Tiên Tôn Nàng Cưng Chiều Một Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 33

Bắc Tịch nghe thấy lời này chợt ngẩng đầu, lại cảm thấy động tác của mình quá lớn, bèn nhẫn nhịn, gian nan nặn ra vẻ tươi cười: “Sư tôn, vì sao sư tôn bảo ta đi gặp hắn?”

Nam Y không nhìn ra Bắc Tịch có nơi nào khác lạ, đem lí do mà mình đã nghĩ sẵn nói cho hắn nghe:

“Ta mới vừa nghe nói hắn bị thương rất nghiêm trọng, nói thế nào cũng là thiên tài hiếm gặp ở Tu chân giới, ngươi đi hỏi thăm đi.”

Dường như nàng chỉ thấy đau lòng cho một thiên tài mà thôi.

Nhưng nếu vào thời gian trước đây thì đúng là nàng sẽ quý trọng trọng thiên tài, hiện tại nàng không như vậy nữa rồi, Bắc Tịch đã nhìn ra sự thay đổi đó của nàng từ sớm rồi, cộng thêm cái nhìn chột dạ của nàng ấy mới đây, sao có thể không biết đây là nàng lấy cớ cho có lệ đâu.

“Ta cũng là người có được thiên phú hiếm gặp ở Tu chân giới, trở về cũng bị thương, vì sao còn muốn đi xem hắn chứ.”

Bắc Tịch cúi đầu nói, giọng nói rất nhẹ, dường như còn mang theo vẻ tủi thân.

Nam Y kinh ngẩng ngẩng đầu nhìn hắn, lông mày mảnh dài nhịn không được nhíu lại: “Ngươi bị thương chỗ nào? Sao lại bị thương? Có phải lại không cẩn thận không?”

Giọng điệu của nàng so với vừa rồi có vẻ sốt ruột hơn nhiều, cũng có vẻ rất quan tâm, con ngươi đen láy của Bắc Tịch có ánh sáng hiện lên, biểu cảm vốn đang u ám cũng tan đi hơn một nửa, người cũng đột nhiên trở nên ngoan ngoãn hẳn, lại không lạnh lẽo dọa người nữa.

“Là do ta không chú ý.”

Bắc Tịch không muốn khiến Nam Y lo lắng quá mức, nhưng Hoằng Phù ở phía sau gấp đến độ không nhịn được, hắn mới vừa nói xong câu đó, Hoằng Phù như phải nhảy dựng lên: “Không phải đâu, không phải đâu, rõ ràng là đệ tử của Thiên Cơ Môn dẫn yêu thú về phía sư huynh, thế nên sư huynh mới bị thương!”

Thiên Cơ Môn bên kia vừa nghe thấy ở đây kêu tên của bọn họ liền bùng nổ, lập tức phản bác lại: “Ngươi nói bậy gì đó, rõ ràng là các ngươi thấy chết mà không cứu! Mọi người đều là tu sĩ ở các môn phái, ngươi giúp một tay thì sao chứ?”

“Các ngươi thật không biết xấu hổ, rõ ràng là tự mình đi trêu chọc yêu thú kia, vậy mà còn muốn kéo chúng ta xuống nước cùng, ngươi, ngươi!”

Từ trước đến nay tính tình của Hoằng Phù rất tốt, có thể bị tức thành như vậy, chắc chắn đối phương là người không biết chữ xấu hổ viết như nào.

Nam Y nhìn về phía trưởng lão của Thiên Cơ Môn: “Còn thỉnh Đoàn trưởng lão quản tốt đệ tử trong môn phái của mình, đừng vội hồ ngôn loạn ngữ.”

Đoàn trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đang cố bày ra dáng vẻ cao ngạo của mình ở trong môn phái, bất chợt thấy là Nam Y lên tiếng, nhớ tới ngày đó Nam Y đánh hắn ở trước mặt mọi người thảm thiết như vậy, cả người run run, trong mắt toát ra ý khiếp đảm, vội vàng thúc giục đệ tử: “Tất cả câm miệng lại hết cho ta, mặt đều bị các ngươi làm mất hết rồi!”

Nói xong mang đám đệ tử với vẻ mặt oan ức rời đi.

Nam Y cũng mang theo hai người Bắc Tịch và Hoằng Phù rời đi cùng đội ngũ.

Đàm Trăn không cản bọn họ, hắn đã sắp tức chết rồi.

Vừa nãy hắn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của hai người họ, rõ ràng giống như là một đôi đạo lữ!

Thật sự không sợ bị người ta chê cười!

Nam Y mang theo Bắc Tịch trở lại khách điế.m, cẩn thận dò hỏi hắn đã bị thương chỗ nào rồi, Bắc Tịch còn chưa nói lời nào, Đào Hề đã biến thành hình người giành nói trước: “Người còn nói người khác, chính người không phải cũng đang bị thương sao! Kệ hắn đi, hãy chữa lành vết thương của người trước đi.”

Cả đoạn đường nàng đều khuyên sư phụ ăn chút thuốc trị thương, sư phụ đều nói mấy loại thuốc này không có tác dụng đối với nàng ấy, nàng ấy sẽ vận linh khí để chữa vết thương, nhưng hiện tại cũng đã trở lại rồi, nàng ấy cũng không chữa trị mà còn liên tiếp hỏi han Bắc Tịch!

Trong nháy mắt, vẻ mặt Bắc Tịch biến đổi lớn, thậm chí Bắc Tịch không kìm chế được đã vươn bàn tay ra nắm chặt lấy cánh tay của Nam Y: “Người bị thương ở đâu!”

Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, dường như có lửa giận muốn xông tới.

Nam Y nhíu mày, dùng sức rút tay ra, có chút quái dị nhìn Bắc Tịch, rồi giải thích: “Ta không sao, cứ nhìn ngươi trước đi, đừng để lại di chứng.”

Nhưng một tay Bắc Tịch lại nắm lấy bàn tay kia lần lần nữanữa, đôi mắt hung dữ: “Ai làm người bị thương?”

Về chuyện Quỷ tu chỉ có Đào Hề biết.

Bởi vì Đào Hề chưa bao giờ hỏi nàng muốn làm gì, vì cái gì, nhưng Bắc Tịch thì khác.

Nàng cũng không muốn để Bắc Tịch biết, sư phụ của mình trở thành một tên Quỷ tu, cũng không muốn Bắc Tịch biết mình bị thương là vì do trong lúc đấu với người khác gây ra.

“Ngươi không cần xen vào, ngươi chỉ cần lo dưỡng thương thế của mình thật tốt là được rồi.”

Dáng vẻ lạnh nhạt kia khiến Bắc Tịch không có dũng khí để cầm tay nữa, ánh mắt đó giống y như dao nhỏ, quả thực muốn đâm vào ngực Bắc Tịch từng chút từng chút một.

Hắn từ từ, chậm rãi buông tay: “Ta chỉ là, chỉ là không muốn để người bị thương không rõ ràng……”

“Nếu ngay cả ta cũng không thắng được hắn, ngươi biết hắn là ai thì có ích lợi gì?”

Nam Y nói chính là lời nói thật, chỉ là lời nói ra thực sự làm người khác đau lòng, khiến Bắc Tịch cứ siết chặt nắm tay rồi lại thả lỏng, cuối cùng vô lực rũ xuống.

“Vậy, vậy sư tôn mau chữa thương đi, đệ tử không quấy rầy người nữa.”

Hắn cúi đầu, dáng vẻ nhìn có chút thất vọng.

Không hiểu sao trái tim của Nam Y lại co rút đau đớn, đôi mắt mê mang, đến khi hoàn hồn thì Bắc Tịch đã rời đi rồi.

“Sao lại rời đi?”

Nam Y lẩm bẩm nói.

Đào Hề ở bên cạnh cảm thấy chán chết, vì thế trả lời: “Hắn thấy ngài không phản ứng gì nên hắn đi luôn rồi.”

Nam Y trợn tròn mắt, hàm răng tuyết trắng cắn lên đôi môi đỏ mọng, do nàng không để ý tới hắn sao? Là một người sư phụ tốt, sao có thể không để ý tới đồ đệ được chứ?

Nàng định nghĩa lại địa vị sư phụ của mìnhmình, lại không biết trong tim đang có thứ gì đó đã sớm lặng lẽ thay đổi.

“Y nhi.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng của Đàm Trăn, Nam Y

bèn đi rara mở cửa.

Bởi vì vừa mới có chuyện của Bắc Tịch dẫn tới sắc mặt nàng không được tốt: “Làm sao vậy.”

Dáng vẻ lãnh đạm kia làm Đàm Trăn cảm thấy chán nản.

Nhưng lại nhớ tới Thích Ưu ở trong phòng, hắn nhẫn nhịn, nói: “Có người nhân lúc ngươi không ở đây đã làm hại Thích Ưu, ngươi mau đến nhìn xem.”

Nam Y biết đây là Thích Ưu đã tỉnh, hơn nữa bùa chú của nàng đã có tác dụng, bằng không Thích Ưu cũng sẽ không để Đàm Trăn tới tìm nàng.

“Ừm, muội sẽ qua đó xem thế nàonào.”

Nam Y đi theo.

Đàm trăn nghĩ thầm, vậy mà nàng thật sự trở nên nhẫn tâm như thế, sư huynh đồng môn bị người ta lẻn vào đánh trọng thương, nàng lại không có một tí tii lo lắng vội vàng nào!

Hai người đi vào phòng Thích Ưu, chỉ thấy Thích ƯƯu nằm ở trên giường với hơi thở mong manh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thấy Nam Y lại đây, còn suy nghĩ chống đỡ muốn ngồi dậy.

Nam Y đến gần hai bước, làm ra dáng vẻ lo lắng: “Sư huynh bị thương thế nào?”

Thích Ưu che ngực lại ho khan vài tiếng: “Ta, ta không có việc gì.”

“Cũng không biết tên khốn này là người ở môn phái nào, có ý đồ gì, cũng không thể chỉ mấy lọ đan dược kia ởở trên người của ngươi đi?”

Đàm Trăn vẫn tự hỏi mục đích của bọn họ.

Nam Y hỏi: “Sao huynh biết là người ở môn phái khác?”

Đàm Trăn cười nhạo: “Trừ bọn họ ra còn có ai có thể đúng lúc ngươi không ở đây mà đến nữa? Ta xem tám phần chính là lúc ấy chính là Thiên Cơ Môn cách chúng ta gần nhất, nếu đúng là nhà bọn họ, vậy nhất định chính là vì chuyện của Bắc Tịch mà ghi hận trong lòng!”

Hắn liên tục đổ tội lên người Bắc Tịch, vẻ mặt Nam Y dần dần trở lên lạnh lùnglùng.

“Vậy vì sao bọn họ chỉ tìm huynh ấy mà không tìm muội? Ngày xảy ra chuyện chẳng có nửa điểm liên quan gì đến Thích Ưu sư huynh cả!”

Đàm Trăn lại nổi giận: “Ngươi cũng không nghĩ bọn họ có cơ hội để tìm ngươi sao! Tự nhiên chỉ có thể dẫn lửa rơi vào người Thích Ưu!”

Khuôn mặt từ trước đến nay luôn lạnh của Nam Y vì có vẻ tức giận mà nhiễm sắc hồng nhạt: “Kia thích ưu sư huynh có phải hay không nên tưởng một chút, vì sao kẻ hèn một cái Thiên Cơ Môn đều dám tìm ngươi này đệ nhất tông môn trưởng lão trả thù?”

Thích ưu vẫn luôn bị hai người liên lụy, trở thành bọn họ lửa giận phát tiết vật, chỉ phải lộ ra một cái suy yếu cười tới: “Là do thiên phú của ta không đủ để theo không kịp tốc độ với các ngươi.”

Quan hệ của Đàm Trăn và Thích Ưu từ trước đến nay không tồi, nghe hắn nói như vậy, lập tức bảo vệ: “Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi, thiên phú đều được định sẵn, theo ý ta, ngọn nguồn của mọi chuyện vẫn là Bắc Tịch!”

Nam Y càng cười lớn hơn: “Vậy có ta ở nơi này, ngọn nguồn của mọi chuyện chính là ngày đó đệ tử bên đấy nhục mạ ta, mà đường đường đại diện cho Huyền Cơ tông, thế nhưng không aiai dám đáp trả chút nào!”

Nàng tức giận vì họ đổ hết mọi sai lầm lên người Bắc Tịch, rõ ràng Bắc Tịch cũng không làm sai cái gì, lại cứ luôn bị người khác nhằm vào để chèn ép.

Khi Nam Y nói chuyện, kiếm và tóc nàng cùng bay lên, bàn ghế xung quanh đều vỡ tan tành, đây là do là dùng linh lực.

Đàm Trăn mãi mới thốt lên lời: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi hiện tại là, Hợp thể hậu kỳ?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất