Chương 212: Yêu Cầu Quá Đáng
- Cái kia…Anh Ninh, công tử chưa kể xong đâu.
Sau khi đọ mắt với Tiểu Hoàn, thiếu nữ kia quay đầu nói với Lý Dịch.
Vừa rồi nàng đã kể lại phần sau của Họa Bì cho Tôn gia gia, đợi đến khi nghe xong Anh Ninh, Tôn gia gia lại có thêm một cố sự người khác không biết, có thể hấp dẫn không ít khách nhân.
Tôn gia gia chỉ kể nửa đoạn trước của Họa Bì hai lần, số lượng khách nhân bên trong Câu Lan hôm nay cũng đã hơn dĩ vãng mấy lần, tuy đại đa số bọn họ đều vì nghe Họa Bì mà đến, nhưng nhìn thấy ca múa các loại, tâm tình tốt cũng sẽ thưởng chút tiền, các nàng không được thu tiền thưởng nhiều như Tôn gia gia, nhưng đều ở cùng một Câu Lan, nên nhận được ảnh hưởng tích cực.
Nếu như mỗi ngày đều có thể thu được nhiều tiền thưởng, vượt qua một đoạn thời gian, nàng có thể mua được cây trâm mà mình mong nhớ ngày đêm rồi.
- Lần sau đi, lần sau lúc nào muội muốn nghe thì trèo tường lên.
Lý Dịch vừa uống trà, một nhìn ca múa trên đài.
Thấy trường hợp và bầu không khí này rất cần hạt dưa, thế giới này cũng có dưa hấu, không biết bọn họ có thói quen ăn hạt dưa hay không.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ thất vọng, tuy không quá thích trèo tường, nhưng vì câu chuyện mới cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tiết mục ca múa kết thúc, các cô gái nhận hết tiền thưởng trên đài rồi lui xuống, Lý Dịch nhìn thấy lão đầu tử kể chuyện đi lên đài.
Mà lúc này, bầu không khí bên trong Câu Lan nhất thời sinh động.
- Mau mau, mau mau!
- Đừng nói nhảm, nhanh kể Họa Bì.
- Lần này nếu còn "Hạ hầu phân giải" lừa gạt lão tử, đừng trách lão tử không khách khí!
Nhìn thấy mọi người mở miệng thúc giục, biểu hiện trên mặt Lý Dịch cũng có chút ngạc nhiên.
Họa Bì thế mà được hoan nghênh ở thế giới này như thé?
Đúng lúc này, lão giả cất lời, mọi người lập tức im lặng, mấy nam tử không rõ ràng còn đang nói chuyện phiếm lập tức bị người ngăn lại.
Bầu không khí bên trong Câu Lan đột nhiên an tĩnh.
Từ ồn ào đến yên tĩnh chỉ qua một hai lượt hô hấp.
Lão Phương còn đang tiếc nuối vì cô nương trẻ tuổi trên đài đổi thành lão đầu tử cao tuổi, bị bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh giật mình, vô thức lên tiếng hỏi.
- Làm sao?
Xoát!
Hơn mười người đồng thời quay đầu, nơi hẻo lánh bỗng nhiên biến thành tiêu điểm trong tầm mắt mọi người.
Thời điểm Lão Phương đang một mặt vô tội nhìn lại, lão giả đã bắt đầu kể chuyện.
Cân nhắc đến việc có khách nhân mới tới, lão giả kể lại từ đầu, trên mặt khách đã nghe qua thì lộ ra vẻ không kiên nhẫn, người lần đầu nghe được thì từ nghi hoặc chuyển thành chuyên chú, sau đó bắt đầu có hơi trắng bệch.
Tiểu Hoàn đã nghe qua Họa Bì, tuy lão gia gia kể còn đáng sợ hơn cô gia nhưng nàng đã sinh ra miễn dịch, sẽ không hoảng sợ chạy mất nữa.
- Lão nhân thật biết hù dọa người.
Lão Phương một bên nghe, một bên nhỏ giọng nói.
Lấy tính tình của hắn, ngược lại không có bị lão đầu hù, nếu thật sự có quỷ dám đến hù dọa hắn, chắc chắn sẽ bị hắn đánh chết thêm một lần.
Đã nhớ kỹ cây chuyện hoàn chỉnh, kể đến địa phương lần trước gián đoạn, lão giả cũng không dừng lại, mà kể tiếp.
Những người bị hố qua hai lần lập tức thả lỏng, lần này cuối cùng có thể nghe tiếp câu chuyện, số lớn tiền thưởng được ném lên.
Dưới đài xuất hiện mưa tiền, trên mặt lão giả ra hoa, càng thêm dụng tâm kể chuyện.
Nhìn những người kia dùng sức ném tiền thưởng, Lý Dịch lần nữa hoảng hốt.
Kể một câu chuyện ma thôi mà kiếm tiền nhiều như thế?
Ở một thế giới khác, thời điểm Bồ Tùng Linh viết Liêu Trai vẫn nghèo rớt mùng tơi, mà ở chỗ này được một người kể ra lại có hiệu quả xuất chúng như thế?
Thấy thế, mình dùng một phần Họa Bì chỉ đổi mấy khối bánh quế, ăn thiệt thòi a.
Hắn quay đầu nhìn qua thiếu nữ gọi Tiểu Châu, không nghĩ tới tuổi nàng không lớn nhưng rất tinh minh.
Cảm nhận được ánh mắt Lý Dịch nhìn về phía mình, trong lòng thiếu nữ thầm hô hỏng bét, để hắn thấy một màn hôm nay, về sau muốn nhờ hắn kể một câu chuyện mới thì cũng không phải dùng mấy khối bánh quế của Nhược Khanh tỷ tỷ đơn giản như vậy nữa.
