Chương 203: Làm Thế Nào Giết Chết Hắn?
Lần này bị thương thật không nhẹ, Như Nghi nói một chưởng kia của Ngô Ứng dùng tới ám kình, nếu không phải trùng hợp né qua chỗ yếu hại, hắn đã không sống tới bây giờ.
Dù như thế, một chưởng kia cũng thương tổn tới phế phủ, nghỉ ngơi cả một buổi tối, thân thể vẫn mềm nhũn, khí lực không phục hồi được bao nhiêu.
Cảm giác nhàm chán khi nhàn rỗi rất khó chịu, lúc đầu muốn bước ra ngoài đi lại, tuy nhiên không còn chút sức, vẫn có một ít khí lực bước đi nhưng Như Nghi không cho, đành phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Chân giường để mấy quyển thư tịch hơi mỏng, phần lớn là loại hình chí dị, trước kia thuận tay mua, lúc thấy nhàm chán, lật hai trang xem bèn ném ở đó không động tới nữa.
Thực ra bây giờ hắn muốn xem loại hình thư tịch gì, chỉ cần động suy nghĩ, trong đầu sẽ tự xuất hiện sách về loại đó, trong thư viện không có thư tịch trong thế giới này, cũng không cần cố ý đi mua, lấy tay sờ qua thì có thể phục chế ra một bản tương tự, trong đầu xuất hiện một bản sao chép, chẳng qua người khác nhìn không thấy cũng sờ không được thôi.
Nhưng cứ như thế thời gian dài cũng sẽ phiền chán, nếu không có chuyện gì khẩn yếu, hắn tình nguyện cầm một quyển sách vừa phơi nắng vừa đọc.
Tiểu Hoàn sợ một mình hắn trong phòng phiền muộn, nên chuyển cái ghế gỗ đến, ngồi cạnh giường nói chuyện phiếm cùng hắn.
Từ khi con thỏ kia bị mất, nói đến nhị tiểu thư cưỡi ngựa ra ngoài tìm hắn, do con ngựa kia ngửi được mùi cô gia mới tìm được hắn, cái mũi của nó thật sự thính hơn mũi chó, lần này lập đại công, sau khi trở về phải đã nó một bữa thỏa thích mới được...
Tiểu nha hoàn lải nhải liên miên, Lão Phương tiến vào, nói với Lý Dịch người từ huyện nha tới.
Người đến là Lưu huyện lệnh và Vương huyện thừa.
Lưu huyện lệnh mới từ hiện trường vụ án trở về, năm nhân mạng, một vụ án lớn, huyện An Khê do hắn quản lý phát sinh án nặng như thế, hắn làm huyện lệnh, trước tiên phải chạy tới.
- Thân thể Lý huyện úy không có gì trở ngại chứ?
Lưu huyện lệnh vừa đi vào phòng, lo lắng đi đến bên giường ân cần hỏi thăm.
Hắn đã sớm biết chuyện Lý huyện úy bị kẻ cướp bắt cóc, nhưng bởi vì vụ án liên quan đến mạng người càng trọng yếu hơn, lúc này mới có thời gian tới đây thăm.
Lý Dịch cười, đáp.
- Tạ Lưu đại nhân quan tâm, không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại, chỉ là trong khoảng thời gian này, sợ rằng phải trì hoãn công vụ.
- Lý huyện úy cứ tĩnh dưỡng thân thể cho khỏe, không cần lo lắng công vụ, bản quan sẽ an bài tốt.
Lưu huyện lệnh khoát tay.
- Như thế thì xin làm phiền Lưu đại nhân.
Lý Dịch chắp tay.
Lưu huyện lệnh khách khí hai câu, lại hỏi han ân cần một phen, lúc này mới nhìn Lý Dịch hỏi:
- Nghe nói hôm qua Lý huyện úy bị những hung đồ đó bắt cóc, có biết tại sao những hung đồ đó chết không?
Vừa nghĩ tới một màn nhìn thấy trong sơn dã, Lưu huyện lệnh cũng cảm giác có chút phát lạnh.
Năm mạng người, bốn người trong số bọn họ chính là mấy kẻ cướp bị truy nã của mấy Châu Phủ gần đây, dính đến không ít vụ án, đoạn thời gian trước chạy trốn đến huyện An Khê, Lưu huyện lệnh vừa mới nhận được công văn của Hình Bộ không lâu, chỉ hy vọng mấy tên kia nhanh chóng rời khỏi, đừng ở trong thời gian hắn nhậm chức gây ra vụ án lớn gì.
Sau đó quả nhiên phát sinh án lớn.
Khác biệt là, lần này lại là bốn tên cướp hung ác vô cùng kia phơi thây hoang dã, biểu hiện trên mặt mười phần hoảng sợ, phảng phất như thấy cái gì đó rất khủng bố trước khi chết.
Lý Dịch nghe Lưu huyện lệnh hỏi, biểu lộ ngưng trọng nói ra.
- Nói thật, hôm qua, sau khi ta bị hung đồ đánh ngất xỉu, khi tỉnh dậy đã đến khuya, hoang sơn dã lĩnh, vốn cho rằng tai kiếp khó thoát, lại chẳng biết tại sao những người kia thế mà đều chết bất đắc kỳ tử, có lẽ nội đấu, đồng quy vu tận.
Lưu huyện lệnh nhìn hắn chăm chú, hồi lâu mới lên tiếng.
