Chương 179: Trở Lại Lý Gia Thôn
Hàn Bá có kinh nghiệm làm thợ mộc mấy chục năm, đồ vật làm ra, chỉ có vài chi tiết cần cải thiện, Lý Dịch buông túi lương thực xuống, chỉ ra vài chỗ, cũng không lâu lắm đã đi ra.
Lúc đầu muốn lưu lại một chút bạc xem như trả thù lao nhưng Hàn Bá kiên trì không thu, hắn cũng chỉ đành thôi.
Về đến nhà, Liễu Như Ý còn đang xoắn xuýt vấn đề hắn bỏ lại trước khi đi.
- Gà có trước hay trứng có trước?
Đáp án vấn đề này, thực ra chính Lý Dịch cũng không biết. Cho dù ở thế kỷ 21, đây cũng là một vấn đề giới khoa học tranh luận không nghỉ, trên Internet ngược lại lưu truyền rất nhiều giả thuyết, về phần chính xác hay không, chí ít trước khi Lý Dịch rời đi còn chưa có kết luận.
Suy nghĩ vấn đề này lâu có lẽ sẽ biến thành loại hình như nhà triết học, kéo dài đến các vấn đề như hình thành nhân loại hoặc vũ trụ...
- Ta không biết...
Lý Dịch rất thành thật trả lời.
- Không biết rõ còn hỏi!
Liễu Như Ý nghiến chặt hàm răng, vấn đề này để cho nàng vắt hết óc suy nghĩ, hắn thế mà cũng không biết đáp án!
Xem ra, ngày mai luyện công cần phải luận bàn thêm một chút, xem hắn đã nắm giữ những chiêu thức kia thế nào.
Thấy được nàng gần như bạo tẩu, oán khí tích lũy những ngày qua tiêu tan đi một chút, bất quá, thời điểm sắc mặt nàng khôi phục như thường, Lý Dịch lại không khỏi cảm nhận được cảm giác mười phần không ổn.
- Đúng rồi, có sử dụng ám khí gì thuận tiện không?
Lắc đầu, ném cảm giác này ra sau đầu, nhìn nàng hỏi.
Tuy mấy ngày qua đều đang luyện tập đao pháp, nhưng mấy thức kia đối phó người bình thường thì còn có thể, gặp được người hơi biết một chút võ công, hắn cầm vũ khí hay không cầm vũ khí cũng không có gì khác nhau.
Luyện võ không phải chuyện một sớm một chiều, muốn tăng thêm một chút cảm giác an toàn, hắn cần mở ra lối đi riêng.
- Không có.
Liễu Như Ý không nghĩ ngợi đáp.
Trong các lộ binh khí, ám khí là tiểu lộ, nhân sĩ chính phái rất khinh thường, trên giang hồ, người hơi có chút danh khí đều khinh thường sử dụng ám khí.
Nói xong nàng lại bổ sung một câu.
- Xem như có, lấy công lực huynh bây giờ cũng không thi triển ra được.
Lý Dịch biết nàng nói thật, dù sao, muốn ném một phi tiêu đả thương người, cũng phải có đầy đủ khí lực, tuy được Liễu Như Ý ma quỷ huấn luyện, thực lực hắn bây giờ đã hơi vượt qua người bình thường nhưng còn xa xa mới đến loại tình trạng này.
Liếc trắng Liễu Như Ý một cái, nói:
- Cho nên mới hỏi muội một chút xem có ám khí nào thuận tiện sử dụng hay không, loại mà người bình thường cũng có thể dùng ấy. Nói thí dụ như... "Bạo Vũ Lê Hoa Châm" có từng nghe qua chưa, nếu bôi lên trên kịch độc kiến huyết phong hầu, thì dù người bình thường cũng có thể giết chết một cao thủ võ lâm.
- Chưa nghe nói qua.
Liễu Như Ý lắc đầu.
- Trên giang hồ ngược lại cũng có mấy môn phái ám khí, chắc có loại ám khí như huynh nói, về phần trên ám khí ngâm độc... Đây là tối kỵ của giang hồ, một khi sự tình bại lộ, chắc chắn sẽ bị toàn bộ giang hồ truy sát. Võ đạo một đường, tu luyện mới là chính đồ, cả ngày không được nghĩ đến con đường bàng môn tà đạo.
Trên giang hồ, chính đạo tà đạo đều có, nhưng vô luận chính tà, đều khinh thường đối với hành vi bỉ ổi âm thầm đả thương người, một vị cao thủ võ công trác tuyệt bị một người bình thường cầm ám khí ngâm độc giết chết, không khỏi quá oan, một chút tôn nghiêm của cao thủ cũng không có.
Bởi vậy, đối với loại chuyện này, xưa nay được hai phái đạt thành nhất trí, cộng đồng chống lại, cao thủ trong giang hồ lấy ám khí nổi danh ngược lại rất hiếm thấy.
Lúc đầu chỉ muốn hỏi nàng một chút chuyện liên quan đến ám khí, nếu như có thể đạt được một kiện ám khí tiện tay tự nhiên tốt nhất, kết quả, mục đích không có đạt được, mà vô duyên vô cớ còn bị nàng dạy bảo một phen.
Con có nửa tháng thời gian đi nhậm chức, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, Lý Dịch quyết định đi xem đất đai được tặng.
Vạn kim là một vạn đồng tiền, thổ địa thì không có chơi trò hề này, nói 100 mẫu ruộng tốt thì thật sự là 100 mẫu.
Không biết Tiểu Lại có phải cố ý, phân chia thổ địa cho Lý Dịch vừa lúc ở Lý gia thôn.
Bất quá ngẫm lại một chút thì biết Tiểu Lại hẳn không có quyền lực này, người gật đầu cuối cùng cho chuyện này hẳn là Lưu Tri huyện.
Nói thật, từ ngày Lý Dịch chạy ra khỏi thôn, đã không còn trở về.
Được một Tiểu Lại dẫn đường, thời điểm đi đến Lý gia thôn, một đống người chỉnh chỉnh tề tề đứng ở đầu thôn.
Mấy ngày trước đó, nha môn đã phái người đến thông báo, Bệ hạ ban cho thổ địa nơi này cho Huyện úy đại nhân bản huyện, nói cách khác, về sau, bọn họ không cần đóng tiền thuê cho quan phủ nữa, mà sẽ giao cho Lý huyện úy.
Nhìn thấy xa xa một người mặc trang phục sai dịch dẫn mấy người tới, một lão giả tóc hoa râm đang muốn tiến lên, nhìn thấy người trẻ tuổi đi ở chính giữa, mặt già hiện ra vẻ vui mừng, bước nhanh đi lên, nắm cánh tay Lý Dịch, nói:
- Thằng nhóc ngươi rốt cục quay lại! Mấy tháng qua, ngươi chạy đi đâu, người quan phủ tới tìm nhiều lần rồi đấy!
Lần trước, hai tên thái giám truyền chỉ lúc đầu muốn tới Lý gia thôn truyền chỉ bị Lý Minh Châu ngăn lại, về sau biết Lý Dịch ở Liễu Diệp Trại, ngược lại cũng không có tới đây, bởi vậy, người Lý gia thôn còn không biết Lý huyện úy đúng là tiểu tử Lý gia bọn họ nhìn thấy lớn lên.
- Tại sao dám nói chuyện như thế cùng Huyện úy!
Tiểu Lại kia nhìn thấy ông lão thế mà vô lễ đối với Huyện úy đại nhân, lạnh mặt răn dạy một câu.
- Cái gì, huyện, Huyện úy đại nhân?
Lão giả nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
- Huyện úy đại nhân?
Những thôn dân Lý gia thôn muốn đi qua chào hỏi Lý Dịch cũng đều dừng bước, vừa sợ vừa nghi nhìn hắn.
Lý tú tài... Lúc nào biến thành Lý huyện úy?
- Vị này chính là Huyện úy đại nhân tân nhiệm của bản huyện, Bệ hạ ngự bút thân phong, các ngươi không thể thất lễ.
Tiểu Lại nhìn mọi người, mở miệng nói.
Nghe nói Lý huyện úy lớn lên ở Lý gia thôn, chắc có không ít trưởng bối ở chỗ này, nhưng lúc này không giống ngày xưa, Lý huyện úy thế nhưng là người được Thánh thượng ưu ái, ngay cả Lưu Tri huyện còn đặc biệt dặn dò hắn, tuyệt đối cung kính Lý huyện úy như cung kính hắn, nếu như dám bày vẻ với những trưởng bối này trước mặt Lý huyện úy thì thật không có ánh mắt.
Tiểu Lại lần nữa mở lời, lão giả mới ý thức được, người trẻ tuổi lão nhìn hắn lớn lên trước mắt đã không còn là tiểu tử cả ngày chỉ biết đọc sách như trước.
- Thôn chính Lý gia thôn, gặp qua Huyện úy đại nhân.
Vội vàng buông tay, cung cung kính kính khom mình hành lễ.
Lần nữa nhìn thấy người đầu tiên hắn gặp được sau khi đi vào cái thế giới này, trong lòng Lý Dịch có cảm giác nói không nên lời, chuyện phát sinh mấy tháng trước thoáng như hôm qua.
Lúc trước nếu không phải lão nhân này gọi người bắt hắn lại, Lý Dịch không có chạy trốn, tự nhiên cũng sẽ không có chuyện tiếp theo, sẽ không nhận biết Như Nghi, Như Ý, Tiểu Hoàn, Lão Phương, đương nhiên cũng sẽ không gặp Lý Hiên, Lý Minh Châu, chắc vẫn còn ở lại Lý gia thôn này, là một tú tài bữa đói bữa no...
Vận mệnh, có đôi khi thần kỳ như vậy.
Sợ rằng nhân sinh của hắn ở thế giới này chính thức bắt đầu chính là thời điểm lão đầu tử hô to muốn bắt hắn lại.
Nghĩ đến lúc hắn vừa tới, mặt già đầy vẻ quan tâm, Lý Dịch cười cười, tiến lên đỡ lão dậy, nói:
- Lão nhân gia đứng lên, trước đó vài bệnh nặng một trận, quên sạch chuyện lúc trước, không biết xưng hô lão nhân gia như thế nào?
Không nghĩ tới Lý huyện úy sẽ đích thân đỡ mình dậy, lão giả có chút thụ sủng nhược kinh, thấy hắn có thái độ hiền lành, linh động hơn trước đó vài phần, cảm thấy bình phục, nói:
- Huyện úy đại nhân trước kia đều gọi lão hủ Lý thúc.
Nhưng trong lòng thì đang nghi ngờ, làm sao mà đó giờ chưa nghe nói qua bị điên sẽ khiến người mất trí nhớ?
Tiểu Lại kia nghe vậy, mi đầu hơi nhăn.
Lão đầu tử này thật không có ánh mắt, không phải mới vừa đã nói, không thể vô lễ với Lý huyện úy à... Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, sao lại không hiểu quy củ như thế?
Hắn đang muốn mở miệng, Lý Dịch đã khoát tay, sau đó nhìn lão giả hỏi.
- Sau khi khỏi bệnh, thật sự không nhớ nổi chuyện lúc trước, Lý thúc có thể nói cho ta biết chuyện phát sinh trước kia hay không?
- Ha ha, ngươi đây hỏi đúng người, lão hủ nhìn ngươi lớn lên đó, chuyện ngươi còn bé thường hay đái dầm, lão hủ còn nhớ như in.
Nói đến chuyện này, mặt lão giả lộ hồng quang, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể.
Trang 91# 1