Mà cố sự Anh Ninh kia thế mới chỉ kể một nửa thôi.
Sớm biết thế đã không gọi Tôn gia gia kể chuyện xưa lúc này…
Nhìn biểu hiện trên mặt hắn, sợ rằng đang hối hận kế câu chuyện kia, câu chuyện kiểu này, nếu in thành sách mà bán thì có thể kiếm không ít tiền đâu.
Lý Dịch ngược lại không có hối hận cho lắm, lão giả nhận được tiền thưởng còn chưa bằng nhuận nhiều bán một bình Như Ý lộ, hắn chỉ sinh ra hiếu kỳ đối với phương thức giải trí của thế giới này thôi.
Những người này vào Câu Lan xem các tiết mục giải trí, cao hứng sẽ khen thưởng, mà số tiền thưởng này cũng trở thành thu nhập chủ yếu của những đào kép phổ thông và những người kể chuyện, tiền thưởng không nhiều, nói chung cũng chỉ có thể để bọn hắn duy trì sinh hoạt.
So với ngôi sao hậu thế, tham dự một bộ phim điện ảnh, một tập phim truyền hình, chỉ cần có mặt trong một đoạn ngắn, động một tí hàng trăm hàng ngàn vạn thù lao, các tiền bối lăn lộn cũng quá thê thảm a.
Bất kỳ một thời đại nào, nghề giải trí đều là ngành nghề tương đối dễ kiếm tiền, mà nghề giải trí ở thế giới này rõ ràng còn có không gian phát triển rất lớn.
Nói thông tục thì còn có không gian kiếm tiền rất lớn.
Khí trời dần bắt đầu chuyển đông, muỗi đều bị đông cứng hết, các thiên kim tiểu thư không hề cần vật để khu muỗi, khí trời lạnh lẽo, học sinh văn nhân cũng không dễ ngủ gà ngủ gật, sinh ý Như Ý lộ dần lạnh xuống, có thời gian một ngày cũng bán không được mấy bình.
Về phần liệt tửu, tuy vẫn luôn cung không đủ cầu nhưng cái đồ chơi này quá lãng phí lương thực, không thể không hạn chế sản xuất, phần lớn người Cảnh quốc còn đang lo lắng về việc ăn no mặc ấm, cơm còn ăn không đủ no, xem như Ninh Vương phủ cũng không thể không cố kỵ lãng phí lương thực, vạn nhất bị đám Ngôn Quan Ngự Sử để mắt tới thì dù Vương gia cũng phải đau đầu.
Sau này, mấy nhà xưởng cất rượu đã đóng cửa, làm ra chút Như Ý lộ, liệt tửu cung ứng có hạn, doanh thu mỗi ngày tự nhiên giảm bớt trên diện rộng.
Đương nhiên, tích súc mấy ngày qua của hắn không ít, không có thiếu tiền tiêu, nhưng nhắc đến chuyện mua nhà ở Phủ Thành thì chỉ đành sau này tính tiếp.
Về phần xà phòng và nước hoa chưa có đẩy ra thị trường đều không thích hợp chế tạo mùa này, cần phải suy nghĩ thủ đoạn kiếm tiền mới.
Giờ phút này, hắn cũng chỉ hơi suy nghĩ mà thôi, chuyện khẩn yếu lớn nhất trước mắt là chữa khỏi vết thương.
Lần nữa đặt chú ý vào người lão giả, nội dung lão kể có chút khác biệt với nội dung hắn kể cho tiểu cô nương, chắc đã cải biến một chút cho hợp hoàn cảnh.
Không thể không nói, vị lão giả này quả nhiên chuyên nghiệp, dù Lý Dịch đã biết toàn bộ câu chuyện, nghe lão kể ở một số đoạn mà vẫn có cảm giác lông mao dựng đứng.
Lần này, lão giả không tiếp tục ngắt như cũ mà thành thành thật thật kể xong câu chuyện.
Mọi người dưới đài vỗ tay khen hay, tiền thưởng tự nhiên cũng không thiếu, lão giả lui xuống, thu thập hết tất cả tiền thưởng trên mặt đất cũng tốn không ít thời gian.
Lý Dịch ở chỗ này thuần túy chỉ để giết thời gian, Tiểu Hoàn và Lão Phương bồi tiếp hắn, thiếu nữ đối diện ngồi một hồi đã rời đi. Lý Dịch quay đầu thì nhìn thấy lão giả vừa rồi kể chuyện đi tới, thiếu nữ thì đi theo sau lưng lão.
- Chuyện hôm nay còn muốn đa tạ công tử, lẽ ra những tiền thưởng này có một phần của công tử.
Lão giả đặt một túi tiền nhỏ lên bàn, cười nói.
- Có ý tứ gì?
Lý Dịch nghi hoặc nhìn lão.
- Nếu không có công tử kể Họa Bì, tiểu lão nhân cũng không thu được nhiều tiền thưởng như vậy, xin công tử đừng từ chối số tiền này.
Lão giả giải thích.
Hắn kể Họa Bì trước đó không có được Lý Dịch đồng ý, tuy nói Tiểu Châu dùng mấy khối bánh ngọt đổi lấy, nhưng chỉ khi Lý Dịch nhận lấy số tiền này, lão mới có thể yên tâm kể tiếp.
- Đúng vậy a, công tử cứ nhận đi.
Thiếu nữ kia ở một bên nói.
- Đã như vậy, ta từ chối thì bất kính.
Lý Dịch gật đầu, nhận cái túi, bên trong đầy đồng tiền, trĩu nặng.
Thấy Lý Dịch nhận túi, lão giả thả lỏng trong lòng, do dự một chút, lại nói:
- Tiểu lão nhân còn có một yêu cầu quá đáng...
Trang 107# 2