Chương 202
“Có điều ta cũng không thể cứ cứu ngươi như vậy được”, Từ Phúc ho hắng một tiếng.
“Đệ tử xin nghe trưởng lão chỉ dạy ạ”.
“Giúp ta luyện đan”.
“Luyện…luyện đan?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, sau đó cười ái ngại: “Cái đó thì…trưởng lão à, để con luyện linh dịch còn được, còn luyện đan thì con lại không hiểu biết gì về nó cả”.
“Không phải còn có ta sao?”
………
Tới tối, Diệp Thành đi ra khỏi Linh Đan Các sau ba ngày giúp Từ Phúc luyện đan.
Trên đường đi, hắn vẫn luôn giữ im lặng.
Đại nạn lần này không chết đã là phúc lắm rồi. Nghĩ tới âm mưu Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường nhằm vào hắn mà hắn vẫn cảm thấy lạnh người. Nếu không phải vào thời khắc then chốt có Từ Phúc ra tay thì hắn đã thành con ma dưới lưỡi đao của Giới Luật Đường rồi.
Có điều Diệp Thành cho rằng cho dù có Từ Phúc bảo vệ thì hắn vẫn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Cái tên chính phái nói thì dễ nghe nhưng sự hiểm ác ở đây lại đầy rẫy.
“Là mình quá yếu”, Diệp Thành nắm chặt tay thầm nhủ, hắn rít lên qua kẽ răng: “Mình phải mạnh lên, bảo vệ lấy người mà mình muốn bảo vệ”.
Về Tiểu Linh Viên hắn quỳ xuống trước phòng của Trương Phong Niên rất lâu cũng vì người ông già lão không tiếc bỏ đi sự tôn nghiêm của bản thân, không tiếc lấy mạng đổi mạng để cứu hắn. Diệp Thành lòng mang theo áy náy, hắn cứ thế quỳ rồi nói: “Tiền bối, là vãn bối khiến người phải xấu hổ rồi. Diệp Thành thề ở đây, những kẻ làm hại người con sẽ bắt chúng trả cái giá gấp trăm lần”.
Đêm khuya, trời đầy sao, mãi tới muộn Diệp Thành mới trở về phòng mình.
Dưới ánh nến lập loè, hắn khoanh chân ngồi trên giường quan sát bên trong cơ thể mình.
Hôm nay ở Giới Luật Đường suýt nữa thì hắn biến thành hình thái ma đạo. Nếu như vậy thì cho dù là Từ Phúc cũng không thể cứu hắn.
“Tấm vương bài này không tới mức đường cùng thì không thể dùng, tuyệt đối không đụng đến nó”, Diệp Thành thầm nhủ.
Đây là một thế giới tàn khốc, cái gọi là chính đạo không cho phép có sự tồn tại của ma đạo.
Không biết từ lúc nào hắn chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, hắn rơi vào một trạng thái hết sức kỳ lạ, tâm hồn bất định, hắn cứ thế liên tục ở trạng thái hư ảo và chân thực.
Trong cơn mê, hắn mơ hồ trông thấy một thế giới tối đen, một cái vạc to dựng thẳng giữa trời, vững chãi như núi khiến hắn không sao thở nổi và hắn còn có thể nghe ra được tiếng ma văng vẳng trong cái vạc kia.
A….!
Diệp Thành bật dậy, hắn thở dốc, trán mướt mồ hôi.
Mơ!
Đợi tới khi mọi thứ hiện ra trước mặt một cách rõ ràng, Diệp Thành mới cau mày nhưng cảnh tượng cái vạc vững chãi kia vẫn còn hiện lên trong đầu hắn chỉ vì mọi thứ trong mơ hiện ra quá chân thực.
Sau bữa ăn, Hùng Nhị tới tìm hắn và còn dẫn theo một thiếu nữ trông tròn tròn ú nú, không cần nói cũng biết đây chính là cô vợ mà hắn từng nhắc đến.