Chương 151: Kéo Ra Ngoài, Chém!
Trên công đường, Lưu huyện lệnh đang thẩm lý một vụ án trộm cướp phổ thông.
Nói đến thân là huyện lệnh, chủ quản chính vụ một huyện, cũng không thể sự tình gì đều tự mình động thủ, bình thường những vụ án nhỏ đều do Chu huyện úy xử lý, nhưng Chu huyện úy bây giờ còn đang trong lao phủ, Lý huyện úy mới nhậm chức còn chưa đến huyện nha đưa tin, hắn chỉ có thể lâm thời gánh vác chức trách huyện úy, mấy ngày nay bận bịu nhiều hơn bình thường, thậm chí ngay cả thời gian âu yếm tiểu thiếp cũng không có.
Trong một huyện, huyện lệnh phụ trách trù tính chính vụ chung cho toàn huyện; chức trách chủ yếu của huyện thừa là phụ tá hành chính huyện lệnh; Chủ Bộ là quan viên kiểm tra, phụ trách kiểm tra văn thư, giám sát huyện chính; Huyện úy chủ quản tư pháp bắt trộm, thẩm tra xử lí án kiện, Phán Quyết văn thư, trưng thu thuế má các loại, là người phụ trách chấp hành chính lệnh cụ thể, cũng là một trong bốn người bận rộn nhất.
Bây giờ trừ huyện lệnh ra, ngay cả sự vụ Huyện úy cũng đè trên người hắn, sao không khiến Lưu huyện lệnh buồn rầu?
Lý huyện úy làm sao còn chưa tới?
Ngay vào lúc này, có một nha dịch đến báo, Lý huyện úy mới nhậm chức đến.
Lưu huyện lệnh nghe vậy đại hỉ, cũng không lo xử lý án kiện, tự mình ra ngoài nghênh đón.
Xa xa nhìn thấy Lý huyện úy hôm đó nhìn thấy và một tuổi trẻ người đi vào đến này, trên mặt người tuổi trẻ kia đang nở nụ cười nói gì đó cùng Lý huyện úy, tâm tình Lý huyện úy rõ ràng không quá cao hứng, tựa hồ lười nhác đáp lời.
- Đó là... Thế tử!
Lưu huyện lệnh ẩn ẩn cảm thấy người tuổi trẻ kia có chút quen mắt, đợi hắn nhìn rõ, cước bộ bỗng nhiên dừng lại, cả người ngây ngẩn.
Đã từng may mắn đi theo Tri phủ đại nhân vào Ninh Vương phủ, gặp qua Vương thế tử, bởi vì thân phận thế tử đặc thù, lại thêm vẻ ngoài đẹp trai của hắn khiến cho Lưu huyện lệnh nhớ sâu, lúc này liếc một cái đã nhận ra.
Nhìn thấy thế tử trong huyện nha cũng đã đủ để hắn kinh ngạc, lần trước Chu huyện úy cũng vì đắc tội thế tử mới rơi vào kết quả như vậy, nhưng càng làm hắn hơn kinh ngạc là Lý huyện úy mới tới thế mà chuyện trò vui vẻ cùng thế tử, quan hệ không cạn nha.
Nhìn kỹ lại, thế này đâu phải là đàm tiếu phong thanh, rõ ràng là thế tử dang đơn phương nói chuyện, Lý huyện úy lại ngay cả phản ứng đều không thèm để ý...
Huyện úy dưới tay mình này đến cùng có lai lịch gì?
Chỉ một Huyện úy tòng bát phẩm thế mà làm cho Đương Kim Thiên Tử ngự bút thân phong, rồi bình khởi bình tọa trò chuyện cùng Vương thế tử, còn để công chúa điện hạ chú ý nữa...
Hôm qua, thái giám truyền chỉ đã vô ý để lộ ra thân phận của Lý Bộ đầu kia, bảo hắn cẩn thận hầu hạ, Lưu huyện lệnh biết được chân tướng chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người tại chỗ.
Cho dù trong lòng đã có một ít suy đoán nhưng chân tướng lại còn kinh khủng hơn hắn tưởng tượng.
