Chương 384
Được đấy! Hiện giờ bọn chúng đã hiểu ra ai là người công phá bức chắn của Tề Dương, không phải Diệp Thành mà chính là hình nộm nữ nhân bên cạnh Diệp Thành, nói chính xác hơn là hình nộm nữ nhân Huyền Cấp bên cạnh Diệp Thành.
“Sao hắn có thể có hình nộm Huyền Cấp?”, nhận ra Tử Huyên là hình nộm Huyền cấp, sắc mặt Tề Dương tối sầm cả lại.
Là một trong chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông, lại là thiếu chủ của nhà họ Tề ở Nam Cương, sao hắn có thể không biết sự khủng khiếp của hình nộm Huyền Cấp, cơ thể rắn rỏi kinh người, quan trọng hơn là có thể thi triển huyền thuật mật pháp, kể cả một tên ở cảnh giới Chân Dương như hắn cũng không dám đánh trực diện.
“Mau vào đây”, ở cửa hang động, Diệp Thành gọi mấy người phía Tạ Vân vào, sau đó một mình hắn nhét vào miệng hai viên Hồi Huyền Đan.
“Khốn khiếp, suýt chú nữa thì bị treo lên rồi”, Hùng Nhị mắng chửi.
“Đúng là bọn ác độc, ta còn tưởng chỉ là dạy dỗ chúng ta tôi, ai ngờ bọn chúng lại muốn giết chúng ta”, Tạ Vân lạnh giọng nhìn bọn người phía Tề Dương.
“Mẹ kiếp, có chỗ dựa vững chắc thì thích làm gì là làm sao?”, giọng Hoắc Đằng càng lúc càng lạnh lùng, trước đó hắn thật sự cảm nhận được sát khí đằng đằng của Tề Dương. Với bốn tên kia cùng lắm bọn chúng chỉ muốn cướp thứ gì đó nhưng tên Tề Dương thì thật sự là bọn chúng chỉ muốn giết.
“Mau hồi phục thương thế đi, hình nộm phía này của ta vừa thăng cấp lên Huyền cấp, có bao nhiêu thực lực ta cũng không biết, hy vọng có thể ngăn được Tề Dương và Dương Bân lại”, Diệp Thành hạ giọng.
Hắn cũng nghĩ tới việc tận dụng tiên hoả ngưng tụ ra hoả vân bay ra ngoài nhưng hắn biết hoả vân mà tiên hoả ngưng tụ ra chỉ có thể đưa một mình hắn đi.
Vả lại đối diện với không chỉ một tên ở cảnh giới Chân Dương như Tề Dương nên biết rằng cảnh giới Chân Dương cũng có thể tận dụng ngự động binh khí để phi hành, so với tác chiến trong không trung thì hắn vẫn mong chiến đấu ở mặt đất hơn.
“Đi thôi”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn Tử Huyên, nhẩm niệm ra lệnh tấn công.
Đột nhiên, Tử Huyên đang đứng im bắt đầu di chuyển, sau đó nó giống như một đạo ánh sáng trắng di chuyển với tốc độ cực nhanh khiến Diệp Thành phải trợn tròn mắt nhìn. Tốc độ này còn nhanh hơn gió rất nhiều.
Thấy Tử Huyên sát phạt tới, Tề Dương là tên đầu tiên di chuyển, nếu bị đánh bại dưới tay hình nộm thì hắn quả là tên bị mang nỗi nhục đầu tiên.
Vù!
Ngay sau đó, hắn triệu gọi bảo tháp màu bạc, bảo tháp phát ra ánh sáng chói loá bay về phía Tử Huyên.
“Coi thường binh khí sao”, lúc này, không chỉ mấy người phía Dương Bân mà đến cả Diệp Thành và bọn Tạ Vân cũng kinh ngạc. Khả năng của Tử Huyên đã vượt qua khỏi sự dự đoán của chúng.
Bang!
Khi tất cả còn đang ngơ ngác thì Tử Huyên đã vung tay đánh thật mạnh vào bảo tháp màu bạc kia.
Keng!
Bảo tháp màu bạc lập tức bị Tử Huyên đánh bay đi, giáng từ trên cao xuống. Tề Dương là chủ nhân của bảo tháp, hắn cũng bị phản phệ lùi về sau ba bước mới đứng vững.
“Đây…”, tất cả mọi người đều hết sức ngỡ ngàng.
“Không thể nào…”, Tề Dương rít lên, không chấp nhận hiện thực.
“Hình nộm nữ nhân này sao có thể mạnh như vậy?”, sắc mặt Dương Bân cũng tối sầm cả lại, không phải hắn chưa từng nhìn thấy hình nộm Huyền Cấp, cũng không phải chưa từng chiến đấu với hình nộm Huyền Cấp, nhưng hình nộm giống như Tử Huyên thì hắn lại mới thấy lần đầu.