- Sợ rằng có khả năng này, đám tặc tử kia chết chưa hết tội, chỉ cần Lý huyện úy bình an vô sự là tốt.
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng lại không tin.
Bốn người kia đều bị một kích mất mạng, trước khi chết thậm chí không có dấu hiệu giãy giụa phản kháng, hoặc nói người giết bọn hắn căn bản không cho bọn hắn cơ hội phản kháng, không thể nào nội đấu.
Trong lều có một người chết, mù một con mắt, bị người cắt yết hầu mà chết, mà mặt đất vẫn còn cây đao dính vết máu —— chính là bội đao của Lý huyện úy.
Lưu huyện lệnh lần nữa nhìn về phía người trẻ tuổi nằm trên giường đang nở nụ cười, bỗng nhiên có cảm giác rùng mình.
Vụ án này, dừng ở đây...
Mấy tên kia tội ác chồng chất, chết cũng chưa hết tội, người giết bọn hắn, không chỉ không có tội, ngược lại còn có công, về phần người trong lều kia đúng là —— lưu manh nổi danh huyện An Khê, ý đồ mưu hại triều đình, cũng chết bởi nội đấu, Lý huyện úy đại nạn không chết, đào thoát khỏi tay của lũ cướp, chính là may mắn trong bất hạnh.
Người tốt trường mệnh, người xấu sẽ chết, đây là kết cục tốt nhất.
Kể từ đó, vụ án này đã có thể kết án.
- Lý huyện cứ tĩnh dưỡng, bản quan không tiện quấy rầy.
Vụ án cần một số chi tiết, Lưu huyện lệnh lại hỏi một số chi tiết hắn bị trói đi, về phần chuyện khác thì ngậm miệng không nói, tựa hồ nhận định những người kia vì nội đấu mới đoàn diệt, không bao lâu sau, rất tự nhiên cáo từ rời đi.
- Thân thể không khỏe, không tiễn Lưu đại nhân.
Lý Dịch nhìn lấy Lưu huyện lệnh và Vương huyện thừa ra ngoài, hồi tưởng những điều hắn để lộ ra trong lời nói khi nãy cũng đã hiểu thái độ của hắn.
Tuy nói hắn là người bị hại, nhưng dù sao cũng liên quan đến năm mạng người, nếu truy đến cùng cũng sẽ có một chút phiền toái, lần này ngược lại phải nhận nhân tình của Lưu huyện lệnh.
Nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm qua, hắn vẫn có chút buồn bực, không trêu chọc ai, hết lần này tới lần khác gặp gỡ tên biến thái Ngô Ứng, kém chút nữa lại chết thêm một lần, không biết nếu như hôm qua Như Ý không kịp thời chạy đến, hắn chắc đã chết thêm một lần nữa...
- Không có sao chứ?
Phiền muộn nằm trên giường, thanh âm quen thuộc từ cửa truyền tới.
Lý Dịch tức giận liếc Lý Minh Châu một chút, trên đầu quấn đầy băng gạc, trông hắn rất giống bánh chưng, bộ dáng này có giống như không có việc gì không?
- Mang đỗ vật vào đi.
Lý Minh Châu quay đầu nói một câu thì có hai người nhấc một cái rương tiến vào.
- Đây là cái gì?
Lý Dịch ngẩng đầu nhìn nàng.
- Dược liệu quý hiếm trong cung, để đó cũng không dùng, ngươi giữ lại dùng đi.
Hai người kia buông cái rương xuống sau đó lui ra ngoài, Lý Minh Châu đi tới, một bà lão tóc hoa râm theo sau lưng nàng, dùng ánh mắt đục ngầu đánh giá Lý Dịch nằm trên giường.
- Hôm qua đến cùng xảy ra chuyện gì?
Thấy sắc mặt hắn tuy hơi kém nhưng tựa hồ thương tổn không nặng, Lý Minh Châu cũng không lo lắng, đi đến giường hỏi.
- Đừng nhắc lại nữa, gặp phải một người điên.
Lý Dịch không muốn tiếp tục nhắc lại đề tài này.
- Người điên, ngươi nói Ngô Ứng kia?
Lý Minh Châu nhìn hắn, trên gương mặt xinh đẹp có chút hiếu kỳ, nhìn một lúc, nàng hỏi.
- Ngươi làm thế nào giết chết hắn?
Lấy thân phận của nàng, muốn điều tra thân phận của những người chết trong lều chỉ cần một câu nói, nàng hiếu kỳ là, Ngô Ứng cũng có chút danh tiếng ở huyện An Khê, võ công không tầm thường, bài trừ tình huống bị ám toán, một người bình thường muốn chính diện bắn mù ánh mắt hắn, cơ hồ không có khả năng.
Dù thế nào cũng sẽ không phải tên Ngô Ứng kia cố ý tiến đến trước mặt để hắn bắn trúng chứ?
Huống chi, coi như mắt mù, hắn cũng không thể dễ dàng bị một người bình thường giết chết, nhưng kết quả ở đó, mặc dù có rất nhiều chỗ kỳ quái, nhưng hắn cuối cùng vẫn bị cắt cổ.
- Thân quen thì thân quen, cô mà còn nói lung tung nữa là ta sẽ cáo cô tội phỉ báng đấy!
Lý Dịch nghe vậy giật mình, nhìn nàng, lớn tiếng nói.
Trang 103# 1