"Bọn ta qua nhiều nơi đi vào dưới băng hỏa nhai. Nơi đây gió lạnh, nhiệt khí giao nhau, một ngọn cỏ còn không có đừng nói có cái gì loài chim bay thú chạy. Trong cơ thể ta thủy hỏa chân khí càng ngày càng gia tăng mãnh liệt, phảng phất thời khắc ta phải bị chẻ thành hai phần. Nhưng khi ta càng đau đớn, có nghĩa càng tiếp cận thần kiếm, Bọn ta nơi đáy lòng cũng càng kích động vui mừng ……"
Lí Tư Tư tay trái rung lên, rung rung Ngọc Hành kiếm, nhướng mày mỉm cười nói:
-"Trời cũng không phụ lòng người. Hơn ba ngày ba đêm, tại một khe hố sâu hơn trăm trương, Bọn ta rốt cục tìm thấy cây thần binh này."
"Hắc quang, hồng mang lần lượt thay đổi thiểm diệu, long lanh làm bọn ta hoa cả mắt.Một khắc ngắn, bọn ta cơ hồ mừng rở nhảy lên, há mồm cứng miệng, không nói nên lời."
"Phục Hi lão tổ tiêu hao hết chín ngưu nhị hổ công lực, bạt xuất thần kiếm, ngửa mặt lên trời cười to, hoan hỉ điên cuồng, như không còn có gì hơn nữa. Thất ca nhanh mắt, thoáng thấy ngay bên cạnh trong nham thạch còn có khảm một vòng tròn bạc trắng."
Sở dịch trong lòng giật mình:
-"Thì ra tử vi tinh bàn với Ngọc Hành kiếm giấu ở một chỗ. Lí Huyền lão tặc tại Nam hoang chứ không ở đâu khác có thần khí này,tu luyện thành Ma Môn tử vi đại đế."
Lí Tư Tư nói:
- "Lúc ấy bọn ta tuy không biết đây là tử vi tinh bàn, nhưng cũng đoán rằng nhất định đây cũng thuộc loại thái cổ thần khí. Vì vậy thất ca thừa dịp lão yêu không chú ý, lặng lẽ lấy giấu đi."
"Mắt thấy ta lúc lạnh lúc nóng, đau đớn muốn chết, thất ca xoay người ngoan cố yêu cầu lão yêu cứu tánh mạng cho ta. Không ngờ lão yêu kia ha ha cuồng tiếu nói:
"tiểu tử, thần kiếm này là một trong bắc đẩu thần binh, thần ma còn thèm muốn, ngươi tưởng thực sự ta sẽ cho các ngươi còn sống sót rời bỏ nơi này đi, tiết lộ bí mật sao?"
Đang nói tiện tay đánh ra một chưởng, nhất thời làm cho thất ca thổ máu tươi chảy ra lênh láng, ngã sang một bên. "
Lí Tư Tư chớp nhẹ mi mắt, trong mắt hiện lên vẻ hận nộ, lạnh lùng nói:
- "Lúc ấy thất ca tuy đã có tu vi tiên nhân cấp, nhưng so với lão yêu kia trình đọ còn thua quá xa, nếu không phải có tử vi tinh bàn bảo vệ tâm mạch, chắc chắn đã bị hắn cho một chưởng tiêu đời."
"Lão yêu thấy một chưởng không có làm cho thất ca bị chết, cũng có kinh ngạc, cười nói:
"Hảo tiểu tử, không hổ là đồ đệ lão tử. Đáng tiếc Ngọc Hành kiếm một lần nữa xuất hiện trong thiên hạ, phải uống máu người. Ngươi trở thành tế phẩm cho thần binh, cũng không hoàn toàn uổng công sống đến bây giờ."
Mạnh bước tiến lên, rút kiếm hướng thất ca đâm tới. "
" ta đứng ngay bên cạnh nhìn thấy, thất thanh sợ hãi, nước mắt nhất thời mơ hồ che hết tầm mắt, nghĩ thầm rằng thất ca nếu chết, ta cũng không muốn sống làm gì. Trong lúc nhất thời cũng không biết từ đâu có khí lực, đột nhiên trỗi dậy, đứng ra trước người thất ca. Ngay trước bụng, ngọc hành kiếm vừa vặn đâm thẳng vào trong huyền khiếu của ta ……"
Sở dịch "A" thất thanh kinh hô, huyền khiếu nằm dưới đan điền, đối với căn bản tu chân, đây là vị trí "thần khí chi căn, hư vô chi cốc". Tu chân sở luyện mọi nguyên thần khí ngưng kết tại nơi này, một khi bị phá hủy, chắc chắn thần hồn tiêu tán, vạn kiếp bất phục!
Lí Tư Tư khúc khích cười, ôn nhu nói:
-"Sở công tử yên tâm, ta mệnh to phúc lớn, sao lại có thể chết trong tay lão yêu tại nơi đó? Ngọc Hành kiếm không hề sai lệch xuyên qua trung tâm huyền khiếu ta, nếu là kẻ khác, sớm thần hồn tiêu tán; nhưng lúc ấy trong huyền khiếu của ta một nửa âm, một nửa dương, thủy hỏa giao trùng, bị thủy hỏa thần binh này đâm một nhát, chẳng những không chết, ngược lại làm cho hai luồng thủy hỏa chân khí dung hợp thành một thể, trở nên quán thông ……"
ánh mắt nàng chớp động, hé miệng mỉm cười nói:
- " huyền diệu hơn chính là khi thủy hỏa tương dung, nguyên khí phi toàn, đột nhiên hình thành một hấp lực mạnh mẻ vô cùng, trong nháy mắt làm cho chân khí lão yêu kia liên miên không ngừng bị hút vào trong đan điền của ta!"
Sở dịch "A" kêu một tiếng, vừa kinh vừa lạ, đây đúng là chuyển họa thành phúc!
Sau khi hợp nhất với Sở Cuồng Ca, hắn hiểu thấu "Hấp chân đỉnh lô đại pháp", theo như lời Lí Tư Tư ở tình cảnh này so với hấp chân đại pháp khác đường nhưng cùng hướng, mặc dù hoàn toàn ngẫu nhiên, nhưng có thủy hỏa thần binh tương trợ, uy lực chỉ sợ mạnh mẻ hơn.
Lí Tư Tư nói: "Lão yêu ứng phó không kịp, muốn triệt hồi, nhưng càng lúc càng hút chặt không ra, kinh sợ, há miệng hét to. Thất ca nghĩ ta đã chết ở dưới kiếm của hắn, bi nộ điên cuồng hét lên, đột nhiên ra sức nhảy dựng lên lấy tử vi tinh bàn đập mạnh lên đỉnh đầu lão yêu."
"Lão yêu muốn tránh cũng không thể được, hung tính đại phát, liền sử dụng yêu pháp lưỡng bại câu thương, chấn đoạn kinh mạch chính mình, trong nháy mắt tập trung chân khí còn sót lại xông thẳng lên đỉnh đầu ……"
"Oanh long một tiếng chấn hưởng, bên tai ta tựu như bị ngàn vạn sấm sét oanh kích, suýt nữa muốn điếc, chỉ thoang thoảng nghe được thất ca hét thảm một tiếng, sau đó hôn mê đi."
"Cho tới khi ta tỉnh lại, Phục Hi lão tổ đã tuyệt khí còn thất ca toàn thân máu tươi đầm đìa, nằm bên ngoài cách xa mấy trượng, không có tới một chút động đậy. Trong khi ngay chính trên bụng của ta ngọc hành kiếm vẫn còn đâm sâu nhưng tinh thần ta càng lúc càng sáng láng, bình yên vô dạng."
Sở dịch nghe nàng bình bình thản đạm nói đến, tưởng tượng tới tình cảnh lúc ấy thật kinh tâm động phách, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh lúc nào không biết.
Lí tư tư nói:
-"Ta rút Ngọc Hành kiếm ra, vết thương trong nháy mắt khép lại, giống như chẵng có chuyện gì phát sinh ra. Nhưng lúc ấy ta đâu còn tâm tư mà chú ý tới sự kiện này, khóc òa ôm lấy thất ca, dùng sức lay động, lại đem hết chân khí liều mạng đưa vào trong cơ thể hắn." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
"Thất ca lúc trước đã bị lão yêu đánh cho một chưởng trọng thương, lại vì muốn cho báo thù ta, tiêu hao hết cả chân nguyên, nên khi bị lão yêu trước khi lâm tử phản phác, nhất thời chấn đoạn hết kì kinh bát mạch, nằm giữa sống chết một đường tơ. Mặc dù ta hao hết tâm lực cũng chỉ có thể tạm thời bảo hộ cho hắn một ngụm chân khí."
"Dưới cơn tuyệt vọng, ta bất chợt nhớ tới lão yêu trước đó có nói qua " đồng tử thuần nguyên tục mệnh đại pháp ", Vì vậy đi ra sơn trại, thôn trang xung quanh Tìm kiếm vài thiếu niên, cùng bọn chúng giao cấu nhằm hấp thủ thuần dương, sau đó lại cùng thất ca giao hợp để đưa đồng tử thuần dương vào huyền khiếu của hắn, nối lại khí lực ……"
Sở dịch giận dữ, khiển trách:
- "Đến sự tình táng tận thiên lương bực này ngươi cũng sẵn sàng làm! Những thiếu niên này? Sau đó chắc đều bị ngươi giết phải không?"
Lí tư tư khúc khích cười, trong nụ cười mang theo chua xót thê lương, lạnh nhạt nói:
-"Phương pháp đó là tốt nhất, ngoại ra còn tìm được thuốc nào khác nữa? Vả lại, thân thể ta luôn luôn thuộc về thất ca, nếu không phải nằm trong tình thế bất đắc dĩ, ta sao lại có thể nào nhượng người khác hưởng thụ? Cho dù bọn họ không có bị thoát dương mất mạng thì còn lại bị ta giết chết ……"
"Tốt cho một tình yêu như thế này!"
Sở dịch giận dữ, ha ha cười nói:
- "hắc hắc, yêu nữ, ngươi đã trung trinh như vầy, sao mặc dù biết rõ là ta cải trang, ngày đó còn cùng ta làm chuyện phong lưu? Đây có thể cũng là tình có phải không?"
Lí Tư Tư nhíu mày, hoắc nhiên đứng dậy, giống như uấn nộ, lại giống như xấu hỗ. Thần sắc cổ quái đưa mắt nhìn hắn một lát, đột nhiên thở dài, lần nữa ngồi xuống, buồn bả nói:
- "ngươi lại muốn kích động ta giết ngươi sao? ta không có điên đâu."
Hai gò má căng lên, lông mi nhẹ nhàng rung động, Thấp giọng:
- "Sở công tử, ngươi với những đồng tử này tự nhiên không giống nhau, Nếu không phải bởi vì thất ca chết ở trong tay ngươi, ta sẽ đối với ngươi cũng như mọi nam nhân khác."
Lời nói nàng ôn nhu bi thương, ra vẻ đùa giỡn, lại giống như đứng đắn, Sở Dịch từ từ nghe sửng sốt, đột nhiên hai bên tai nóng bừng, trong lòng như bị đập mạnh, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào.
Lí Tư Tư quay đầu, ảm đạm cười, nói tiếp:
-"Ta liên tiếp thu hút lấy ba mươi sáu nguyên dương đồng tử, thất ca kết quả cũng có chuyển biến tốt lại. Nhưng hắn không có một tí nào vui mừng, chỉ là phẫn nộ trừng trừng nhìn ta, cắn răng nghiến răng, giống như hận không thể là muốn băm vằm ta ra vạn mảnh ……"
Nàng tròng mắt đỏ lên, buồn bả nói:
-"Ta biết hắn không phải hận ta lạm sát vô tội, mà là tức giận ta đã hiến thân của mình cho người khác, nhưng dưới tình thế khẩn cấp, vì cứu hắn, còn phương pháp gì nữa chứ? Chỉ cần làm sao cứu hắn thoát chết, cho dù cả đời có phải bị hắn ghét hận, cũng không hối hận."
"Như thế trãi qua bẩy bẩy bốn mươi chín ngày, kinh mạch của hắn tất cả đều nhất nhất nối lại, chân khí cũng khôi phục được sáu bẩy phần. Một ngày vào buổi tối, đang khi ta hấp thu nguyên dương một thiếu niên thì, hắn đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy dựng lên liền cho thiếu niên kia một chưởng tan nát như tương, rồi sau đó hung bạo chụp lấy ta ……"
Nói đến chỗ này, Lí Tư Tư nước mắt không nhịn được chảy ra ào ào rơi xuống, run giọng nói:
-"hắn trong khi cuồng bạo giao hợp với ta lại ra tay xiết chặt cổ họng, bên tai ta không ngừng nghe tiếng rít gào, nói ta là thuộc về hắn, tuyệt không cho phép bất kì nam nhân đụng ta ngay cả ngón tay ……"
"Hắn đè chặt tàn bạo như vậy, ta thở không được, lồng ngực bóp nghẹn muốn nổ tung, nghĩ thầm rằng ta sẽ chết, sẽ chết ở trong tay thất ca. Trong lòng vừa bi thương, vừa khoái hoạt."
"Đột nhiên, hắn thất thanh khóc rống giang tay ra, ôm chặt lấy ta, hôn tới tấp ta, trên thân thể ta hung bạo. Lệ của hắn rớt trên mặt ta, nóng bỏng như nham thạch từ trong núi cuồng mạnh đốt cháy đáy lòng ta, làm cho ta hoàn toàn sụp đỗ, động lòng, vô cùng thống khổ mà hạnh phúc …… đó là lần đầu tiên, cũng là cuối cùng ta thấy hắn khóc."
Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại. Trên mặt hồng hồng như say, một lúc lâu sau, rồi mới thở dài, nói:
- "Nam nhân rơi nước không dễ, chỉ khi tột cùng thương tâm thôi. Khi đó ta mới phát giác, thì ra trên thế gian vũ khí sắc bén nhất không phải tử vi tinh bàn, cũng không phải thủy hỏa thần binh, mà là nước mắt nam nhân mình yêu."
"Kể từ ngày đó, quan hệ giữa ta với thất ca thay đổi phát sinh một biến hóa vô cùng vi diệu. Hắn thương ta vô cùng, nhưng cũng hận ta tận sâu cốt tủy. Khi yêu ta hắn nâng mui trong bàn tay; khi hận ta thì hắn nhục mạ trăm điều, tùy ý đánh đập. Thường thường trước một khắc ta như bay lên thiên đường, một khắc sau lại như rớt xuống chin tầng địa ngục ……"
Lí Tư Tư buồn bả cười, nhàn nhạt nói:
-" lão yêu kia nói ta là thủy hỏa thần anh, không thể tưởng được ngay cả vận mệnh của ta cũng giống như thủy hỏa giao công, chỉ định phải lạc giữa hai cực mãnh liệt của yêu và hận."
Sở Dịch trong lòng run lên, nhớ tới ngày đó khi biết Tiêu Vãn Tình lừa gạt mình,hắn cũng có khi phẫn nộ lúc lại bất chợt có chút thương cảm.
Hoặc có lẽ mùi vị yêu hận, giống như này ngọc hành kiếm, cả hai kết hợp, khó mà phân rời.
Chính vì như thế, tình gây cho con người vết thương nặng nề nhất, không biết đã có bao nhiêu nam nữ mê si oán hận sống chết với nhau. Tựu ngay cả Sở Cuồng Ca, Lí Huyền, Tiêu Thái Chân …… thuộc hang Ma Môn Tán tiên cũng không thể thoát khỏi.