Chương 161: Thế Tử Tặng Lễ Vật
- Chuyện gì để Phùng huynh tức giận như vậy?
Xa xa nhìn thấy Phùng giáo sư đứng tại chỗ dựng râu trừng mắt, không ít người quen lão đi tới, một vị trung niên nam tử nhìn lão, hơi nghi hoặc một chút mở miệng hỏi.
- Thôi thôi, đừng nhắc lại việc này!
Phùng giáo sư sợ nói tiếp chuyện này, mình sẽ thằng nhóc kia chọc tức mà phát bệnh, khoát khoát tay nói.
- Ha ha, chẳng lẽ Lý huyện úy lại đắc tội Phùng giáo sư?
Một đạo thanh âm hơi có chút trêu chọc truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, nhao nhao nghiêm mặt, ôm quyền chào.
- Đổng đại nhân.
Người tới chính là Đổng tri phủ.
Đổng tri phủ cười cười, khoát tay.
- Tối nay chỉ có Đổng Văn Duẫn, không có Đổng đại nhân.
Thấy Đổng tri phủ tùy ý, trong lòng mọi người cũng dần buông lỏng, rốt cục có một người nhịn không được hỏi.
- Không biết Văn Duẫn huynh mới vừa nói Lý huyện úy, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Đổng tri phủ cười ha ha một tiếng, nói:
- Việc này, còn phải hỏi Phùng giáo sư.
Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về mình, Phùng giáo sư cũng không dễ giấu diếm, kể lại mọi chuyện.
- Vậy mà không muốn làm quan?
- Bệnh dữ không thể làm quan? Cớ này mà Phùng huynh cũng tin tưởng...
- Đệ Tử Quy kia ngược lại là một kiệt tác, hôm qua ta mới đọc qua.
- Nghe nói An Khê huyện úy tân nhiệm chính do Bệ hạ ngự bút thân phong, không biết thật hay giả?
- Việc này đương nhiên là thật, chỉ là hắn đã có công giáo hóa, lẽ ra nên phong hắn một chức Học quan mới đúng, sao Bệ hạ hết lần này tới lần khác phong hắn một huyện úy?
Mọi người nghe xong Phùng giáo sư kể, bắt đầu nghị luận ầm ĩ, Đổng tri phủ vội ho một tiếng, nói.
- Cử động lần này của Bệ hạ tất có thâm ý, chúng ta không thể suy đoán thêm.
Quan viên vừa rồi hiếu kỳ đối với chuyện này nghe vậy, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Tự mình đoán bừa Thánh Ý là đại kỵ làm quan.
- Người vừa rồi thật sự là Lý huyện úy?
Lưu huyện lệnh đi theo sau lưng Đổng tri phủ, trong đầu hiện ra bóng lưng quen thuộc, trong nội tâm lần nữa rung động.
Hắn cũng nhờ dính chút ánh sáng của Đổng tri phủ mới có tư cách tới đây, một mực nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận một vị đại nhân nào đó vật.
Còn xem Lý huyện úy người ta, đối mặt Phùng giáo sư có phẩm cấp không biết cao hơn hắn bao nhiêu mà còn có thể không kiêu ngạo không tự ti, sau đó tiêu sái rời đi, tựa như Vương Phủ là nhà mình, muốn nói hắn chỉ là một Huyện úy bình thường, đánh chết Lưu Tri huyện cũng không tin...
Không được, xem ra hôm nay trở lại huyện nha, vẫn phải lại nghiêm túc khuyên bảo nghịch tử kia một phen, trong khoảng thời gian này hảo hảo ở trong nhà, ít đi ra ngoài gây chuyện thị phi, hiểu lầm thêm với Lý huyện úy thì chết...
......
- Nghe Văn muội muội trước đó vài ngày mắc bệnh dữ, làm tỷ tỷ vốn nên tới thăm, nhưng xuất cung không dễ, bây giờ nhìn thấy khí sắc muội muội rất tốt, ta cũng yên lòng.
Phụ nhân ung dung hoa quý kéo tay Ninh vương phi, cười nói.
- Đa Tạ Nương Nương lo lắng, thân thể thần thiếp bây giờ đã không còn gì đáng ngại.
Ninh vương phi nhu hòa đáp.
Mỹ phụ kia đánh nhẹ tay nàng nói:
- Cái gì mà thiếp với chả thần, nơi này lại không có người ngoài, hai ta xưng tỷ muội được rồi.
Nói xong, trên mặt nàng lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Đúng rồi, hôm nay sao không nhìn thấy Hiên nhi?
Ninh vương phi cười cười, đáp.
- Nó không biết tỷ tỷ đến, sợ rằng còn ở trong phòng, ta sẽ sai người đi gọi.
Nàng vừa dứt lời đã thấy có một bóng người từ ngoài cửa đi vào.
- Phụ thân, mẫu thân!
Lý Hiên vừa mới bước vào cửa phòng, nhìn thấy trừ mẫu thân ra còn có một vị phụ nhân, đợi thấy rõ tướng mạo của nàng, hơi sững sờ một chút, sau đó lập tức quỳ xuống đất.
- Hiên nhi gặp qua nương nương!
Trên mặt mỹ phụ lập tức lộ ra nụ cười tự mình đi lên đỡ hắn, nói:
- Đứa nhỏ này, mấy năm không thấy, ngược lại khách khí với ta rồi, đứng lên.
Xem xét Lý Hiên từ trên xuống dưới vài lần, hài lòng gật đầu, nói:
- Mấy năm không gặp, Hiên nhi đã lớn rồi, một thân nam nhi, ai còn có thể ngờ đây là tiểu gia hỏa cả ngày chảy nước mũi trước kia chứ?
Mỹ phụ nói thế để Lý Hiên đỏ mặt, hắn khi còn bé được đưa vào trong cung để nhận dạy bảo cùng những hoàng tử và công chúa, khi đó nương nương rất thương hắn, rời xa Vương Phủ, thân ở Kinh Đô, thường xuyên bị những hoàng tử khi dễ, mà mỗi lần hắn bị khi dễ, nương nương đều sẽ ra mặt thay hắn, răn dạy trừng phạt những hoàng tử kia, trong thời gian đó, cảm tình đối với Hoàng Hậu nương nương thậm chí muốn vượt qua mẹ đẻ.
Hắn cho tới bây giờ còn nhớ rõ, những các hoàng tử hay ức hiếp hắn bị Minh Châu đánh một trận tơi bời xong còn phải đứng thành một hàng để Hoàng Hậu nương nương xụ mặt răn dạy... Mỗi lúc này, hắn đứng sau lưng nương nương cười trộm, tuy mặt mũi cũng bầm dập nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
Thời gian dần qua đi, lần nữa nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương, khó tránh khỏi sẽ có cảm giác xa cách, nhưng đối phương nói những lời này, ngăn cách do thời gian sinh ra nhất thời bị quét sạch sành sanh.
- Con mới vừa rồi muốn tặng lễ vật cho Vương Phi, để nương nương nhìn xem, Hiên nhi đưa cho Vương Phi vật gì?
Mỹ phụ kia ngồi trở lại chủ vị, ánh mắt lại nhìn Lý Hiên, cười hỏi.
Lý Hiên hướng ngoài cửa vẫy tay, một hạ nhân nâng hộp gấm tinh xảo đi vào.
Lý Hiên tiếp nhận hộp gấm, cung kính quỳ rạp xuống trước mặt Ninh vương phi, nói:
- Hài nhi chúc mẫu phi dung nhan bất lão, thanh xuân mãi mãi, thọ cùng trời đất!
Hắn ngày bình thường tùy ý với phụ mẫu, cảm thấy như thế mới thân cận, mà trong trường hợp nghiêm túc bực này, xưng hô cũng trịnh trọng hơn.
- Cái gì mà dung nhan bất lão, thanh xuân mãi mãi... con học những lời này từ đâu?
Ninh vương phi nghe hắn nói thế cũng sững sờ, nàng thật lần đầu nghe lời chúc thọ như thế này.
Bất quá tuy nàng ngạc nhiên nhưng trong lòng vẫn có mấy phần hoan hỉ, dù sao làm nữ nhân, có ai không hy vọng mình dung nhan bất lão, dù cho biết cái này không có khả năng, nhưng có ai lại không thích nghe lời tốt đẹp.
Lý Hiên từ dưới đất đứng dậy, tự mình mở ra hộp gấm, lấy ra một cái bình sứ tinh xảo.
Vì ngăn ngừa hiểu lầm, bình sứ để Như Ý Lộ đã bị hắn thay đổi, bình sứ này dị thường tinh mỹ, sau khi mở ra, một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt lan tỏa.
- Thơm quá... đây này là vật gì?
Thấy Vương Phi nhìn lấy mình, Lý Hiên giải thích.
- Vật này gọi nước hoa, do thu thập rất nhiều tinh túy của cánh hoa chế tác mà thành...
Hắn bê hết những câu chữ mà Lý Dịch dạy mình nói ra, không chỉ Vương Phi, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng bị hù dọa.
Nữ nhân trời sinh mẫn cảm với nước hoa, cho dù các nàng trước đó chưa từng nghe qua vật này, nhưng chỉ cần ngẫm lại thì có thể rõ ràng tác dụng của nó.
Nữ nhân nào không hy vọng mình là một đặc thù, dù đi tới chỗ nào đều có một loại vị đạo thanh tân đạm nhã đặc biệt, bất kỳ một nữ nhân nào đều không thể cự tuyệt lễ vật dạng này.
Nhìn qua "Nước hoa" Ninh vương phi, Hoàng Hậu nương nương ngồi ở vị trí đầu hiện ra vẻ mặt hâm mộ, còn có một tia cô đơn nhàn nhạt.
Trang 82# 1