Tiên Sở

Chương 66: Phong bạo tiền tịch (Phần 2)

-Vương gia nói đúng, Tuyên vương đích xác là thập phần dũng mãnh bá khí,đưa lên cao đúng là rất được."

Bùi Vĩnh khánh thần sắc vi biến,trầm ngâm nói:

-"đương chính sở vị, nhân giả vô địch",trị vì thiên hạ,điều cần có tuyệt không phải là dũng mãnh can trường.Năm đó Trụ vương uy vũ vô địch,còn không phải là vì thế mà bạo chính mất thiên hạ đó sao? Trong lịch đại đế vương, phàm những người thiện về vũ lực, tất sẽ ham chuyện binh đao, dân không biết nhờ đâu mà sống, tức sẽ cất tiếng oán thán khắp nơi nơi...ít khi mà không vong quốc.Vết xe đổ phía trước, còn không biết tránh hay sao."

Sở Dịch thầm cảm thấy buồn cười,lòng nghĩ:

-"Lão hồ ly này cuối cùng cũng không nhịn được nôn nóng, ta phải chơi với lão một phen."

Trên mặt liền ra vẻ vô cùng nghiêm trọng, cố ý để cử thêm vài vì hoàng tử, càng thêm tán thưởng, cố ý không hề nói đến Khang vương.

Bùi Vĩnh Khánh thần sắc khó xử, cần thận phản bác từng người một.Nhưng hắn phản bác đều rất trơn tru công diệu, không trực tiếp phản bác, mà mượn lời của các đại thần khác trong triều, hàm sa xạ ảnh*,nghe rất có đạo lý, hoàn toàn đúng đắn, làm người ta không nói được gì hơn.

Sở Dịch than rằng:

-" Cô gia đề cử đã rất nhiều,Bùi trung thư đều không đồng ý.Không biết trong mắt thượng thư, ai mới là nhân tuyển thích hơp?"

Bùi Vĩnh Khánh đợi nhất là câu này của hắn, thở phào một hơi, nghiêm mặt nói:

-"cử hiền bất tị thân.Theo lão thần, dương kim thiên hạ, người hợp làm thái tử nhất phải là Khang vương điện hạ,Khang vương nhân đức bao dung, ôn hoà văn nhã,được các quan trong triều đều yêu mến..."

Sở Dịch không chờ hắn nói hết câu, liền í lên một tiếng, ha ha cười nói:

-"Điều đó thật kỳ lại.Cô gia lại nghe nói Khang vương chìm đắm trong sắc rượu, hay là cùng bổn vương chí đồng đạo hợp hay sao?"

-"Vương gia, lời đồn đại ngoài đường, không thể tin được..."

Bùi Vĩnh Khánh trong mắt lờ mờ hiện ra tia giận dữ lạnh lẽo, điềm đạm nói:

-"Thường nói cây cao hơn rừng, tất bị gió lay." Khang vương nhân từ quang đại, được điện hạ yêu quý, vì thế khó tránh bị bọn tiểu nhân ghen tức đặt điều.Vương gia năm đó bị bao nhiêu lời đồn đại đặt điều hãm hại, há đều là thật sao?"

Bùi Vĩnh Khánh dừng lại một lúc, than rằng:

-"Khang vương thường nói thế gian này người mà ngài kính phục nhất chính là Tề vương ngài.Cũng giống như vương gia, ngài đối với huynh đệ trước này đều thập phần thân ái,từ trước không muốn tham gia và tranh đoạt ngôi vị thái tử,Ngũ tuệ phi tự kỷ không có con trai, thích Khang vương mà nhận làm con nuôi từ khi mấy tuổi, đối với người vô cùng sủng ái. Ngài nếu thức thời, tất phải ủng hộ cho Khang vương,Ngũ tuệ phi tất sẽ đưa mận trả đào, trả ơn ngài rất hậu, nếu không, ngài tự mình đi mua quan tài để nằm đi là vừa".

Sở Dịch trong lòng rất giận,đột nhiên ha ha cười to nói:

-" Bùi đại nhân, thực ra cô gia còn có một chỗ rất giống như Vũ di nham trà,ngài có biết là gì không?"

Bùi Vĩnh Khanh run nhẹ, mỉm cười nói:

-" Vậy phải nghe mới biết được."

Sở Dịch đắc ý cười nói:

-" Vũ Di nham tra không phải hồng trà mà cũng không phải lục trà.