Huyện nha đã có một tôn đại thần dạng này, chẳng lẽ hôm nay lại muốn tới thêm một cái?
Chẳng lẽ, Lý huyện úy cũng cũng...
Đúng, nhất định như thế, hắn cũng họ Lý, họ Lý là họ của Hoàng... liên Hệ cùng từng cọc từng cọc từng kiện từng kiện sự tình có quan hệ tới Lý huyện úy, Chu huyện úy lần nữa rịn ra một thân mồ hôi, thân phận tú tài Lý gia thôn kia tất nhiên là giả!
Càng thêm sợ hãi, trong lòng hắn cũng không ngừng kêu khổ, huyện An Khê của hắn cũng không phải phúc địa, sao các đại nhân vật gì đều chui đến nơi này thế, tùy tiện cầm ra một người thủ hạ đều là tồn tại hắn không thể trêu vào, có ai làm Huyện lệnh uất ức như hắn không a...
Thật quá uất ức!
Nghĩ tới những điều này, trong lòng Lưu huyện lệnh tựa như có một đám lửa muốn phát tiết ra ngoài, sải bước đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười rực rỡ.
- Thế tử đại giá quang lâm, hạ quan không có tiếp đón từ xa, mong thế tử thứ tội.
Lý Hiên tùy ý khoát khoát tay, nói:
- Không cần đa lễ, ta chỉ bồi Lý huyện úy đến đây xem, ngươi bận việc của ngươi, không cần phải để ý đến ta.
Hắn giờ phút này nói có chút tùy ý nhưng Lưu huyện lệnh làm quan nhiều năm, già thành tinh, sớm là lão hồ ly, lập tức lĩnh hội được ý thế tử.
Đang nói cho Lưu huyện lệnh hắn biết, quan hệ giữa ta và Lý huyện úy không ít, chuyện về sau, Lưu huyện lệnh ngươi nhìn lấy mà xử lý đi...
Trong lòng Lưu huyện lệnh hiểu ý, nhìn về phía thời điểm Lý Dịch, nụ cười trên mặt càng sâu, nói:
- Triều đình cho phép chúng ta sau khi nhận ủy nhiệm có thể trì hoãn một tháng để nhậm chức, Lý huyện úy không cần sốt ruột.
Lưu huyện lệnh nói lời thật, Bản Triều, Tiền Triều, thậm chí các Triều lúc trước cũng vậy, cầm tới đơn bổ nhiệm, quan viên đều có sung túc thời gian đi nhậm chức.
Vì ngăn ngừa làm việc thiên tư, phát sinh kết bè kết cánh, từ xưa đến nay, quan viên nhận chức không được ở quê quán mình, bởi vì lộ trình xa xôi, nên để bọn hắn có đầy đủ thời gian đi nhậm chức, triều đình mới cho bọn hắn thư thả một tháng thời gian.
Nhưng tình huống Lý huyện úy lại có chút khác biệt, bệ hạ tự mình phong hắn làm An Khê huyện úy, không cần phải lặn lội đường xa, nói ngày đó liền có thể đi nhậm chức, bất quá, Lưu huyện lệnh hắn không tình nguyện với chức Huyện úy này, chắc hẳn cũng không muốn sớm đến nha môn, nên mới thuận nước giong thuyền nói một câu.
Mới vừa rồi còn ngóng trông Lý Dịch sớm một chút đến đi nhậm chức Lưu huyện lệnh, khi nhìn thấy một màn vừa rồi, trong nháy mắt thì đổi chủ ý.
Không nghĩ tới Bản Triều còn chế độ nhân tính hóa có như thế, tâm tình Lý Dịch hơi đỡ một ít, nhưng cũng chỉ đỡ một ít mà thôi, tránh qua được một ngày, tránh qua được một tháng, không tránh được hết đời, nên tới vẫn quay lại, chức Huyện úy cũng không chạy được.
Ngay vào lúc này, chỉ nghe Lưu huyện lệnh nói:
- Bản quan còn có án kiện cần thẩm tra xử lí, Lý huyện úy và thế tử có thể đi qua nhìn xem?
Nếu biết không cần lập tức nhậm chức, Lý Dịch cũng không muốn ở cái nha môn này một khắc, Lý Hiên ngược lại có chút hứng thú, nói:
- Thẩm tra xử lí án kiện, đây chẳng phải chức trách của Huyện úy à, không ngại đi xem một chút.
Lý Dịch lúc đầu không muốn đi nghe được hắn nói câu này, suy nghĩ hơi có chút dao động.
Bị Lý Hiên nài ép lôi kéo đến công đường, Lưu huyện lệnh cũng không có giới thiệu bọn họ, bảo nha dịch chuyển qua hai cái ghế dựa, ngồi trở lại chủ vị, vỗ đường mộc, nhìn một người quỳ phía dưới, lớn tiếng nói:
- Điêu dân lớn mật, rõ ràng có người thấy ngươi trộm bạc của chủ gia, lại không thừa nhận, nhất định phải cần bản quan dùng hình sao?
- Đại nhân, tiểu dân oan uổng!
Thanh niên đang quỳ bỗng nhiên đập đầu mấy cái, một mặt sầu khổ nói:
- Tiểu dân oan uổng, Vương Nhị và tiểu nhân bất hòa, rõ ràng là hắn trộm bạc, vu hãm ta, tiểu nhân thật không có trộm lão của gia bạc!
- Ngươi nói láo, ngươi ta tuy không hợp nhưng ta thấy tận mắt ngươi trộm bạc, cần gì phải vu hãm ngươi!
Một người quỳ bên cạnh hắn lập tức nói.
- Đại nhân, tiểu dân thật oan uổng!
Thanh niên lần nữa đập đầu.
Lưu huyện lệnh hỏi mấy lần lặp đi lặp lại, hai người đều cho mình phải, hết lần này tới lần khác lại tìm không thấy chứng cứ, không khỏi có chút nhức đầu.
Hắn bắt đầu hơi nhớ nhung Chu huyện úy.
- Lý huyện úy, đối với án này, ngươi thấy thế nào?
Đứng dậy đi đến đường dưới, nhìn Lý Dịch hỏi.
Hắn quyết định để bầu không khí sinh động một chút để hóa giải xấu hổ của mình, ngược lại không có ôm bất cứ hy vọng nào đối với việc vị huyện úy mới tới có thể phá án.
Bọn nha dịch giờ mới biết, người trẻ tuổi vừa rồi cùng Lưu huyện lệnh tiến vào chính là Huyện úy tân nhiệm của bản huyện, trong lòng đều kinh hãi, nghe nói vị Huyện úy này do chính Bệ Hạ thân phong, chỉ là không nghĩ còn quá trẻ.
Bất quá, huyện úy đại nhân ngược lại đến thật dúng lúc, Lưu huyện lệnh rõ ràng muốn vung tay trả án lại rồi.
Nghe được lời kịch quen thuộc của Lưu huyện lệnh, Lý Dịch cảm thấy mình có thể đổi tên gọi Lý Nguyên Phương.
Chắp tay một cái với Lưu huyện lệnh, nhìn hai người dưới công đường, vừa nghĩ tới sau này mình cả ngày phải xử lý những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này, trong lòng càng thêm bực bội, khuôn mặt cũng trầm xuống, chỉ chỉ thanh niên bị cáo, lớn tiếng nói:
- Thời điểm vừa rồi ngươi cãi lại, lời nói lặp lại, thanh âm không lớn, nói rõ ngươi đang nói láo; trong lời nói ngắn ngủi, vò mũi năm lần, rõ rằng ngươi đang nỗ lực che giấu chân tướng; tay phải một mực vuốt ve không ngừng, nói rõ trong lòng ngươi bối rối...
- Một điểm cuối cùng, dáng dấp tặc mi thử nhãn, đầu trâu mặt ngựa, xem xét cũng không phải người tốt, bạc không phải ngươi trộm, còn sẽ là ai?
Nói đến đây, thanh âm Lý Dịch bỗng nhiên trầm xuống:
- Người tới, bắt hắn kéo ra ngoài, chém!
Trang 77# 1