Chương 572
“Ngươi có xuống không?”, Sở Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành, nói xong còn xắn tay áo lên có vẻ như muốn lên đài đánh Diệp Thành một trận.
“Sở Huyên”, Diệp Thành còn chưa lên tiếng, giọng nói âm trầm của Ngô Trường Thanh đã vang lên cách đó không xa: “Tỷ thỉ trên chiến đài ngăn cấm người thứ ba tham gia, cô là trưởng lão lẽ nào không biết sao?”
“Ông bớt lấy quy tắc ra chèn ép ta đi”, Sở Huyên lạnh lùng lên tiếng: “Ta đang nói chuyện với đồ nhi của mình, liên quan gì đến ông…”
“Trận đấu đã bắt đầu, người không phận sự lùi về phía sau”, Sở Huyên còn chưa nói xong đã bị một giọng nói uy nghiêm cắt ngang.
Thành Côn xen vào, khi nói còn nhìn Sở Huyên, lạnh lùng bảo: “Nếu có người xen vào, ta nhất định sẽ trừng phạt không tha”.
“Ông…”
“Sư muội, về chỗ đi”, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng, lạnh lùng nhìn Thành Côn.
“Sư phụ, người cứ ngồi đó đi”, trên chiến đài, Diệp Thành nghiêng đầu cười, còn nháy mắt với Sở Huyên.
Nói xong Diệp Thành vặn cổ, tươi cười nhìn Bạch Dực ở phía đối diện.
Lúc này Bạch Dực cũng đang nhìn hắn một cách thích thú, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt, trong mắt mang theo vẻ châm biếm, hắn chế nhạo: “Đồ đệ lừa sư diệt tổ như ngươi có thể nói lời trăng trối trước rồi đó”.
“Nói nhảm nhiều thật”, Diệp Thành chẳng buồn nói với tên này, hắn lập tức di chuyển, lùi xuống một bước rồi bắn ra như một viên đại bác.
“Không biết tự lượng sức mình”, Bạch Dực cười khẩy, linh lực nhanh chóng chuyển động, vung ra một chưởng đại ấn năm sao.
Hú!
Sau tiếng gầm của dã thú, Diệp Thành nhảy lên như vượn tránh được chưởng ấn ấy, sau đó hắn phi thân tới trước Bạch Dực, không nhiều lời vung Bát Hoang Quyền ra đánh mạnh vào ngực hắn ta.
Ding!
Lúc này cổ tay hắn truyền tới một tiếng rung, ngôi sao thứ bảy trên Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn sáng lên, điều này có nghĩa là trọng lượng hắn phải mang theo đã tăng vọt từ một nghìn năm trăm cân lên một nghìn bảy trăm cân.
Má nó!
Diệp Thành thầm chửi một tiếng trong lòng, hắn cảm nhận được trọng lượng cơ thể đột ngột tăng lên, vì không ngờ ngôi sao thứ bảy của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn sẽ sáng nên cơ thể hắn đột nhiên mất thăng bằng, vung một chưởng này ra xong thì tốc độ cũng đột ngột giảm xuống.
Vì đòn tấn công của hắn đột nhiên chậm lại, để lộ sơ hở cực lớn, điều này cũng mang lại cho Bạch Dực một cơ hội lớn.
“Tốc độ quá chậm”, Diệp Thành còn chưa đứng vững, giọng nói bỡn cợt của Bạch Dực đã vang lên bên tai.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trong giây phút ngắn ngủi, Bạch Dực liên tiếp ra tay, mỗi lần ra tay đều để lại từng vết thương trên người Diệp Thành.
Bịch!
Sau một chưởng của Bạch Dực, cơ thể Diệp Thành bay đi, có lẽ vì phải gánh thêm sức nặng một nghìn bảy trăm cân nên khi đáp đất, đôi chân hắn dụi xuống khiến chiến đài hằn lên dấu chân.
“Nhìn kìa, ta nói mà, cả hai căn bản không cùng đẳng cấp”, mới hiệp đầu tiên mà Diệp Thành đã bị đánh tới mức này khiến những người quan sát trận đấu lần lượt xuýt xoa.