Nhưng người thích hồng trà, đều muốn uống,người thích lục trà đối với nó cũng có hứng thú, chỉ tiếc là nó lại thích sống ở trên vách núi cheo leo, muốn hái quả là nguy hiểm vạn phần.ngươi nói,nó và bổn vương có giống nhau không?"

-"Vương gia là rồng trong loài người, nó cũng là ô long trong các loại tà, đều chí tôn chí quý là điều giống nhau..."

Bùi Vĩnh Khanh biết hắn đang ám chỉ hai bè phái của mình của mình cùng của Tuyên vương, đều trong lúc toàn lực tranh đoạt sự ủng hộ của hắn,trong lòng giận dữ, nhưng trên mặt vẫn như cũ nở một nụ cười, nói tiếp:

-" Bất quá,nham trà ở lâu trên đỉnh vách núi, phải biết làm sao để mượn thế lực, bám chặt vào từng kẽ đá mà mọc rễ sinh tồn.Vương gia, thần nói có đúng không?"

Sở Dịch lòng nghĩ,nói đã rất lâu, diễn tuồng cùng hắn cũng đã đủ, nếu như còn đùa nghịch tiếp, làm Bùi trung thư nhìn ra lập trường chân thật của mình, chỉ sợ mình lại tăng thêm một cường địch.

Sau đó hắn liền dương mi mỉm cười nói:

-"Bùi trung thư lần này nói thật chí tình chí lý,nói thật là có đạo lý, bổn vương phải cân nhắc nhắc lại."

Mắt nhìn thấy trên mặt Bùi Vĩnh Khanh thoáng qua sắc vui mừng mờ nhạt khó thấy được, trong lòng Sở Dịch nảy ra một ý:

-" Con bà nó, lão hồ ly này dùng gậy trúc đập ta, ta phải thuận tay cướp lấy, mượn cái gậy của lão dùng một phen mới được."

Thoại phong bèn xoay chuyển, Sở Dịch mỉm cười nói:" Bất quá...cho dù cô gia có tâm tương trợ Khang vương,thì cũng phải cần làm cho người trong thiên hạ tâm phục khẩu phục. Trước mắt có một chuyện như lửa cháy ngang mày,nếu không giải quyết nhanh,đối với thanh danh của Khang vương chỉ sợ có ảnh hưởng to lớn, chỉ một chút không thận trọng, cỏ có thể bị vu là phản đảng..."

Bùi Vĩnh Khanh mục quang thiểm động, điềm tĩnh nói:"Vương gia nói có phải là chuyện của Đường Mộng Yểu đường chưởng môn hay không?"

Sở Dịch lạnh người:" Lão hồ ly này quả nhiên lợi hại."

Đối với nàng Thượng thanh tiên tử đạm nhã ôn nhu này, hắn vốn có lòng muốn cứu, không những chỉ là muốn nàng không tổn hại một sợi tóc mà rời khỏi được ma môn, hắn còn muốn giúp nàng khôi phục lại danh tiết,rửa sạch tội danh.Trước mắt là cơ hội không thể để mất,sao có thể để tuột qua được.

Sở Dịch ha ha cười nói:

-" Không sai! Trước mắt trong triều dã đều loan truyền là Đường chưởng môn cùng Sở Cuồng Ca câu kết, ám hại đôngg môn, mưu đồ phản loạn, kết quả là ngay đến Nguy thái chưởng môn cũng bị liên luỵ.Mao sơn phái cùng Khang vương, Bùi đại nhân có rất nhiều quan hệ, vinh thì cùng vinh,tổn thì cùng tổn.Chẳng phải không thể xem nhẹ hay sao."

Hắn nói miên lý tàng kim*,đem Mao sơn phái cùng Khang vương kết chặt thành một khối, muốn làm cho Bùi Vĩnh Khanh bỏ qua cho Mao sơn phái,khôi phịc danh dự cũng không phải không có khả năng.

-"Vương gia vì bọn ta mà nghĩ chu đáo quá, lão thần cảm kích bất tận."

Bùi Vĩnh Khanh mỉm cười, nói:

-" Vương gia yên tâm, Đường chưởng môn,Nguy phu nhân hai vị cùng ma môn không hề có một chút vướng mắc nào,mấy ngày nay thần đã tìm được rất nhiều chứng cứ, bọn họ chỉ đợi vài ngày nữa mà có thế được thả ra, tuyệt không để cho kẻ nào có dụng tâm khác lợi dụng.

