Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 21: Thước Kiều Tiên

Chương 21: Thước Kiều Tiên



Làm người vẫn phải khiêm tốn, cái gì ăn được thì ăn, cái gì nên cúng thì cùng, đừng tỏ ra vẻ trang bức quá mức.

Nhìn thấy trên mặt thanh niên họ Ngô lộ vẻ quẫn bách, xấu hổ đến ung thư, Lý Dịch khoái trá tròng lòng.

Ngay cả một bài Thất Tịch từ cũng làm không ra, còn không biết xấu hổ ở chỗ này trang bức?

Tuy Lý Dịch mình cũng làm không ra... Nhưng có thể sao chép a!

Tới đây lâu như vậy, văn thư bên trong trại tử cơ hồ bị hắn đọc hết, khoan hãy nói, mặc dù người Liễu Diệp Trại không có văn hóa gì, cướp đủ loại sách, để cho hắn nắm rõ toàn diện thế giới này.

Đương nhiên có thi từ ở thế giới này, bất quá còn lâu mới phồn thịnh như thế giới hắn trước kia, cái gì Lý Bạch Đỗ Phủ, Tô Thức Liễu Vĩnh... những bậc thầy văn đàn lưu danh thiên cổ kiếp, trên thế giới này tự nhiên không có, Lý Dịch có thể yên tâm lớn mật sao chép mà không cần lo lắng bị phát hiện.

Thất Tịch từ?

Lý Dịch có lẽ không nhớ nhiều nhưng hắn vẫn ấn tượng rất sâu sắc một vài bài lưu truyền thiên cổ, cơ hồ trở thành danh tác truyền thế.

Huống chi trong đầu có nhiều rất nhiều sách, còn chưa động đến đây, tùy tiện lấy ra một bản tuyển tập 10000 bài Tống Từ, chỉ sợ số bài Thất Tịch từ trong đó có thể đập chết người.

- Tại hạ tài sơ học thiển, không dám bêu xấu.

Thanh niên họ Ngô cứng ngắc, sau khi liếc Lý Dịch một cái, nói.

- Chuyện ngâm thơ làm phú vẫn là sở trường của cô gia mới...

Lý Dịch nhàn nhạt liếc Ngô Ứng, căn bản không thèm để ý hắn.

Tài sơ học thiển?

Dùng từ này để hình dung mình, thật không biết xấu hổ, chưa chắc biết tên mình viết như thế nào nữa là.

Rõ ràng là một tên mù chữ còn nhất định phải giả trang thành lão sói vẫy đuôi, ta khinh bỉ ngươi!

- Trùng hợp, trong lòng tại hạ thật có một bài hợp với Thất Tịch từ, nhưng không có bút mực?

Lý Dịch mỉm cười nhìn Liễu Ngọc, nói.

Hắn hiện tại đang từ từ thích ứng dùng giọng nói này nói chuyện, ngữ khí nho nhã, phối hợp bề ngoài tuấn lãng, thật có bộ dáng của người đọc sách.

Bộ dáng nho nhã lễ độ cũng không phải những hán tử cẩu thả chỉ biết võ đạo có thể so sánh, thiếu nữ trong trại nhìn quen nam tử thô lỗ, ngẫu nhiên đổi cảm giác nhẹ nhàng tươi mát, hai mắt không khỏi tỏa sáng.

Mấy thiếu nữ nhìn hắn, suy nghĩ đến đám người Ngô Ứng, trong lòng cảm thấy đều là mẹ sinh cha dưỡng, làm sao người với người chênh lệch lớn như thế...

- Trên Xảo Lầu có bút mực.

Nữ tử tên Liễu Ngọc cười nói.

Bọn người thanh niên họ Ngô rất bi kịch làm vai quần chúng, mắt thấy gia hỏa đáng hận kia đang được chúng nữ vây quanh đi lên Xảo Lâu, không để ý bọn họ tí nào, thật không có cảm giác tồn tại.

- Ta ngược lại muốn xem hắn có thể viết ra thứ gì!

Ngô Ứng âm trầm, nhanh chân đi theo.

- Cô gia...

Tiểu Hoàn đang bố trí trên Xảo Lầu, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Dịch đi lên, vội vàng chạy tới.

Liễu Ngọc quét ánh mắt nhìn xung quanh Xảo Lầu, cau mày nói.

- Bút mực có, nhưng hình như hết giấy...

Ngày thường, trại không cần dùng đến giấy, những trang giấy được tồn trữ cơ hồ đều dùng để làm Kỳ Thiên đăng, Liễu Ngọc giờ mới nhớ.

- Cô gia, viết trên đây đi.

Tiểu Hoàn biết các nàng Liễu Ngọc tìm cô gia làm Thất Tịch từ, lúc chạy tới đã thuận tiện cầm Kỳ Thiên đăng của mình.

- Tiểu nha đầu, có tâm nhãn đó.

Liễu Ngọc cầm bút mực đi tới vừa hay thấy Tiểu Hoàn dâng lên Kỳ Thiên đăng của mình, cười nói.

Chỉ sợ nha đầu này đã có dự định này trong lòng.

Tâm tư bị nhìn thấu, Tiểu Hoàn có chút xấu hổ cười cười, nhu thuận tiếp nhận bút mực, đưa bút lông cho Lý Dịch, mình một bên mài mực.

Một mặt Kỳ Thiên đăng được Lý Dịch vẽ Thước Kiều Gặp Gỡ, hắn chuyển qua mặt khác còn trống,

Hơi chút suy nghĩ, rốt cục đặt bút.

Thước Kiều Tiên.

Thời điểm nhìn thấy Lý Dịch viết xuống ba chữ này, sắc mặt Tiểu Hoàn đại biến.

Liễu Ngọc và mấy vị nữ tử cách hơi xa ngẩng đầu muốn nhìn qua thăm dò tình hình, trong mắt cũng lộ ra thần sắc khó tin, bờ môi động động, cuối cùng không nói gì thêm.

Đây không phải vì tài văn chương của Lý Dịch, đặt bút kinh hãi quỷ thần, vẻn vẹn viết ba chữ "Thước Kiều Tiên" đã tin phục các nàng, thật sự là vì Lý Dịch viết chữ... Quá xấu!

Tuy các nàng không biết chữ nhưng lại không mù, còn có thể phân rõ chữ viết có đẹp hay không.

Lý Dịch ở một bên không vội không chậm viết chữ, trong nội tâm chúng nữ vẫn đang suy nghĩ về hắn.

Dáng dấp tuấn tú như vậy, lại có thể làm ra họa tác như thế, làm sao viết chữ...

Cổ ngữ có câu “nhân vô thập toàn” quả thật không sai!

Lúc này, muốn nói tâm tình phức tạp nhất chính là Tiểu Hoàn.

Lúc đầu muốn cô gia làm thơ trên Kỳ Thiên đăng của nàng, lúc này nhìn thấy mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo mà khóc không ra nước mắt.

Sớm biết cô gia viết chữ như thế, nàng có chết cũng sẽ không mang Kỳ Thiên đăng của mình ra. Bức họa trước đẹp bao nhiêu, giờ thì hay rồi, tất cả đều bị hủy...

Viết xong một câu cuối cùng, Lý Dịch để bút xuống, kiểm tra một lần, không có viết sai, lúc này mới hài lòng gật gật đầu.

Tuy viết chữ lên Kỳ Thiên đăng có chút không thoải mái nhưng cũng không quá trở ngại, dù sao hắn vốn dùng không quen bút lông, có thể thấy rõ chữ gì là được rồi.

Trong đầu ngược lại có không ít sách chỉ viết thư pháp, nhưng Lý Dịch lại chưa từng nghĩ đến việc cải biến.

Thân phận của hắn, thân thể của hắn, thậm chí mặt của hắn đều biến lạ lẫm ở thế giới này, hắn muốn lưu lại một chút thứ quen thuộc để hoài niệm, nếu như ngay cả nét chữ cũng bị cải biến, chỉ sợ linh hồn hắn sẽ cảm thấy mình đã không còn là mình nữa.

Bởi vậy, chữ viết người khác thấy rất xấu lại rất thuận mắt trong mắt Lý Dịch.

Quay đầu lại nhìn phát hiện sắc mặt nha hoàn đỏ chót, các thiếu nữ khác cũng dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, không khỏi hơi nghi hoặc hỏi.

- Làm sao?

Lúc này, chỉ thấy một thiếu nữ nhu nhược nhìn có mấy phần khí tức văn chương vẫn đứng sau lưng Liễu Ngọc tiến lên mấy bước, nhìn chữ viết không khác gì cua bò của Lý Dịch, lại nhìn Kỳ Thiên đăng, đôi mắt đẹp không khỏi hơi sáng lên, không khỏi đọc ra.

“Tiêm vân lộng xảo,”

“Phi tinh truyền hận,”

“Ngân Hà điều điều ám độ. “

Hơi dừng một chút, rồi đọc tiếp.

"Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng,”

“Tiện thắng khước nhân gian vô số..."

“Nhu tình tự thuỷ,”

“Giai kỳ như mộng,”

“Nhẫn cố Thước kiều quy lộ!”

Đọc đến đây, trong mắt thiếu nữ đã xuất hiện thần thái kinh diễm, sau đó lại biến thành mê ly, trầm mặc hồi lâu mới đọc hai câu sau.

“Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,”

“Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ?“

(Dịch nghĩa: Thước Kiều Tiên – Tần Quán

Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp

Sao bay truyền cho nhau nỗi hận

Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua

Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau

Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời

Tình mềm tự nước

Hẹn đẹp như trong giấc mơ

Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về

Hai mối tình đã thật sự là dài lâu

Há đâu cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều?)

Thiếu nữ họ Tần, gia gia của nàng chính là Tần tiên sinh dạy học ở Học Đường trước kia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, là nữ hài tử duy nhất biết chữ trong trại.

Ngay thời điểm nàng bắt đầu đọc, trong sân đã an tĩnh lại, tuy chúng nữ không hiểu thi từ, thậm chí không biết chữ, nhưng có thể cảm nhận được một chút ý cảnh, nhìn biểu lộ của thiếu nữ họ Tần cũng có thể đoán được, Thất Tịch từ do Lý Dịch viết hẳn không tệ.

Thanh niên họ Ngô bị các nàng cản ở phía sau, muốn đợi Lý Dịch viết xong thả ra vài câu châm biếm, moi cả ruột gan cũng không nghĩ ra dùng từ gì cho thích hợp, lại nhìn thấy biểu lộ say mê của thiếu nữ họ Tần và phản ứng của chúng nữ, không khỏi hừ lạnh một tiếng, quay người đi xuống Xảo Lâu.


Trang 12# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất