Chương 77
Chẳng mấy chốc, dưới ngọn lửa bừng bừng của chân hoả, tinh hoa bằng thể rắn kia lại lần nữa được nung chảy và dưới sự kiểm soát của Diệp Thành, nó không ngừng hoà vào làm một. Bước này không phải là khó, chỉ mất một canh giờ Diệp Thành đã hoàn thành quá trình dung hợp.
Lúc này, trong bàn tay hắn là một khối sắt màu đỏ gạch, đây chính là trạng thái của nhiều loại tinh hoa sau khi dung hợp.
Khối sắt màu đỏ gạch quả là bất phàm, sau khi dung hợp, nó ánh lên từng ánh sáng đỏ, lại rất kiên cố, chắc chắn là nguyên liệu tuyệt nhất cho quá trình chế tạo binh khí.
Thu lại khối sắt màu đỏ gạch kia, Diệp Thành bước ra khỏi cửa phòng, hắn nhảy ra khỏi Tiểu Linh Viên, vì quá trình tôi luyện tiếp theo nhất định sẽ có tiếng động, hắn không muốn làm phiền Trương Phong Niên và Hổ Oa nghỉ ngơi.
Diệp Thành tìm một nơi bí mật, tiếp tục dùng chân hoả ngưng tụ thành lư lửa, sau đó đem khối sắt kia cho vào trong.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, thận trọng kiểm soát ngọn lửa và không ngừng tôi luyện khối sắt kia về hình cây kiếm.
Đây là cả quá trình tiêu tốn rất nhiều thời gian. Diệp Thành mất sáu canh giờ mới có thể luyện ra được một thứ miễn cưỡng có thể coi là phôi kiếm, thân kiếm vẫn còn thô ráp vô cùng.
“Cho dù nói thế nào thì cũng ra hình kiếm rồi”, Diệp Thành lau mồ hơi, tiếp tục luyện kiếm.
Cả quá trình diễn ra rất lâu.
Từ tối tới sáng, rồi sáng lại tới tối đêm, cứ thế mất ba ngày ba đêm liền, Diệp Thành không hề ngưng nghỉ lấy một giây.
Trong quá trình đó, phôi kiếm cũng dần được tôi luyện, những vết thô sần trên thân kiếm cũng theo đó mà được mài bằng, hắn giống như một nhà điêu khắc, không cho phép thanh kiếm của mình có bất cứ tì vết gì.
Keng!
Không biết từ bao giờ, khi âm thanh từ thanh kiếm vang lên, mọi mệt mỏi trên khuôn mặt Diệp Thành mới được thay bằng nụ cười mãn nguyện.
Kiếm của hắn sau bốn ngày bốn đêm cuối cùng cũng được luyện xong.
Diệp Thành cầm trong tay thanh kiếm màu đỏ gạch, sau đó hắn rạch vào lòng bàn tay, máu tươi cứ thế chảy ra, chảy vào chuôi kiếm rồi tới thân kiếm.
Đây chính là dùng máu tế kiếm, chính là bước cuối cùng trong quá trình luyện binh khí.
Reng!
Thanh kiếm khẽ rung và còn phát ra âm thanh, trên thanh kiếm có ánh sáng màu đỏ gạch bao quanh, thậm chí còn có độ đàn hồi. Dưới ánh trăng, thanh kiếm càng trở nên sắc lạnh, mang theo sức mạnh vô hình.
Diệp Thành tay cầm kiếm chém ra một nhát.
Vút!
Ở phía xa, một tảng đá to kệch sau khi trúng nhát kiếm vừa rồi thì bị chém như thanh đậu phụ mục nát, thanh kiếm màu đỏ gạch sắc vô cùng.
“Từ nay mày có tên là Xích Tiêu”, Diệp Thành khẽ lướt tay trên thanh kiếm, hắn thích thanh kiếm đến mức không nỡ bỏ ra. Đây chính là tâm huyết mấy ngày nay hắn bỏ ra, là thành phẩm binh khí đầu tiên hắn luyện ra được, đối với hắn vô cùng ý nghĩa.
Cầm thanh Thiên Khuyết và Xích Tiêu, Diệp Thành mãn nguyện nằm trên một tảng đá.