đạo sĩ đều hưởng ứng:

- " Không sai, nếu không phải vậy thì sao cả Hoa Sơn lớn như vậy chỉ còn lại có vài đạo cô? Theo ta nhất định là thấy âm mưu bại lộ, cây gãy thì khỉ chạy, cùng nhau bỏ trốn để tránh tội"

- "Nếu không vì giết người diệt khẩu, Lăng Ba tiên tử sao lại nhốt yêu quái trong lò luyện đan làm cái gì? Chẳng lẽ là để ăn thịt rắn à?"

"Câm mồm!" Thương Ca giân dữ, đứng bật dậy, lạnh lùng nói:" Các ngươi là cái gì? Trên Hoa Sơn này, há để các ngươi làm càn! Ta...." lời chưa dứt, người nàng đột nhiên chao đảo, phun ra một ngụm máu tươi, ngã sấp xuống đất.

Hai đạo cô vừa kinh vừa sợ, ôm nàng, kêu khóc:

- " Sư tôn! Sư Tôn!"

Chúng đạo sĩ nhìn nhau, nhất thời im bặt, thấy nàng vừa trọng thương lại bị tức đến thổ huyết, tận đáy lòng đều có chút vui mừng vì tai họa của người khác.

Mắt thấy Lăng Ba tiên tử tức giận đến sắc mặt trắng bạch, không nói nên lời, Đường Mộng Yểu không đành lòng, tiến lên truyền chân khí cho nàng, ôn nhu nói:

- " Thương tiên tử, chúng ta tuyệt không có ý gì. Thiết tưởng điều tra rõ ràng chân tướng cũng là giúp quý phái thoát khỏi hiềm nghi..."

Thương Ca vận lực tránh đi, đẩy nàng ra, đề khí quát:

- " Đồ giả tạo! Các ngươi nếu không phải vui mừng vì người khác gặp họa, thì sao lại muốn ném đá xuống giếng? Xéo hết ra ngoài cho ta...."

Hơi thở nàng đứt đoạn, lại phun ra một búng máu tươi….

Bọn tu chân Mao Sơn phái rút cục không nhẫn nại được nữa, nhao nhao kêu lên:

- " Mụ già nầy, thật chẳng biết tốt xấu! Nếu không phải Đường chưởng môn truyền chân khí cho ngươi, giờ này không chừng đã đi gặp diêm vương lão tử rồi!"

Sở Dịch từ trong lò nhìn thấy, ngạc nhiên thầm nghĩ:"Không thể tưởng được, là đồng môn đồng đạo với nhau mà thế như nước với lửa, tranh dành nhau từng tí (1)"

Trương Tư Đạo đột nhiên cười lớn, nói:

- " Nơi này đã xảy ra chuyện gì, Thương tiên tử dù không nói ra, Trương mỗ cũng có thể đóan được đại khái, nhưng điều làm ta thấy kỳ quái chính là Thương tiên tử làm gì mà vội vàng đuổi chúng ta rời khỏi đây? Chẳng lẽ sợ chúng ta thấy bảo bối gì chăng?"

Thanh âm như sấm dội, nhất thời khiến tiếng huyên náo của mọi người đều bị đè nén xuống.

Lăng Ba tiên tử sắc mặt đại biến, trong đôi mắt xuất hiện thần sắc phẫn nộ, kinh dị xen lẫn âu lo...

Ánh mắt biến chuyển đan xen không ngừng, rồi đột nhiên nghiêm nghị nói:

- " Ngươi...ngươi nói cái gì vậy?"

Trương Tư Đạo ngang nhiên bước ra, đi chậm rãi vòng quanh lò luyện đan, miệng tụng to thành tiếng:

- " Thiên địa nhất hồng lô, Bắc đẩu thất tinh thần. Hồ Trung Nhật nguyệt huyền, Đỉnh lý lưỡng nghi phân. Hổ phù triệu yêu thú, Trúc phiên trấn quỷ thần. Hà đương thu lục bảo, Thừa phong thượng cửu thần."

Thanh âm vang rền, rõ ràng, như tiếng sắt đá va vào nhau, vô cùng dễ nghe.

Vừa nghe xong tám câu kệ, chúng đạo sĩ đột nhiên đại chấn, phảng phất đông cứng lại, vẻ mặt cực kỳ cổ quái. Sở Dịch thấy vậy, trong lòng kỳ lạ:" Chẳng hiểu Trương thiên sư nói tám câu ca quyết này là có ý tứ gì? Là pháp quyết định thần lợi hại nào đấy ư?"

Ý nghĩ chưa dứt, Trương Tư Đạo đột ngột xoay người, hướng tới lò đan phóng ra một chỉ. Hỏa lò tức thời bùng lên dữ dội, vách đồng đỏ hồng lên, nóng rực. Sở Dịch bị lửa đốt đau tận tâm can, kêu thảm một tiếng, không thể chịu được, bay lộn cuồng lọan.

- "Thiên địa hồng lô, bắc đẩu thần binh, thái ất nguyên chân đỉnh, kiền khôn nguyên cương hồ, thái cổ hổ phù, hà đồ long phiên là sáu kiện pháp bảo được xưng tụng là "Hiên Viên lục bảo". Trong sáu pháp bảo này, chỉ có Thiên Địa Hồng Lô là chưa ai thấy bao giờ, nhưng ba tháng trước, ta có thấy được hình dạng của bảo vật này trong 'Thái thanh đạo tàng bí biên'." Trương Tư Đạo dừng lại, nhãn quang lấp lánh, ngưng thị nhìn Lăng Ba tiên tử mỉm cười nói từng tiếng một:" Thương tiên tử, nếu ta không nhầm, trên lò luyện đan này có khắc thượng cổ ác thú Thao Thiết(2), lại có chín chân ba núm, mùi hương kỳ dị sộc vào mũi, phải chăng là Thiên Địa Hồng Lô trong truyền thuyết?"

Tòan động lập tức im bặt, cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Sở Dịch tâm thần đại chấn, chàng mặc dù không phải người tu chân nhưng cũng đã nghe qua 'Hiên Viên lục bảo' kỳ diệu trong truyền thuyết. Nghe nói vào thời thái cổ, sau khi Hiên Viên Hoàng Đế thu phục Xi Vưu, thiên hạ thống nhất, bốn bể bình an. Hoàng Đế hóa thành tiên, để lại sáu kiện thần binh pháp bảo từng cùng ngài tung hoành ngang dọc, trên có khắc tâm quyết tu tiên. Bất luận là kẻ nào, chỉ cần có đủ sáu kiện bảo pháp này, tìm được 'Hiên Viên tiên kinh", có thể tham thấu huyền cơ, tu thành đại la kim tiên, phi thăng thành thần.

Sở Dịch luôn cho rằng bất quá cái này chỉ là truyền thuyết xa xôi hư ảo mà thôi, nhưng giờ phút này nghe Trương Tư Đạo nói, mới biết được thì ra trên thế gian này thật sự tồn tại sáu kiện bảo vật.

Mà cũng trong lúc này, bản thân mình lại đang nằm trong lò luyện đan, thêm nữa, mấy ngày trước đây chính mắt nhìn thấy Thái Ất Nguyên Chân Đỉnh, Càn Khôn Nguyên Cương Hồ, đều là một trong sáu pháp bảo thượng cổ.

Trong lòng chàng kích động lẫn kinh hãi, khó có thể nói nên lời, trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả cảm giác bị thiêu đốt đau nhức tận xương tủy cũng không cảm thấy.

Chúng đạo sĩ há hốc mồm chẳng thốt được lời nào, nhìn chằm chằm hình ác thú Thao Thiết trên lò đồng như không tin vào mắt mình, vừa kinh hãi, vừa thèm muốn.

Thiên Địa Hồng Lô theo truyền thuyết là do Hoàng Đế cùng Nữ Oa bổ thiên thạch ra, chế tác thành thần khí thượng cổ, không gì lay chuyển nổi, một lò nhưng có hai tác dụng, vừa có thể luyện tiên đan, vừa có thể chế tác thần binh, được xưn tụng là " vạn dược chi lô, vạn binh chi mẫu"(3) Không thể tưởng tượng được đệ nhất pháp bảo của giới chân tu mấy ngàn năm qua lại được che dấu ở mật động tại núi Liên Hoa ở Hoa Sơn. Nếu không phải vì truy kích Giác Mãng ma tổ, âm dương sui khiến tới nơi này, bọn họ chỉ sợ cả đời cũng vô phúc nhìn thấy.

Một đạo sĩ Mao Sơn phái mặc áo xanh, mũ đen nuốt nước miếng cái ực, lẩm bẩm: "Khó trách bất tử kim đan của Hoa Sơn có một không hai trong thiên hạ, thần binh lợi khí cũng xuất hiện liên tục, nguyên lai đều do Thiên Địa Hồng Lô"

Chúng nhân trong lòng buồn bã, nửa muốn giúp, nửa lại oán hận, không hẹn mà cũng tóat ra một ý niệm trong đầu: "Giết Lăng Ba tiên tử, cướp lấy Thiên Địa Hồng Lô".

Một tiếng "xoẻng" vang lên, vài Long Hổ đạo sĩ tay đã đặt lên chuôi kiếm, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Lăng Ba tiên tử, mặt như có lớp sương mờ bao phủ, ngồi xếp bằng trên mặt đất, lạnh lùng nhìn mọi người, đột nhiên lớn tiếng cười lạnh:

- " Không sai! Thiên Địa Hồng Lô là trấn sơn chi bảo của Hoa Sơn. Thế nào, chẳng lẽ các vị vẫn còn muốn cướp lấy?"

Mọi người bị nàng nói trúng tâm tư, không khỏi rùng mình, đều quay lại nhìn Trương Tư Đạo.

Trương thiên sư nhàn nhạt nói:

- " Lăng Ba tiên tử nói sai rồi. 'Hiên Viên lục bảo' là bảo vật của tổ tiên chúng ta, Hiên Viên Hòang Đế, để lại cho đời sau, đương nhiên là của chung của con cháu Trung Hoa chúng ta. Như thế nào mà lại thành của riêng của Linh Bảo phái nhà ngươi vậy?"

Chúng nhân coi hắn là đầu não, không ai không vui mừng, đồng thanh phụ họa:

- " Trương thiên sư nói cực kỳ đúng! Bảo vật tổ tiên, ngươi bằng cái gì mà độc chiếm? Mọi người đều có phần cả"

- "Con bà nó chứ, Hoa Sơn phái các ngươi chiếm dụng đã nhiều năm, chúng ta khoan hồng đại lượng không truy cứu, các ngươi lại còn làm như là bị ép uổng lắm đấy?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất