Chính Dương Tông.
Nơi đây, rời xa phàm tục.
Từng ngọn núi lớn cao ngất, trùng trùng điệp điệp.
Trên ngọn núi, tiên âm lượn lờ, tựa như có tiên khí mờ ảo.
Quả thực chính là Tiên Sơn Quỳnh Các, Dao Đài Ngân Khuyết.
Thần Tiêu Tiên Cảnh đại khái cũng không gì hơn cái này.
Trên đỉnh một ngọn núi cao, bên vách núi, có rễ cây khổng lồ.
Một thiếu niên áo bào trắng khoanh chân ngồi trên gốc cây tráng kiện.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, mặt mày khép chặt vẫn lộ ra một cỗ kiên nghị.
-Mục sư huynh, Mục sư huynh.
Chợt, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến.
Mục Vân Thanh mở mắt, một nữ tử váy đỏ nóng bỏng xuất hiện trước mặt hắn.
Thiếu nữ mặt mộc hướng lên trời, da thịt tuyết ngấn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Không có bất kỳ phấn trang điểm nào, tư nhan đã tựa như tiên tử.
Tóc dài vén lên, một cây trâm kiếm cắm vào, càng lộ ra vẻ đẹp oai hùng hiên ngang.
Nhìn thấy người tới, Mục Vân Thanh cũng đứng dậy, cười nói:
-Sư muội, sao muội lại tới đây?
-Mục sư huynh, nghe nói mấy ngày trước Vương trưởng lão cùng Hứa trưởng lão đi mai phục Vạn Diệu Tông yêu nữ, diệu sự như thế, tại sao không dẫn ta đi?
Liễu Thanh Đại mở miệng, con ngươi như thu thủy toát ra một tia bất mãn.
-Ta tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này.
Mục Vân Thanh lắc đầu bật cười nói:
-Sư muội, yêu nữ kia tu vi đã đạt Thần Thông Chi Cảnh, ngươi nho nhỏ Huyền Diệu Cảnh, đi không phải cho Vương trưởng lão bọn họ thêm phiền toái sao?
-Ta đi xem còn không được a...…
Liễu Thanh Đại bĩu môi.
-Đã hai lần rồi, còn không dẫn ta đi, ta cũng sẽ không gây phiền toái.
Mục Vân Thanh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Ngươi xác định sẽ không thêm phiền toái sao?
Nếu là mang theo ngươi, sợ là tại chỗ sẽ bị người bắt làm con tin đi.
Vương trưởng lão hiện tại mỗi ngày đều trốn tránh ta, lúc trước nói có đại sự đều mang theo ta.
-Cha ta cũng vậy, nói mang ta đi ngoại giới rèn luyện, kết quả mỗi ngày đóng cửa quan…
-Còn có Hứa trưởng lão...…
“……”
Liễu Thanh Đại bắt đầu lải nhải, nghe đến đầu óc Mục Vân Thanh ong ong rung động.
Sư muội của mình, có một cái túi da điềm tĩnh an phận, nhưng nội tâm một chút cũng không yên ổn.
Nếu là đệ tử bình thường còn chưa tính.
Kết quả còn là con gái tông chủ, lần này thì tốt rồi, người người đều cưng chiều nàng.
Nhưng lại sợ nàng gặp chuyện không may, cho đến hôm nay đều không có người mang nàng ra ngoài rèn luyện.
-Được rồi, được rồi, qua một thời gian ngắn, sư huynh sẽ dẫn ngươi đi cùng.
Mục Vân Thanh không khỏi phiền não, chỉ có thể mở miệng hứa hẹn.
-Thật sao?
Đôi mắt to của Liễu Thanh Đại chớp chớp.
Đương nhiên là thật.
Mục Vân Thanh vươn tay, muốn xoa xoa tóc Liễu Thanh Đại.
Không ngờ lại bị nàng tránh đi.
-Sư huynh, ta không phải trẻ con.
Liễu Thanh Đại không vui bĩu môi.
Mục Vân Thanh có chút xấu hổ, tay cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
-Khụ, đúng rồi, sư muội, chuyện lần trước ta cho ngươi hỏi thăm có manh mối gì không?
-Chuyện gì?
Liễu Thanh Đại sửng sốt.
Thần sắc Mục Vân Thanh cứng đờ, không nói gì.
-Chính là chuyện ứng cử viên chưởng môn...…
-Việc này a...…
Liễu Thanh Đại giật mình, trêu ghẹo nói:
-Nhất định là sư huynh ngươi, nếu là không có Thuần Dương Chi Thể xuất hiện, ngươi chính là người thừa kế thích hợp nhất.
Mục Vân Thanh vui vẻ, ho nhẹ một tiếng, khiêm tốn nói:
-Ta cảm thấy Tạ sư huynh thích hợp hơn ta.
Đạo đức giả.
Liễu Thanh Đại liếc mắt một cái, hiển nhiên không tin.
-Đi thôi, sư huynh, đã nói rồi, lần sau nhất định phải mang theo ta.
Liễu Thanh Đại phất phất tay, gọi ra một đóa mây trắng, mũi chân điểm một cái, phiêu nhiên mà đi.
-Được, nhất định mang theo ngươi.
Mục Vân Thanh ôn hòa cười, cho đến khi thân ảnh Liễu Thanh Đại biến mất.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống.
-Vẫn muốn tìm Thuần Dương chi thể sao...…
Mục Vân Thanh thở dài một tiếng, xoay người nhìn về phía Vạn Diệu Cung, âm trầm nói nhỏ.
Đúng lúc này, thần sắc hắn khẽ động, móc ra một quả ngọc phù thông tin.
Ngọc phù tản ra kim quang nhàn nhạt.
-Là Mẫn Nhi sư muội...…
Cảm thụ được tin tức truyền tới, Mục Vân Thanh ánh mắt chớp động:
Mấy người này ngược lại có thể vì hắn sử dụng.
-Ai...... Ta kỳ thật là muốn làm một sư huynh tốt...…
——
Vạn Diệu cung.
Thời gian nhoáng cái, lại là năm ngày.
Ôn Tri Hành ở trong mật thất suốt năm ngày.
Trong thời gian này, Ninh San chỉ tới thăm hắn một lần, thấy thân thể Ôn Tri Hành khôi phục khá tốt, liền rời đi chuẩn bị bế quan.
Đương nhiên cũng phân phó những người khác chăm sóc Ôn Tri Hành.
Chờ thương thế của hắn khôi phục không kém nhiều lắm, liền có thể thả hắn rời đi.
[Điểm Tạo Hóa +6, Điểm Tạo Hóa trước mắt: 32.]
[Thọ Nguyên trước mắt: 133.]
Trong lúc này Ôn Tri Hành thu thập sáu lần Mảnh Vỡ Tạo Hóa, tiêu phí một năm thọ nguyên, thu hoạch chính là 6 Điểm Tạo Hóa.
Đồng thời, Ôn Tri Hành cũng không nhàn rỗi.
Ngoại trừ tu luyện, hầu như toàn bộ thời gian đều là tu luyện.
[Ngươi trải qua tu hành khắc khổ, Nhiên Huyết Thất Kiếm chính thức nhập môn.]
[Ngươi trải qua tu hành khắc khổ, Nhiếp Tâm Thuật chính thức nhập môn.]
Bởi vì có thiên phú gia trì, Ôn Tri Hành chỉ dùng thời gian một ngày đã nhập môn Nhiên Huyết Thất Kiếm.
Về phần [Nhiếp Tâm Thuật] kia, ngược lại tốn trọn vẹn bốn ngày thời gian.
- Thời gian không sai biệt lắm, cũng nên đi ra ngoài.
Ôn Tri Hành đứng dậy hoạt động gân cốt.
Kỳ thật cửa lớn mật thất này căn bản không có đóng lại.
Hắn có thể ra ngoài bất cứ lúc nào mình muốn.
Nhưng mà, nếu là đi ra ngoài quá sớm, không khỏi quá mức nghe rợn cả người.
Thân thể cũng không thể khôi phục quá nhanh.
Ninh San vẫn tương đối ôn nhu, trong mật thất còn bày quần áo sạch sẽ.
Ôn Tri Hành mỉm cười, thay quần áo xong, đẩy cửa mật thất ra.
Ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, ôn hòa lại mềm mại.
Ôn Tri Hành duỗi lưng một cái, híp mắt nhìn thế giới bên ngoài.
Mặt trời chiếu sáng, chim hót hoa thơm.
Mùa đông lạnh lẽo nhất, giống như bất tri bất giác sắp qua đi.
Hắn hít một hơi thật sâu, cảm thụ không khí trong lành.
Bên ngoài mật thất, một trái một phải có hai đệ tử trông coi, nhìn thấy Ôn Tri Hành đi ra, cũng đánh giá một phen.
Trong mắt các nàng, sắc mặt Ôn Tri Hành lúc này vẫn cực kém.
-Vất vả rồi, tạm biệt.
Ôn Tri Hành khách khí cười, phất tay tạm biệt hai người.
Tâm tính của hắn lần nữa có biến hóa.
Hoặc là nói tâm tình có tăng lên.
Đây là một loại thực lực tăng lên, trong lòng sợ hãi tự nhiên càng ít.
Bất tri bất giác, Ôn Tri Hành đã không còn coi Vạn Diệu Cung là hồng thủy mãnh thú nữa.
Hoặc là nói hắn đã không sợ hãi hồng thủy mãnh thú này.
Hai nữ đệ tử này hơi ngạc nhiên, không ngờ Ôn Tri Hành còn có thể chào hỏi các nàng.
-Ôn Tri Hành này rất thú vị.
Nhìn bóng lưng Ôn Tri Hành rời đi, một người trong đó hơi ngạc nhiên mở miệng.
-Đúng là có chút khác biệt.
Người kia cũng gật đầu.
-Khác chỗ nào?
-Ta không biết, không nhìn ra, còn ngươi?
-Ta cũng không biết.
“……”
……
Sau khi Ôn Tri Hành rời khỏi Ngô Đồng Phong, vẫn chưa trực tiếp trở về.
Mà là bắt đầu đi lại trong Vạn Diệu cung.
Trước kia khi cùng Trương Thiên Thành tuần tra các nơi, cũng chỉ ra vào một ít nơi bên ngoài.
Hiện tại hắn ngược lại là muốn nhân cơ hội này nhìn chung quanh.
Nhưng mà không đợi hắn đi được mấy bước, đã có một đệ tử Vạn Diệu Cung chắn ở trước mặt hắn.
-Ngươi lại đây, theo ta đi chế dược.
Ôn Tri Hành sửng sốt, chợt tay hắn bị người giữ chặt.