Nói xong câu cuối cùng cùng, ngữ ý lạnh lùng, trong mắt hốt nhiên thoáng qua một chút sát khí, như thần khí ra khỏi vỏ, hung thú khai ấn, trong khoảnh khắc như biến thành một người khác.

Sở Dịch lạnh người, một trận hàn ý không tên liền dâng lên

Bùi Vĩnh khánh hung mang loé lên rồi lập tức tắt đi, thoáng chốc đã khôi phục lại bộ dạng thanh nhã thong dong,mỉm cười nói:

-" Vương gia bận nhiều việc, lão thần không dám làm phiền thêm,Trừ tịch đêm nay, Khang vương ở phủ vì Ngũ nương nương mà chúc thọ, khách quý tụ tập, bằng hữu đều đến đông đủ, chính là lúc để dẹp yên những lời đàm tiếu, là cơ hội tốt để mọi người bày tỏ tấm lòng. Lão thần cúi đầu mong nghóng vương gia đại giá quang lâm."

-"Đêm nay?"

Sở Dịch kinh ngạc, nước trà suýt chút nữa thì phì ra ngoài.

Tiễn Bùi Vĩnh Khánh rồi, Sở Dịch mới quay lại Mai hồ tiểu trúc, đem sự việc toàn bộ thuật lại cho hai người Tiêu Vãn Tình nghe. Hai người nghe hắn năm lần bảy lượt hí lộng lão lật đật đó, đều cảm thấy hứng thú, khanh khách cười.

Nhưng nghe đến đoạn sau, Tiêu Vãn Tình dần dần nhíu chặt mày lại, trầm ngâm nói:

-" Bùi Vĩnh Khánh xưa nay thận trọng cẩn mật,nếu không nắm chắc mười phần, sẽ không dám khinh ngôn vọng động. Hôm nay trái với bình thường, lại dám trước mặt Tề vương dùng lời uy hiếp, phong mang hoa lộ.... không lẽ hắn quả thật đã nắm chắc phần thắng? Hay là thế cuộc khẩn cấp đến nỗi làm cho hắn đành đặt cược tất cả mà hành động."

Ba người đoán một lúc lâu,đều cảm thấy như đoán trúng mà lại như sai, như thân đang ở giữa biển mây mênh mông, lờ mờ thấy được cái gì đó, mà lại không thể nói rõ, giải thích ra được.

Lúc này, một trận gió lớn thổi đến, lay động tấm màn, khói trầm hương phảng phất,song cửa kêu lách cách. Quay đâu nhìn lạu, vạn dặm trời xanh mây trăng dâng lên, như một cơn sóng lớn cuộn tròn đổ tới, lại giống như hàng vạn con mãnh thú, tức thời biến ảo.

Trong lòng Sở Dịch xuất hiện cảm giác bất an càng lúc càng mạnh, tâm tình vốn vui vẻ của hắn giờ như bị một lồng mây đen nặng nề u ám chụp lấy.

Phong vân quỷ dị, biến ảo vô thường. Hắn vốn không có thời gian để chuẩn bị, không ngờ mọi thứ như lửa cháy ngang mày.

Yến này không phải là hảo yến, đêm nay trong Khang vương phủ, hắn phải ứng biến thế nào? không lẽ phải làm như nguyện vọng của lão hồ ly đó, đề cử Khang vương lên làm thái tử sao?

Yến Tiểu Tiên nhíu mày, cười lạnh nói:

"Không cần biết! chỉ cần có thể an nội dẹp ngoại, đánh tan yêu ma, ai là thái tử thì có quan hệ gì chứ? Nếu như lão hồ ly đó quả thật nắm được chuyện gì, thí cứ thành toàn cho hắn đi!"

Sở Dịch run người, lắc đầu mà đáp:

-" vạn lần không thể! Bì lão hồ ly đó mạo trung thật gian* ( giả vờ trung, thật ra là gian) cùng Lý Mộc Phủ kẻ tám lạng người nửa cân,hạc cùng một bầy.Mai này Khang vương nếu quả thật lên làm hoàng đế, e răng cũng chỉ làm bù nhìn cho hắn. Lại nói, nếu như không giải oan cho Tuyết Bình thái tử, những trung thần nghĩ sĩ, bọn tu chân của của Linh bảo phái há không phải đều hi sinh oan uổng sao".

-" Sở lang, ta lại cảm thấy Yến muội muội nói rất đúng..."

Tiêu Vãn Tình yêu kiều cười, dịu dàng nói:

-" hiện tại điều quan trong nhất, không phải là làm sao giải oan cho thái tử, cũng không phải phân biệt ai gian ai trung, mà là tận sức đoàn kết lực lượng các phái, đẩy lùi trường hạo kiếp.Đó mới chính là 'Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt',dùng sức người chống lại cơn sóng cả, sao bằng cưỡi gió phá sóng.Chỉ cần qua được quan ải này... chẳng sợ không thể bình đình phản chính,trừng gian trừ ác?"

SỞ Dịch cười khổ không nói, trong lòng tuy không tán đồng, nhưng cũng không tìm được biện pháp nào hay hơn.

Đúng lúc này,lại có tì nữ đến báo, ngự sử đại phu dãn theo hình bộ thượng thư La Hy Hà cầu kiến.

Ba người nhìn nhau, Yến Tiểu Tiên khanh khách cười nói:

-" xem ra hôm nay thềm cửa của Tề Vương phủ chắc bị đạp nát mất thôi."Văn võ quan cả triều trước khi đến Khang vương phủ tỏ thái độ,quá nửa đều phải đến đây thỉnh an hỏi ý đại ca."

Tiêu Vãn Tình cười đáp:

-" Thế cũng tốt, Sở lang không cần phải thể hiện quan điểm của mình, cũng biết rõ được ý tứ của mấy vị tân khách kia, cuối cùng thống kê phân tích, xem xem vị hoàng tử nào có thế lực mạnh nhất, chúng ta lại thêu hoa lên gấm*( trang trí, thêm thắt,làm mọi thứ trở nên hoàn hảo hơn).

Quả nhiên, sau Cát, La hai người vừa mới rời bước, lại có rất nhiều văn vó bá quan tiếp bước mà tới.

Tam tỉnh lục bộ, cửu tự ngũ giám...dường như đã có hẹn trước, ngươi về ta tới,như đèn kéo quân* vô cùng náo nhiệt.

Trong bốn thời thần ngắn ngủi, SỞ Dịch tưởng như như bao nhiêu quan hầu hiển quý trong thành đầu đến gặp hắn một lần, chỉ có tả phó xạ Lý Mộc Phủ, hữu phó xạ Vi đình tùng, kim ngô đại tướng quân Vương Trung Lương cùng khoảng mười mấy người khác là không thấy hiện thân.

Tân khách đến nơi không ai không bàng xao trắc kích* tìm cách dò hỏi khẩu phong của Sở Dịch.

(* gõ vào bên cạnh,đánh vào bên hông, ý nói không nói thẳng, chỉ đâm chọc từ phía bên hông).

Nhưng Sở Dịch chỉ nói hàm hồ né tránh, nói nước đôi.

Đến sau này, trừ thiểu số mưu thâm tính làm ra bí ẩn,đại đa số mọi người đều nhịn không được, hoặc là bị hắn dụ kích, theo nhau lật ngửa con baif, bắt đầu dụ hoặc Sở Dịch tham gia vào trận doanh của mình.

Trừ những người đó, cũng có không ít những thuộc hạ cũ của Tể Vương biểu lộ lòng trung thành, tỏ ra thái độ, bất luận Sở Dịch ủng hộ ai làm hoàng tử, họ cũng đều toàn lực hỗ trợ.

Sở Dịch ba người sau khi phân tích sắp xếp, kiểm chứng cùng với những thông tin tình báo mà đêm qua bọn yêu nữ Tử Vi môn báo cáo, quả nhiên không sai lệch nhiều.

Tính toán cẩn thận, những người ủng hộ Tuyên vương, Khang vương, vô luận về nhân số, hay về mặt thực lực, cũng đều tương đương.Tuy kết quả này đã nằm trong dự đoán, nhưng cũng đập tan ý dựa vào may mắn của ba người, làm họ cảm thấy thất vọng.

Tiêu Vãn TÌnh nhíu mày trầm ngâm nói:

-" Đây thật đúng là trái phải đều khó.Hai thế lực đều cân bằng, vô luận chúng ta ủng hộ bên nào, cũng đều dẫn đến trường tranh đấu quyết liệt. chỉ một chút không cẩn thận, chỉ sợ có thể trực tiếp dẫn phát phản loạn".

