Chương 585
Nhưng hắn vừa mới lao ra được hai ba trượng đã bị một gợn sóng vô hình chặn lại.
Tất cả mọi người đều chấn động, nhưng Chu Ngạo là người cảm nhận sâu sắc nhất, đòn tấn công của hắn lập tức chuyển thành phòng ngự, trường kiếm trong tay vung ra ở cự ly gần.
Keng keng keng!
Mọi người nghe thấy từng âm thanh giòn tan, trong trẻo, giống như âm thanh kim loại va chạm.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy tia lửa sáng rực khắp chiến đài, nhưng lại không thấy kiếm khí, kiếm mang mà chỉ thấy Chu Ngạo không ngừng vung trường kiếm, chống lại đòn công kích đáng sợ ập tới.
“Là tiếng đàn”, lão già Gia Cát Vũ nheo mắt, vẻ mặt không còn bất cần nữa mà đã trở nên nghiêm túc hơn.
Quả thực là tiếng đàn, rất nhiều trưởng lão của các thế lực lớn đã nhìn thấu.
Mặc dù tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng vô hình nhưng có thể công kích, lấy cô ta là trung tâm, tiếng đàn dao động như gợn sóng nước, thậm chí không gian xung quanh cũng có gợn sóng, mà thứ Chu Ngạo phải đối kháng chính là từng đợt sóng này đến đợt sóng khác.
Bang!
Chu Ngạo đánh ra đòn cuối cùng rồi bị đẩy lùi về phía sau, nhưng tiếng đàn như có linh tính, tiếp tục đuổi theo hắn.
Tiên Thiên Canh Khí!
Chu Ngạo hô lên một tiếng, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí lập tức phát ra thần quang.
Nhưng điều khiến Chu Ngạo khiếp sợ là gợn sóng của tiếng đàn có thể xuyên qua áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, bất cứ nơi nào gợn sóng đó đi qua, áo giáp Canh Khí đều không thể ngăn cản, ngược lại còn bị chém từng nhát.
“Ôi…”, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Không… không ngờ lại có thể xuyên qua phòng ngự của Tiên Thiên Canh Khí”.
“Tiếng đàn đó thực sự đáng sợ vậy sao? Ngay cả Tiên Thiên Canh Khí kim cang khó phá cũng không ngăn nổi?”
“Không phải Tiên Thiên Canh Khí không ngăn được tiếng đàn, mà là đạo hành của Chu Ngạo chưa đủ”, Diệp Thành nheo mắt, hắn có thể nhìn thấy rõ từng gợn sóng vô hình đó: “Mặc dù tiếng đàn của Cơ Tuyết Băng đáng sợ nhưng cũng không phải không chống lại được”.
Ầm!
Trên chiến đài, công thể Chu Ngạo đã run lên, hắn liên tục lùi lại phía sau, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí đã bị tiếng đàn vô hình của Cơ Tuyết Băng đánh vỡ tan tành.
“Rốt cuộc đây là thứ gì?”, Chu Ngạo hết sức kinh hãi, Tiên Thiên Canh Khí mà hắn luôn tự hào đã bị phá vỡ, đây là chỗ dựa lớn nhất của hắn nhưng ở trước mặt Cơ Tuyết Băng lại như không tồn tại.
“Tiên Thiên Canh Khí à? Nực cười”, khoé miệng Thành Côn lại cong lên tạo thành vòng cung giễu cợt.
“Chưởng giáo, người chỉ cho Chu sư huynh cách phá vỡ tiếng đàn đi mà!”, bên Thanh Vân Tông, mấy người phía Lý Tinh Hồn nhao nhao hỏi Công Tôn Trí.
“Ta cũng muốn nhắc chứ”, sắc mặt Công Tôn Trí âm trầm đáng sợ: “Nhìn Cơ Tuyết Băng như đang nhẹ nhàng đánh đàn, nhưng thứ mà cô ta vận dụng là bí pháp vô thượng. Không phải Tiên Thiên Canh Khí của Chu sư huynh con không phòng ngự được, mà là đạo hạnh của nó chưa đủ, vẫn chưa đạt đến cảnh giới lấy Canh Khí chống lại thứ vô hình”.
“Vậy… vậy Tiên Thiên Canh Khí của Chu Ngạo sư huynh trong mắt Cơ Tuyết Băng chẳng phải cũng như không tồn tại sao ạ?”
“Các con biết cái gì?”, Công Tôn Trí khẽ quát: “Nếu Tiên Thiên Canh Khí không chống lại gợn sóng tiếng đàn thì Chu sư huynh của các con đã trọng thương lâu rồi”.