Chương 156: Không Có Nhìn Lầm Người
Không chỉ có hán tử xấu xí trở mặt, bao gồm cả Lưu huyện lệnh và ngục tốt, cai tù ở đây, nghe xong lời này, bộ vị nào đó trên người không khỏi hơi hơi xiết chặt, một hình ảnh dần lóe lên trong đầu bọn họ, thôi không dám nghĩ, không dám tưởng tượng nữa.
- Sĩ khả sát bất khả nhục, cho lão tử chết thống khoái đi!
Bắp thịt trên mặt hán tử xấu xí run run, rống to. Hiển nhiên, câu nói của nha dịch trùng kích hắn không nhỏ.
Đối với hắn, cho dù chết cũng hơn nghìn lần vạn lần với việc chịu vũ nhục như thế này.
Chỉ cần trong đầu nghĩ đến tràng cảnh kia, toàn thân hắn run một cái, không rét mà run.
- Ngươi đừng nói chuyện!
Mình vẫn chỉ mới mở đầu đã bị tên này cắt ngang, nha dịch không kiên nhẫn khoát tay, tiếp tục nói với Lưu huyện lệnh:
- Đại nhân, nếu biện pháp này không được, thuộc hạ còn có các biện pháp khác, tỉ như, tìm mấy con chó đực đang phát tình, lại cho chúng ăn xuân dược, cho tên phạm nhân này ăn nữa rồi bỏ chúng vào chung một phòng…
"Ọe "
Lưu huyện lệnh là một quan văn, đối với loại chuyện này, quả thực chưa từng nghe qua, tận lực không nghĩ hình ảnh nha dịch đang miêu tả, nhưng càng làm thế, cảnh tượng ngược lại càng thêm rõ ràng trong đầu, nhất thời trong bụng cuộc trào sóng lớn, vịn cái bàn nôn khan không thôi.
Há lại chỉ có Lưu huyện lệnh, ngay cả ngục tốt trong đại lao nghe những lời này xong, sắc mặt cũng lúc xanh lúc trắng.
Hình phạt không có nhân tính như thế, hắn làm thế nào nghĩ ra được?
Gia hỏa này không làm ngục tốt, quả thực đánh mất nhân tài!
Nha dịch đang nghĩ kế lúc này cũng rất đắc ý, nghiễm nhiên đã xem vị Lý huyện úy chỉ gặp qua một lần kia như đạo sư trong nhân sinh của mình, cũng không biết khi Lý Dịch biết hắn có một người sùng bái như thế, trong lòng sẽ có cảm tưởng thế nào?
Sợ rằng sẽ tung một chân đạp chết tên gia hỏa buồn nôn này.
- Ngươi, lão tử là nam nhân đường đường chính chính, há có thể bị vũ nhục như thế, các ngươi chết không yên lành!
Nếu như lời đầu của nha dịch chỉ để hắn sợ hãi trong lòng, như vậy, lời thứ hai đã để hán tử xấu xí gần như tan vỡ, nếu không phải hơi gượng chống đỡ, chỉ sợ sớm đã quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Đao kiếm vào người thân, với hắn mà nói, cũng chỉ cau mày một cái, nhưng nếu giống như những lời nha dịch nói, thực thi loại cực hình kia cho hắn, chỉ sợ kiếp sau không được đầu thai quá.
- Câm miệng cho ta!
Lần thứ hai bị đánh gãy, trong lòng nha dịch cũng có mấy phần hỏa khí, giận mắng hắn một câu, chạy đến bên người Lưu huyện lệnh vừa mới khôi phục một chút, đang nhẹ vỗ ngực, lần nữa mở miệng.
- Nếu phương pháp này còn không được, thuộc hạ còn có chủ ý, chúng ta có thể…
"Ọe!"
"Ọe!"
Lần này, không chỉ một người Lưu huyện lệnh nôn khan, ngay cả những ngục tốt ngày thường dùng hình phạm nhân cũng nhịn không được, từng người vịn tường nôn ra một trận.
Hai tên nha dịch đang phòng thủ ngoài cưa lao của huyện đột nhiên nghe trong lao truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể không khỏi run rẩy một chút, liếc mắt lẫn nhau một cái, rất nhanh khôi phục lại như bình thường.
Làm người canh gác nhà tù, bọn họ đã sớm tập mãi thành thói quen đối với chuyện này.
Lưu huyện lệnh vừa mới dẫn người đi vào, sợ rằng đang dụng hình đối với ác nhân đã đồ sát toàn gia người ta mà chưa chịu cung khai.
Sau một lát, tuy sắc mặt Lưu huyện lệnh tái nhợt nhưng không che giấu được nét vui mừng trên mặt, từ trong đại lao đi ra.
- Bất quá, chuyện hôm nay, ngươi làm rất tốt.
Lưu huyện lệnh vỗ vỗ cái bả vai nha dịch kia, cố nén xúc động nôn mửa, tán dương một câu.
- Thuộc hạ cũng được Lý huyện úy dẫn dắt.
Nha dịch cũng không giành công tự ngạo, thái độ mười phần khiêm tốn nói.
- Đi nha sau lĩnh tiền thưởng đi.
Lưu huyện lệnh gật đầu nói.
- Tạ đại nhân!
Nhìn nha dịch kia tươi cười đi lĩnh thưởng, một con chó mực chạy qua mặt hắn, Lưu huyện lệnh giống nhớ tới cái gì, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
"Ọe!"
Cửa lao huyện, hai vị phòng thủ nhìn Lưu huyện lệnh giống như đang nôn oẹ, vô duyên vô cớ vịn vách tường nôn khan, vô cùng ngạc nhiên.
- Thủ lĩnh, ngươi không nhìn thấy lúc ấy Lý huyện úy lạnh mặt lại, hô to một câu "Người đâu, kéo hắn ra ngoài, chém!", hạ nhân trộm bạc đã bị dọa sợ xụi lơ tại chỗ trên công đường, trực tiếp thú nhận hành vi phạm tội của mình luôn.
- Lý huyện úy thật lợi hại, nô bộc kia chỉ xoa xoa mũi, Lý huyện úy đã có thể kết luận hắn đang nói láo, giống như có thể xem thấu tâm tư hắn, nếu chúng ta có một thành bản sự của Lý huyện úy, còn có vụ án gì mà không phá được?
- Còn nữa, còn nữa, Lý huyện úy đưa ra loại hình phạt kia, kiến bò toàn thân, ngẫm lại đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, nếu thi hành thật, sợ rằng người kia sẽ bị tra tấn đến điên mất, bất quá Lý huyện úy cũng chỉ dọa hắn một chút, Triệu Phương kia hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, cung khai tại chỗ.
Trên đường phố Phủ Thành, một tên bộ khoái nước miếng văng tung tóe kể lại một màn vừa rồi mình chứng kiến trên công đường cho nữ bộ đầu, trong lời nói tràn ngập tôn sùng đối với vị Lý huyện úy vừa mới gặp qua sáng nay, còn vô cùng đáng tiếc nói:
- Thủ lĩnh, cô lúc đó đang đi tuần, không nhìn thấy tràng diện Lý huyện úy đại phát thần uy, thật sự đáng tiếc.
Lý Minh Châu kéo dài khoảng cách cùng tên bộ khoái, tránh thoát nước bọt hắn vẩy ra, hai tay ôm trước trước ngực, hứng thú nghe hắn kể, nàng quả nhiên không nhìn lầm người, thư sinh kia thế mà có thể khiến bộ khoái tin phục trong thời gian ngắn, khẳng định còn có bản sự nàng không biết.
Người giống như hắn, có thể cống hiến cho đất nước, cả ngày chỉ quanh quẩn trong một cửa hàng nhỏ thì quá đáng tiếc.
Còn nữa, thuật quan sát người khác ngày sau cũng nên để Hình Bộ phổ biến ra ở nha môn các nơi, có thể giảm mạnh tra tấn mà còn trợ giúp phá án.
Đúng rồi, ngày mai gặp lại hắn còn muốn hỏi hắn xem, tại sao hai tảng đá lớn nhỏ lại rơi xuống đất cùng lúc.
Đang dạo chơi trong trại, đâm đầu hai bóng người đi tới, hài đồng khoảng chừng bảy tám tuổi cung cung kính kính khom người.
- Tiên sinh tốt!
Hán tử kia đến gần mới phát hiện người đến là Lý Dịch, quất đầu thằng nhóc một cái, cả giận nói:
- Về sau không được gọi tiên sinh, phải gọi huyện úy đại nhân!
Thằng nhóc cái hiểu cái không gật gật đầu, không đợi hán tử kia mở miệng lần nữa, Lý Dịch đã khoát tay, đi hướng về nhà.
Còn chưa đi tới cửa, một đạo thân ảnh đang khom người đi ra từ trong nội viện, lúc nhị thúc công nhìn thấy Lý Dịch, trên mặt nhăn nheo nở nụ cười.
- Không tệ, không nghĩ tới lão đầu tử lúc còn sống còn có thể nhìn thấy trại ta xuất hiện một người làm quan, tiểu oa tử không tệ, có tiền đồ…
Nhị thúc công không chỉ có lỗ tai không tốt, não tử cũng bắt đầu hồ đồ, hắn là một người ngoại lai, ở đâu là người Liễu Diệp Trại, thời gian không tha người mà, lớn tuổi, sợ rằng cách bệnh si ngốc của người già không xa.
Lý Dịch thở dài trong lòng, chắp tay thi lễ vãn bối, đẩy cửa đi vào, một bóng người nhỏ bé đang co quắp trên ghế xích đu trong nội viện mà ngủ.
Trang 79# 2