Yến Tiểu Tiên nghiến răng nói:

-" Bùi lão hồ ly,thật là đang hận! cố ý chọn lấy ngày hôm nay, rõ ràng muốn làm nhiễu loạn bộ thự của chúng ta, làm cho chúng ta căn bổn không có thời gian điều hoà xoay chuyển tình thế.!"

Sở Dịch đầu óc suy nghĩ, tâm loạn như ma,vốn nghĩ quay lại Trường An, hoá thân thành Lý Huyền, tất cả mọi nan đề đều sẽ được hoá giải, giờ mới biết hắn trước kia đã vọng tưởng lạc quan thái quá.

Tuy bọn họ ho không nhìn cũng hiểu sự hỗn độn của chốn quang trường, bọn chính khách lão gian thần miệng lưỡi trơn tru, nhưng chỉ trong vơi cành giờ ngắn ngủi để xoay chuyển càn khôn, thì còn gì khó khăn hơn.

Dù là ba ngưởi Sở Dịch thông minh tuyệt đinh, trí kế bách xuất, nhưng trong tình huống hoàn toàn bị động này, cũng không làm được gì.Mắt thấy vầng mặt trời lặn xuống phía tây,ánh nhiều rủ xuống, nhưng cũng không nghĩ ra được một sách lược nào toàn vẹn.

Đến giờ dậu, Đinh lục nương phái người đến báo tình huống trong ngày.

Tin báo nói rằng, kim ngô vệ đại tướng quân Vương Trung lương đem " trừ tịch tiêu cấm, hộ vệ thánh giá" làm lý do, trước sau đã bảy lần tổng cộng điều động gần sáu ngàn tinh binh, đi tuần ở khu vực An ấp phường Khang vương phủ.

Còn hữu kim ngô vệ tướng quân Quách triều Trung cũng cùng lý do, xuất lĩnh ba nghìn binh vệ, trực tiếp trấn giữ ở xung quanh vương phủ.

Sở Dịch ba người lạnh người, Vương trung Lương cùng Quách triều Trung phân biệt là đồng đảng của Lý Mộc Phủ cùng Bùi Vĩnh Khanh,bọn họ xưa nay thuỷ hoả bất dung, lần thành theo nhau xuất tinh binh bao vây Khang vương phủ, tự nhiên là phụng ý chỉ của các chủ công của mình,trù bị cho tình huống xấu.

Song phương đều bạt kiếm khoa trương, lòng đầy địch ý, một khi có xảy ra xung đột bên trung vương phủ,An ấp phường tất sẽ máu chảy thành sông, chất đầy thi cốt của các công khanh, một trường bạo loạn trên phạm vi toàn quốc sẽ có khả năng bùng phát.

Đến lúc này, thiên hạ đại loạn, lập tức ma môn, phiên ban dù chưa muốn lập tức đánh lén, cũng đành thuận theo thời thế mà phát động tấn công.

Đêm trừ tich này vì thế mà thành ngày mạt của vương triều tây đường.

Sở Dịch trong lòng lo lắng càng lúc càng thấy lạnh người, run sợ nghĩ:" buổi tiệc ở Khang vương phủ đem nay, chỉ sợ so với hồng môn yến* còn hung hiểm hơn. Nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.

Sở Thiên đế, Lý đạo trường, Tiêu tiên thiên... vì bình định đại kiếp, hy sinh vì ta, đe hi vọng ký thác cả trênt hân ta, ta sao có thể khinh ngôn thoái lui? cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, ta cũng phải biến nó thành nhất mã bình xuyên."

Nghĩ tới đó, Sở Dịch hào tình dâng cao, tạp niệm đều tiêu tan, dương mày nói:" Hai vị nương tửm xa đến trước núi tất có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thông.Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích.Chúng ta cứ xem thời cơ mà hành sự thôi."

"giá!"

Xe ngựa ra khỏi Tề vương phủ, dưới sự hộ vệ của ba mươi sáu vệ binh,bon bon chạy về hướng nam. Truyện được copy tại Truyện FULL

hết phần 2

*Vũ Di nham trà: một loại trà xanh nổi tiếng lấy từ Vũ Di sơn ở phía bắc tỉnh Phúc Kiến, vì cây cao, trồng trên nham thạch nên được gọi là Vũ Di nham trà.

*miên lý tàng kim: nói ngầm, trong vải có dấu kim

*Đèn đốt lên làm quay chong chóng. Hiện lên sáu màu sắc rực rỡ là hình ảnh vua, quan, người, ngựa nối đuôi nhau, chưng vào dịp trung thu.

*hồng môn yến

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất