Chương 172: Vương Phủ Mật Đàm
- Bên cạnh bệ hạ, tốt nhất đừng xuất hiện chim thú các loại; tránh không thể uống rượu...
Giao phó xong hạng mục chú ý dự phòng chứng thở khò khè, Lý Dịch đang muốn cáo lui, bỗng nhiên sụt sịt lỗ mũi, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc trong không khí, giống như nhớ tới cái gì, hỏi:
- Vương Phi và nương nương phải chăng dùng nước hoa?
Hai người đồng thời gật đầu, nghi ngờ hỏi.
- Có gì không ổn?
- Tật khó thở của Bệ hạ không thể ngửi được mùi vị quá nồng đậm, nước hoa và Như Ý Lộ đều bị liệt vào danh sách này.
Khó trách vừa rồi gian phòng cũng có mùi này, Lý Dịch khi đó không chú ý, giờ mới nhớ, Vương phi và Hoàng hậu chắc cũng có xuất hiện ở gian phòng kia.
Hoàng đế vốn có chứng thở khò khè, bị nước hoa trên người hai nữ giáp công, không có thở chết thì cũng xem như thượng thiên phù hộ.
Hoàng Hậu nghe vậy, biến sắc, giật mình nói:
- Chẳng lẽ mấy ngày nay tật khó thở của bệ hạ tăng thêm là bởi vì Như Ý Lộ kia?
Lý Dịch ngạc nhiên một hồi, hết Như Ý Lộ, cộng thêm nước hoa, đây là ước gì Hoàng đế sớm băng hà nè!
- Nhanh, ghi lại hai thứ này!
Nghe xong Lý Dịch nói, Hoàng Hậu nương nương dặn dò Ngự Y một câu thì vội vàng lôi kéo Vương Phi đi tắm.
Lý Minh Châu cũng yên lặng rời đi, trước khi đi còn liếc Lý Dịch một cái, lúc nàng đi qua người hắn, Lý Dịch cũng ngửi được mùi vị quen thuộc.
Ba cái...
Xem ra vị Hoàng đế bệ hạ này nhất định là Hoàng đế tốt, đời này làm việc thiện không ít, nếu không tuyệt đối không sống tới hiện tại.
Lễ bái cáo từ rời đi, tự nhiên có hộ vệ tiễn hắn, vừa mới xuống lầu, đi chưa được mấy bước, Lý Hiên đã xuất hiện.
Đối với Lý Hiên mà nói, Lý Dịch là một bảo tàng khổng lồ, mỗi lần gặp gỡ đều có thể khai quật ra bảo bối gì đó từ trên người hắn, cảm giác thần bí trong lòng hắn liên tiếp được đổi mới.
Muốn hấp dẫn một người nam nhân lâu dài, thì phải bảo trì cảm giác thần bí vĩnh viễn trước mặt hắn, điểm này, Lý Dịch hiển nhiên làm rất tốt.
......
"Khụ, khụ..."
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng Cảnh Đế ho khan.
- Hoàng Huynh, có muốn gọi Ngự Y tới nữa không?
Ninh Vương thấy thế này, lo lắng hỏi.
Cảnh Đế khoát khoát tay.
- Không cần, thân thể trẫm, trẫm biết, bây giờ đã không còn gì đáng ngại.
- Hiên nhi thường lui tới cùng Lý Dịch?
Sau một lát, âm thanh khục khục nhỏ dần, lần nữa truyền đến lời nói.
- Đúng vậy, Hiên nhi cho dù trước mặt chúng ta cũng thường xuyên nhắc đến hắn.
Ninh Vương đáp, lại bổ sung một câu.
- Giao tình giữa Minh Châu và hắn tựa hồ cũng không thấp.
Cảnh Đế ngồi dậy, hỏi:
- Có điều tra…?
- Đã tra rõ, không có vấn đề gì.
Ninh Vương trả lời.
- Kẻ này tuổi còn trẻ, tài học cực thịnh, xuất ra mấy bài thơ từ, lưu truyền rộng khắp Khánh An phủ, Tô Học Chính từng trước mặt mọi người xưng hắn là "Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử", ngoài ra, Như Ý Lộ và nước hoa, thậm chí liệt tửu Hoàng Huynh hôm nay tán thưởng không dứt đều do hắn làm ra.
Ninh Vương nói tiếp:
- Tựa hồ tạo nghệ y đạo của hắn cũng cực cao, trước đó không lâu, Nhu nhi mắc bệnh dữ, ngu đệ tìm danh y khắp nơi những vẫn vô dụng, cả hai vị Thái Y cũng bất lực, lại được hắn hời hợt chữa trị, đối với y thuật của hắn, Hoàng Huynh hẳn cũng có chỗ lý giải...
Ninh Vương nói đến đây, trên mặt Cảnh Đế lộ ra một tia mất tự nhiên, tuy nói khi đó không chú ý nhiều, nhưng nghĩ đến lúc mình ngất, Thường Đức hắn...
Chợt cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn một trận, để cho mình không nghĩ những chuyện này nữa, suy nghĩ một chút, mở lời.
- Như thế, người này quả thật là kỳ nhân, có thể làm được việc lớn. Trẫm vốn định điều hắn đến Kinh Thành, hảo hảo ma luyện mấy năm, chờ ngày sau đi theo Phụ Hoàng thì cũng có thể để lại một Trụ Thần (*). Suy nghĩ kỹ một hồi, làm thế thì quá cao điệu, sợ rằng sẽ bị những người kia để mắt tới, lại thêm Minh Châu thỉnh cầu, thôi cứ để hắn tạm thời lưu lại nơi này trước.
*: Thần tử trụ cột.
Ninh Vương nghe vậy trong lòng kinh hãi, nghĩ không ra, Hoàng Huynh lại coi trọng đối phương như thế...
Chuyện tiếp theo hai người luận đàm đã thuộc về chuyện tình vô cùng bí ẩn, vẫy tay ra hiệu cho mọi người lui ra, chỉ để một người lão giả họ Thường, đối thoại giữa hai người…không có người thứ tư nghe được.
......
Đồng thời, Lý Dịch cũng đã đi ra khỏi cửa Vương Phủ, phất phất tay cho Lý Hiên ra hiệu hắn không cần tiễn.
Yến hội trong Vương phủ vẫn còn tiếp tục, các đạt quan quý nhân ăn uống đàm tiếu, văn nhân sĩ tử ngâm phong nguyệt, không ai biết, ngay vừa rồi, trong tiểu lâu phía sau bọn họ phát sinh một đại sự đủ để chấn động toàn bộ Cảnh Quốc, bọn họ lúc này đang hiếu kỳ và nghi hoặc, tại sao Ninh Vương và Vương Phi tối nay không lộ diện...
Bên trong tân khoa Tiến sĩ, Thôi Duyên Tân và Giang Tử An có thể nói buồn bực nhất, một người bởi vì "Muốn làm từ hay nên mới nói gượng là sầu", giờ đang sầu thật sự, một người bởi vì bị nữ tử mình ngưỡng mộ cự tuyệt, phiền não khó bình an, chỉ có thể dùng mỹ tửu của Vương phủ giải sầu.
Lúc này, Lý Dịch mới đi ra khỏi Vương Phủ, dự định trở về cửa hàng, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một thân ảnh đang chờ đợi ở ven đường.
- Nhược Khanh cô nương, nàng còn chưa trở về à?
Hắn đi qua, nghi hoặc hỏi.
- A...,Lý công tử, công tử đã đi ra?
Sắc mặt Uyển Nhược Khanh vẫn rất yếu ớt, nhìn thấy Lý Dịch, trên mặt lộ ra ý cười, cúi người với hắn, nói:
- Đa tạ Lý công tử mới vừa rồi giải vây giúp Nhược Khanh.
Lý Dịch khoát khoát tay.
- Không nói cái này, nhìn sắc mặt cô không tốt lắm, có cần đi xem đại phu hay không?
Uyển Nhược Khanh cười cười, từ chối.
- Không cần, Y Quán hiện đang giờ sợ đã sớm đóng cửa, ngày mai rồi nói sau.
Lý Dịch mới vào Vương Phủ khoảng một canh giờ, hiện tại còn không tính quá muộn, nếu tính giờ hiện đại thì chắc mới chín giờ tối. Cổ nhân sống về đêm không phong phú, sắc trời tối xuống, trừ thanh lâu tửu quán những nơi đặc thù, cửa hàng khác cơ bản đều đã đóng cửa, hiện tại tự nhiên tìm không ra đại phu.
Tuy Khánh An phủ có lệnh cấm đi lại ban đêm, đại khái sẽ bắt đầu thi hành từ thời giờ này, nhưng quản lý tương đối lơi lỏng, lại thêm tối nay có trường hợp đặc thù, ngược lại đi trên đường cũng sẽ không bị tóm.
- Vậy ta trước đưa cô trở về đi.
Đêm hôm khuya khoắt, nàng đi một mình trở về không an toàn, Lý Dịch rất có phong độ thân sĩ nói.
- Lý công tử muốn về Như Ý Phường?
Lý Dịch sững sờ một chút, sau đó gật đầu.
- Vậy chúng ta cùng đường.
Uyển Nhược Khanh cười nói.
Lý Dịch cũng không kỳ quái khi nàng biết mình ở chỗ nào, Như Ý Phường hiện tại đã vang danh Khánh An phủ, hội thơ Trung Thu lần trước, không biết gia hỏa nhàm chán nào chụp cái mũ Cảnh Quốc Đệ Nhất Tài Tử lên đầu hắn, cũng làm cho hắn nho nhỏ nổi tiếng, xác suất đi trên đường bị người nhận ra rất lớn, chỗ ở tự nhiên cũng không phải bí mật.
Hai người sóng vai mà đi, còn chưa đi ra khỏi phạm vi Vương Phủ, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận bước chân gấp rút tiếng.
- Lý đại nhân, xin dừng bước!
Lý Dịch quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một lão đầu tóc hoa râm chạy đến.
Trang 87# 2