Tiên Võ Đế Vương

Chương 139

Chương 139

Tiếp sau đó, hắn lại không ngừng uống Ngọc Linh Dịch nhưng cơ thể lại chẳng hề thấy đau đớn như đêm qua, ngược lại toàn thân ngứa ngáy.

“Thật lạ”, lại uống thêm một ngụm nữa, Diệp Thành bỏ đi suy nghĩ sau đó lấy cây gậy thiết bổng màu đen có được sau buổi bán đấu giá ra.

“Năm trăm nghìn linh thạch mới đổi được mày về, mày đừng làm tao thất vọng”, vừa nói, Diệp Thành vừa cho cây gậy vào bình hồ lô Tử Kim.

Vù!

Gậy Thiết Bổng vừa được nhét vào trong, bình hồ lô chợt rung lên và vang lên âm thanh khác thường.

Thấy vậy, Diệp Thành sáng mắt lên, xoa xoa tay chăm chú nhìn bình hồ lô, hy vọng có thể tìm được huyền cơ bên trong chiếc bình.

Có điều bình hồ lô sau khi phát ra âm thanh kia thì không hề thấy có gì khác thường nữa. Nó nằm im trên bàn, ngoài việc chảy ra khí có màu tím thì không thêm gì.

“Có vậy thôi sao?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, cầm lấy bình hồ lô và vô thức lắc lắc, sau đó nhìn vào bên trong.

Hắn phát hiện gậy Thiết Bổng nằm bên trong bình hồ lô Tử Kim không hề xảy ra hiện tượng gì khác thường mà vẫn yên lặng lơ lửng bên trong không gian của bình giống như thể khí sắc tím kia không hề liên quan gì đến nó vậy.

Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới bất lực để bình hồ lô Tử Kim về chỗ cũ: “Ngươi đấy, năm trăm linh thạch của ta mà mua lại một cây Thiết bổng chẳng ra sao về”.

Vù!

Bình hồ lô Tử Kim như có linh tính, nghe lời Diệp Thành nói vậy lại rung lên như đang muốn đáp lời: “Đừng có nhét thêm cái gì vào bụng ta nữa”.

Sau đó, bình hồ lô đẩy cây gậy Thiết Bổng ra ngoài, “keng” một tiếng, cây gậy nằm dài trên mặt đất.

“Gì mà tức giận vậy chứ”, Diệp Thành liếc nhìn hồ lô một cái sau đó cầm gậy Thiết Bổng lên.

Khi quan sát gậy Thiết Bổng ở khoảng cách gần thế này hắn mới nhận ra đây rõ ràng là một cây côn bằng sắt màu đen, không những chằng chịt vết gỉ mà còn gồ ghề mấp mô, thực sự trông không có gì là hay ho cả.

“Mày khiến chân hoả của tao chú ý đến cơ đấy. Tao lại không tin mày là một cây côn sắt bình thường”, nghĩ thầm như vậy nhưng Diệp Thành vẫn không bỏ cây gậy xuống mà triệu gọi chân hoả bao quanh gậy sắt.

Chân hoả màu vàng kim cháy rực khiến nhiệt độ căn phòng lên cao. Dưới ngọn lửa thiêu đốt kia, gậy sắt màu đen vẫn không hề có sự thay đổi nào cả, nó như ngó lơ sự tồn tại của chân hoả khiến Diệp Thành không khỏi cau mày.

“Thử lại”, Diệp Thành lại điều chỉnh cho ngọn lửa cháy to hơn.

Có điều cây côn sắt màu đen kia vẫn không hề xuất hiện trạng thái khác thường.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành thở dốc, thu lại chân hoả. Chân hoả cháy liên tục trong ba canh giờ nhưng không thể khiến cây côn sắt bị nung chảy, ngược lại còn khiến hắn mệt nhoài.

“Ông đây vẫn không tin”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn rút kiếm Xích Tiêu ra sau đó vận toàn bộ chân khí đẩy chân khí vào trong kiếm, rồi cứ thế chém về phía cây côn sắt.

Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau vang lên âm thanh chát chúa, kiếm Xích Tiêu lập tức bị đánh bay ra, đến cả Diệp Thành cũng lảo đảo lùi về sau, cả cánh tay tê nhức, không còn cảm giác.

“Nó cứng một cách khác thường”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất